Trời còn chưa sáng hẳn Trần Kính Tông đã dậy rồi, sau đó mò mẫm đi đến Vệ sở.
Lần dẹp loạn này Đại Hưng Tả Vệ lập được chiến công, tổn thất hơn một ngàn huynh đệ, bây giờ đến lúc luận công ban thưởng rồi. Trần Kính Tông muốn làm sao để đảm bảo cho các tướng sĩ dù đang còn sống hay đã nằm xuống đều có thể nhận được một phần thưởng xứng đáng với sức lực mình bỏ ra.
Hắn và Phú Quý mỗi người cưỡi một con ngựa, ra đến ngoài thành, bọn họ bắt đầu tăng tốc cưỡi ngựa nhanh hơn.
Chạy khoảng 2 dặm, đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc đèn lồng, tản ra ánh sáng hơi u ám.
Mới sáng sớm mùa đông, mặc dù bên ngoài thành không phải là nơi rừng núi hoang vu, nhưng xung quanh cũng đều là những cánh đồng rộng không người, bây giờ đa số bách tính đều đang ngủ ở nhà, vậy mà giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một chiếc đèn lồng, càng nghĩ càng làm người ta rợn tóc gáy.
Da gà da vịt của Phú Quý nổi hết cả lên, hắn ta vô thức đi chậm lại: “Gia à, phía trước là người hay quỷ vậy?”
Trần Kính Tông không quan tâm đến hắn ta, hắn cưỡi ngựa đi lại gần. Khi còn cách chiếc đèn lồng khoảng ba bốn thước, hắn nhận ra đó là ai rồi. Làm gì mà cứ người hay không phải người, quỷ hay không phải quỷ, đó là đại ca ruột của hắn mà!
Hắn dậy đã sớm lắm rồi, thế mà hắn còn không biết đại ca đã đến đây từ bao giờ, dậy từ lúc nào nữa
Trên người Trần Bá Tông khoác một lớp áo khoác lông chồn dày.
Y thân là quan văn, bình thường đi ra ngoài đều là đi xe ngựa thế nên rất ít khi khoác áo choàng. Du Tú biết sáng sớm hôm nay y phải ra ngoài sớm nên đã đem chiếc áo choàng lông chồn đem đến cho y.
Mặc dù là như vậy nhưng Trần Bá Tông vẫn đứng về phía bên cạnh để ngựa chắn gió giúp, đến khi tận khi thấy có ngựa đến gần, đoán là lão Tứ thì y mới để người làm thắp đèn lên.
Hai huynh đệ chạm mặt, cùng nhau đi đến bên vệ đường, nhỏ giọng nói chuyện.
Trần Kính Tông: “Sao huynh lại đến đây?”
Trần Bá Tông: “Hôm qua phụ thân gặp Lăng tướng quân ở nội các, Lăng tướng quân nhắc tới chuyện Đại Hưng Tả Vệ gặp mai phục ở núi Bạch Hà. Còn cả chuyện có thể có người ở trong Kim Ngô Tiền Vệ thông đồng với địch. Hôm qua Trưởng Công chúa cùng đệ về phủ, không tiện giữ đệ lại hỏi chuyện, phụ thân cũng không tiện nhắc tới nên bảo ta hôm qua đến đây đợi đệ để tránh tai mắt của người khác.
Trần Kính Tông: “Việc này không gấp, đệ định vài hôm nữa tìm cơ hội để nói với mọi người. Huynh xem dáng vẻ của huynh đi, từ sau nhớ cẩn thận đừng mò ra ngoài thành khi trời chưa sáng nữa, cẩn thận gặp người xấu giả danh sơn tặc cướp bóc đấy.
Lão đầu tử ở trong cung danh vọng hơn người, thế nên cả nhà lớn nhỏ đều phải chịu nguy hiểm nhất định theo ông ấy. Người đến có lai lịch rõ ràng còn đỡ, chỉ sợ có người bày ra những trò bẩn thỉu ném đá giấu tay mà thôi.
Trần Bá Tông: “Đệ đừng nói mấy chuyện vô nghĩa nữa, nhanh nói chuyện chính sự đi.”
Trần Kính Tông: “Chuyện này đệ chỉ nói một lần thôi, huynh tin thì tin, nếu huynh không tin thì đệ cũng không giải thích nhiều đâu.”
Trần Bá Tông: “Ta biết rồi. Việc thứ nhất, tại sao đệ lại nghi ngờ có người thông đồng với địch trong triều trước khi có trận chiến xảy ra?”
Trần Kính Tông: “Tổ mẫu báo mộng nói với đệ đó. Nghe hoang đường đúng không? Nhưng sự thật chứng minh tổ mẫu nhà chúng ta rất linh thiêng đấy nhé.”
Trần Bá Tông: “.... Đệ nói chuyện nghiêm túc đi.”
Trần Kính Tông: “Đệ rất nghiêm túc, chuyện này đệ đáp xong rồi, tiếp nào.”
Trần Bá Tông lắc lắc đầu, bất lực nói: “Lăng tướng quân nghi ngờ bên phía Kim Ngô Tiền Vệ muốn phản quân khuyên đệ quay ngược lại đối phó với phụ thân, đệ cảm thấy thế nào?”
Trần Kính Tông: “Phản quân muốn bắt đệ mục đích là muốn để triều đình lui quân, còn bên phía Kim Ngô Tiền Vệ có lẽ cũng chỉ muốn mượn tay phản quân để lấy mạng đệ mà thôi.”
Trần Bá Tông cau mày: “Ai mà có thù lớn với đệ đến vậy?”
Trần Kính Tông: “Có lẽ là Thích Cẩn đó, năm ngoái ở đại hội tỉ võ, vì bọn đệ mà Kim Ngô Tiền Vệ đến danh sách 3 nhóm đứng đầu cũng không lọt vào được, từ lúc đó trở đi, mỗi lần y gặp đệ là ánh mắt đều không đúng chút nào.”
Trần Bá Tông: “Y là loại người tiểu nhân hẹp hòi như vậy hay sao? Chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà dám phản bội cả triều đình ư?”
Ý nghĩ giống như lời nói, Trần Bá Tông cảm thấy lý do này của đệ đệ quá miễn cưỡng.
Nhưng Trần Kính Tông cũng chỉ có thể nói như vậy, hắn không muốn lôi Hoa Dương vào chuyện này: “Huynh không tin thì đệ cũng hết cách, tóm lại là đệ sẽ đề phòng Thích Cẩn. Đệ khuyên mọi người cũng nