Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Ngô Nhuận và những người khác đã về phủ Công chúa từ sớm, thế nên mọi thứ trong phủ đã được chuẩn bị chu đáo xong xuôi cả rồi.

Thực ra Hoa Dương cũng không hề cảm thấy da mặt mình trở nên thô ráp đi ở chỗ nào. Nhưng mà mấy tháng tòng quân, mỗi lần tắm rửa đều là chuyện được làm sơ sài nhất, có những lúc địch bỗng nhiên tập kích, nàng đến cả y phục còn không kịp mặc. Bây giờ cuối cùng cũng về phủ, Hoa Dương uống một ngụm trà rồi dẫn theo bốn nha hoàn thân cận bên người cùng đi tắm. Còn Trần Kính Tông, nàng cũng bắt hắn qua điện Lưu Vân kỳ cọ sạch sẽ cái làn da khô như vỏ cây của hắn rồi mới được quay về.

Trong điện Lưu Vân, Trần Kính Tông đứng bên cạnh bồn tắm cọ rửa hai ba lần, đến khi da cả người đỏ ửng lên thì hắn mới bước vào trong để ngâm bồn.

Phú Quý bận bịu chạy quanh để phục vụ hắn.

Hắn ta vừa quay người đem quần áo bẩn của chủ tử bỏ vào bên trong giỏ trúc, quay lại thì đột nhiên phát hiện đầu của chủ tử đang chìm hẳn xuống nước rồi.

Phú Quý:......

Hắn ta bước nhanh vài bước xông về phía trước, tóm lấy vai của chủ tử muốn cố gắng nhấc lên: “Gia, người làm gì thế!”

Trần Kính Tông cảm nhận được lực tay của hắn ta, chủ động ngoi lên khỏi mặt nước, mặt mày tỏ ra khó hiểu nhìn Phú Quý.

Mặt Phú Quý trắng bệch cả ra: “Ngài, ngài không sao chứ? Nô tài còn tưởng người ngất đi rồi.”

Trần Kính Tông: “Đang yên đang lành, sao ta lại tự nhiên ngất đi được?”

Phú Quý: “Vậy vì sao người lại tự nhiên chìm hẳn xuống nước thế?”

Trần Kính Tông: “Lâu lắm rồi mới được ngâm bồn nên ta muốn cho da mặt cũng được ngâm một lát.”

Phú Quý:....

Trần Kính Tông lại hít sâu một hơi, tiếp tục chìm xuống nước ngâm người tiếp.

Biểu cảm của Phú Quý thay đổi vài lần, sau đó cuối cùng cũng đi thu dọn đồ đạc, trong lòng thầm nhủ chờ tẹo nữa chủ tử đi gặp Trưởng Công chúa, hắn cũng sẽ tranh thủ đi ngâm bồn một lát cho thoải mái.

Trần Kính Tông vừa kỳ cọ tắm rửa vừa ngâm bồn. Sau khi tắm xong hắn còn dùng kem dưỡng mà tam ca tặng cẩn thận bôi một lớp lên da mặt và cổ, vì hai chỗ này là hai chỗ bị gió thổi nhiều nhất, không giống như da trên người hắn, luôn có y phục che chắn, Trần Kính Tông cảm thấy da trên người mình cũng không hề thô ráp hơn da của Hoa Dương là bao. Chỉ là da nàng bóng mịn yêu kiều như cánh hoa mẫu đơn, còn hắn thì nhẵn bóng giống như hòn đá hơn, mang nét cường tráng và cứng cỏi.

Trần Kính Tông tưởng rằng bản thân chăm chút như vậy đã đủ tinh tế rồi, nhưng khi hắn quay lại điện Tê Phượng vẫn bị Triều Vân, Triều Nguyện chặn ở bên ngoài điện.

Triều Vân: “Bây giờ Công chúa đang phủ phấn, ngài ấy dặn nếu Phò mã qua đây thì kêu ngài đợi một lát.”

Trần Kính Tông: “Phủ phấn?”

Triều Nguyệt cười cười nói: “Chính là trộn hỗn hợp bột trân châu và lòng trắng trứng vào với nhau, sau đó bôi một lớp mỏng lên da mặt và thân thể, đợi khoảng mười lăm phút rồi dùng nước sạch tắm lại là được.”


Trần Kính Tông:.......

Lần đầu tiên hắn biết được trân châu còn có thể được dùng như vậy đó.

Trân châu là thứ khó kiếm biết bao, nàng ấy dùng một lần là bôi kín toàn thân, vậy thì phải nghiền nát bao nhiêu viên trân châu cho đủ?

Khó trách dân chúng luôn nói Công chúa là cành vàng lá ngọc, người ta đúng thật là cũng dùng vàng bạc châu ngọc để nuôi dưỡng nên thân thể thật mà!

Triều Vân nhìn gương mặt của Phò mã rõ ràng thô ráp hơn trước kia rất nhiều, nàng lựa lời hỏi: “Hay là ta cũng làm thêm một ít để cho Phò mã dùng thử?”

Sắc mặt Trần Kính Tông trầm xuống.

Triều Vân tưởng rằng Phò mã thực sự không vui, nàng ấy vội vàng nói lời xin lỗi rồi lui vào trong tiếp tục hầu hạ Công chúa.

Hai nha hoàn rời đi, Trần Kính Tông mới sờ sờ cằm trong vô thức.

Bỏ đi, kem dưỡng của tam ca cũng có tác dụng phết, chỉ cần chờ hắn dùng khoảng vài ngày nữa là hắn có thể đem da mặt dưỡng trở về như ngày xưa rồi. Mấy thứ trân quý như trân châu không thích hợp dùng trên người hắn.

Khoảng ba mươi phút sau, cuối cùng Hoa Dương cũng đi từ trong nhà tắm đi ra, nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt, mái tóc dài màu đen tuyền lau khô một nửa được thả ra sau lưng.

Bốn nha hoàn đi vây quanh Công chúa, ánh mắt nàng nhìn thẳng mà đi lướt qua, trong mắt như không hề tồn tại hình bóng Phò mã đang ngồi ở một bên, nàng chỉ nhẹ nhàng đi qua, lưu lại trong không khí một mùi thơm trong lành.

Trần Kính Tông âm thầm cầm ly trà lên, uống hai ngụm.

Một lát sau, 4 nha hoàn đi hầu hạ Công chúa xong xuôi liền lui ra ngoài.

Lúc này Trần Kính Tông mới đi vào, nhìn thấy nàng đang ngồi dựa trên chiếc kỷ để cạnh cửa sổ. Bởi vì bây giờ đang là buổi chiều, nàng ngồi chéo về phía đông của kỷ, ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào tóc và gương mặt nàng, nhìn cả người nàng như tỏa sáng, giống một bông hoa mẫu đơn trắng đang âm thầm nở rộ.

Trần Kính Tông cởi giày ngồi xuống bên cạnh nàng.

Một tay Hoa Dương để trên cửa sổ chống cằm, một tay lật lật trang sách, hàng mi dài run run, nàng vẫn không hề nhìn về phía hắn.

Trần Kính Tông cũng không để bụng, hắn nhìn nhìn gương mặt trắng hồng khi vừa mới tắm xong của nàng, sau đó hắn lại nhìn dọc xuống cần cổ trắng ngần của nàng. Khi ánh mắt hắn dọc dần xuống đến cổ áo, hắn hít sâu một hơi.

Lúc này Hoa Dương mới ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn: “Ta cảm thấy chàng không phải tuổi thỏ đâu, chàng giống tuổi chó hơn.”

Trần Kính Tông: “Thực ra ta tuổi trâu đấy, thích gặm hoa mẫu đơn.”

Hoa Dương không đáp lại, nàng ngắm một lượt từ đầu tóc cho đến mặt mũi hắn, nàng ngửi thấy một mùi hương thanh mát bay trong không khí.


Trần Kính Tông chọc chọc mặt nàng, hắn dùng giọng điệu giống như người nhà quê lần đầu tiên được mở mang tầm mắt nói: “Đây là làn da đã được đắp qua bột trân châu à? Đúng thật là mịn màng hơn nhiều so với trước đây rồi này.”

Hoa Dương: “Ở đây còn dư một ít này, chàng có muốn đắp thử một lượt không?”

Trần Kính Tông: “Trước giờ nàng có bao giờ hôn ta đâu, ta đắp cái này thì có tác dụng gì chứ?”

Hoa Dương bĩu bĩu môi, nghe giọng hắn nói giống như kiểu nàng vì để hắn hôn nên mới đắp bột trân châu lên mặt vậy.

Trần Kính Tông lại sờ sờ mái tóc dài óng mượt của nàng.

Hoa Dương để sách lên đùi, hỏi: “Vừa nãy sao chàng không ở lại với mẫu thân thêm một lát?”

Sắp tới đây hắn cũng sẽ phải đến Vệ sở nhận chức, nhưng trước khi nàng hết thời gian để tang thì người làm Phò mã như hắn cũng không tiện để tham gia bất cứ yến tiệc hay lễ mừng gì cả. Bao gồm cả chuyện quay về Trần gia ăn tất niên.

Trần Kính Tông: “Có gì đáng để ở lại lâu đâu, gặp mặt một lát để mọi người biết ta vẫn bình an khỏe mạnh là được rồi. Giờ ta có ở lại bên kia thì đại ca với tam ca cũng sẽ không hỏi han hay chăm sóc gì ta thêm đâu, nương ta cũng không thể ở cạnh ta suốt được.”

Hoa Dương cười: “Chàng lập được chiến công như vậy mà phụ thân không khen gì chàng hay sao?”

Trần Kính Tông tỏ ra ghét bỏ: “Ai mà thèm chứ.”

Hoa Dương: “Khi đứng ở cổng thành, phụ thân còn khen ta hết lời kìa.”

Trần Kính Tông cười đểu nói: “Số lần ông ấy khen ngợi nàng còn nhiều hơn số lần ông ấy khen ngợi 3 huynh đệ ta cộng lại ấy chứ. Nàng có chỗ nào giống con dâu của ông ấy đâu, nhìn nàng giống con gái ruột của ông ấy hơn đấy.”

Những lời này nếu như để người có tâm nghe được, truy cứu đến cùng thì còn có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng trước giờ Trần Kính Tông nói chuyện trước mặt Hoa Dương đều thoải mái không cố kỵ, Hoa Dương cũng không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này với hắn.

“Nàng ngồi hong tóc tiếp đi, ta đi ngâm một lát.”

Lần này đến nha hoàn hầu hạ bên cạnh bọn họ cũng bị giấu. Thế nên mọi chuyện Trần Kính Tông chỉ có thể tự mình động tay vào làm.

Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn, nàng cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trần Kính Tông tìm rồi lấy ra cái bát hình hoa sen, cẩn thận rửa sạch đi một lần, sau đó đổ nước ấm vào, bỏ đồ vào đó sau đó đóng nắp lại.

Lúc nha hoàn vào hầu hạ có thể sẽ phát hiện ra, thế nên Trần Kính Tông nghĩ nghĩ một lát rồi giấu cái bát xuống dưới gầm giường.

Sau khi hông khô tóc, Hoa Dương lên giường nằm nghỉ ngơi.


Chiếc giường gỗ đơn sơ nàng nằm khi tòng quân làm sao êm ái thoải mái bằng giường ở nhà được, thế nên giờ về nhà, Hoa Dương vừa đặt lưng xuống giường là đã ngủ mất rồi. Bởi vì một đường đi đi về về đều là ngồi xe ngựa, chịu cảnh rung rung lắc lắc cả một ngày trời, thế nên bây giờ cả khi ở trong giấc mộng, Hoa Dương vẫn cảm giác thân thể nằm trên giường rồi mà vẫn cứ lắc lắc rung rung.

Nhưng mà đây vẫn là giấc ngủ ngon nhất của nàng trong mấy tháng gần đây.

Khi nàng tỉnh lại, trong phòng đã tối om rồi.

Hoa Dương hơi động đậy, đột nhiên có một cánh tay thon dài có lực từ đằng sau ôm chầm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng.

Hoa Dương đơ người mất một lúc.

Kiếp trước, sau khi Trần Kính Tông chết, nàng từng nằm mơ thấy hắn rất nhiều lần. Có những giấc mơ làm nàng khó chịu, nhưng cũng có những giấc mơ giống như hiện tại, hắn vẫn nhiệt tình ôm nàng vào lòng giống như khi còn sống.

Khi còn ở trong mộng, nàng cũng đã nguyện ý trao cho hắn rồi, nhưng mà đáng tiếc giấc mộng vẫn mãi mãi chỉ là giấc mộng, không bao giờ trở thành hiện thực được. Sau khi tỉnh giấc, bên cạnh nàng chỉ có một mình nàng cùng với đêm đen lạnh lẽo dài đằng đẵng bầu bạn.

Trời tối nhìn không rõ, Hoa Dương đưa tay sờ sờ gương mặt của Trần Kính Tông. Gương mặt hắn hơi thô ráp, nhưng mà nó ấm áp.

Nàng lại kéo kéo tai hắn, hắn như không cảm thấy đau, vẫn tiến tới hôn nàng. Nàng lại dùng bộ móng tay mới được sửa lại của mình bấm bấm vào dái tai của hắn.

Trần Kính Tông hít sâu một hơi, hắn buông tha cho đôi môi của nàng, bất lực nói: “Bây giờ đã qua canh một rồi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”

Hoa Dương cười, nàng nhớ Trần Kính Tông ở trong mộng chưa từng nhắc tới ăn cơm bao giờ.

Nàng quàng tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn quay lại.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ quay lại từ chiến trường, hắn là do đích thân nàng đem về đây, Hoa Dương muốn đem tất cả những chuyện đã từng làm trong mơ với hắn đường đường chính chính làm thật ở ngoài đời.

Ngược lại, Trần Kính Tông lại có chút do dự, hắn nhắc nhở nàng: “Mấy nha hoàn của nàng chắc chắn đang đứng chờ ở ngoài kia để hầu hạ chúng ta ngủ dậy ăn cơm đấy.”

Hoa Dương: “Vậy thì chàng kiềm chế một chút.”

Trần Kính Tông: “Ta kiềm chế không được.”

Hoa Dương ôm lấy hắn.

Nửa người Trần Kính Tông đè lên người nàng, hắn nói thầm bên tai nàng: “Hết cách rồi, ta thích nghe tiếng nàng nhỏ tiếng cầu xin bên tai ta.”

Hoa Dương tức giận muốn dùng lực đẩy hắn ra.

Đây là cái kiểu người gì không biết, lúc không mở miệng thì khiến người ta thương yêu biết bao, nhưng chỉ cần hắn mở miệng ra là có thể khiến người ta hận đến mức chỉ muốn hắn vĩnh viễn ngậm mồm lại.

Bởi vì Trần Kính Tông không chịu kiềm chế lại, thế nên Hoa Dương chỉ đành theo hắn dậy khỏi giường, ra bên ngoài ăn cơm.

Mấy người Triều Vân đều hiểu rõ Công chúa đi đường vất vả cực nhọc. Thế nên đối với việc Công chúa ngủ một giấc đến giờ này mới dậy cũng không tỏ ra bất ngờ. Bọn họ mỗi người làm một việc, người giúp chải tóc, người phụ đốt đèn, người đem thức ăn vào phòng.

Sau khi ăn tối súc miệng xong, Hoa Dương nhìn bốn nha hoàn rồi nói: “Các ngươi đợi đến bây giờ cũng mệt rồi, tối nay không cần gác đêm, tất cả đi ngủ đi.”


Bốn nha hoàn nghe lời mà lui xuống.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Trước giờ Phò mã và Công chúa cũng thường hay làm một số chuyện vào đêm khuya, sau khi xong chuyện thì cũng cần có người hầu hạ, thế nên cần người gác đêm cũng là lẽ tất nhiên.

Bây giờ Tiên đế vừa băng hà chưa đầy một năm. Phò mã bắt buộc phải ngoan ngoãn tuân thủ lễ tiết, giờ chỉ có thể ngủ cạnh bình thường mà thôi. Mà bình thường họ sẽ ngủ một giấc cho đến sáng, thế nên bọn họ chỉ cần sáng sớm quay lại hầu hạ là được.

Chỉ là bọn họ đã đánh giá thấp lá gan của Phò mã, cũng đánh giá thấp luôn sự “cưng chiều” của Công chúa dành riêng cho Phò mã rồi.

Một đêm này, vị Phò mã đã ăn chay nửa năm, hôm nay đã lén lút rửa sạch cá gỗ trong bát hoa sen ba lần liền sau lưng nha hoàn. Đúng ra hắn còn định làm thêm một lần nữa trước khi trời sáng, nhưng khi hắn rửa cá gỗ lần thứ 3 thì có lẽ do hắn chà sát quá mạnh, rửa sạch quá nên khi hắn bơm nước vào kiểm tra thử, phát hiện có nước chảy ra từ bên trong rồi.

*呆头鱼/ cá gỗ: một loại bao cao su thời cổ mà cần ngâm nước, giống bao cao su bằng ruột dê.

Trần Kính Tông:.......

Hôm nay là lần đầu tiên con cá gỗ này được ngâm để sử dụng, thế mà hắn mới dùng có 3 lần đã hỏng rồi hay sao?

Là do hôm nay hắn dùng lực hơi mạnh, hay do lúc con cá này lúc làm đã bị lỗi ở đâu không biết, làm cho nó bị thủng một lỗ nhanh như vậy?

Nói tóm lại, kế hoạch làm thêm một lần nữa của hắn đã tan thành mây khói rồi.

Trần Kính Tông giấu bát hoa sen vào gầm giường, lau lau tay, sau đó chui lại vào chăn.

Hoa Dương sắp ngủ quên mất thì nghe thấy một tiếng thở dài từ bên cạnh.

Hoa Dương: “Làm sao vậy?”

Trần Kính Tông: “Ta mới dùng có ba lần mà nó rách mất rồi.”

Hoa Dương đang mơ màng muốn ngủ, nghe thấy vậy thì giật mình, vội vàng hỏi lại: “Rách rồi ư?”

Trần Kính Tông hiểu nỗi lo lắng của nàng, nếu như trước khi tang kỳ của Tiên đế kết thúc mà bọn họ sinh hài tử, thì chưa nhắc đến chuyện bản thân nàng phải chịu tội, mà chắc chắn hắn cũng bị đánh một trận.

Hắn giải thích: “Lúc dùng chưa rách, đây là do lúc ta rửa không cẩn thận làm rách mất.”

Hoa Dương hỏi đi hỏi lại ba lần, sau khi xác định chắc chắn là do tay hắn không cẩn thận làm rách, nàng mới từ bỏ ý định uống thuốc tránh thai đi.

Nhưng mà chuyện này cũng để lại bóng ma tâm lí trong lòng nàng, nàng dứt khoát yêu cầu hắn: “Trước khi thời gian để tang kết thúc, chàng nghĩ cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa.”

Trần Kính Tông:......

Nghe nàng nói như vậy, có phải ý là nếu hôm nay thứ đồ kia không rách thì từ giờ đến hết thời gian để tang, nàng còn muốn làm chuyện này thêm vài lần hay không?

Nếu như biết trước như vậy thì khi nãy hắn thở dài làm gì không biết, âm thầm đem cái rách vứt đi, ngâm thêm cái mới vào có phải là tốt rồi không?

Bây giờ Phò mã đang cực kì hối hận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận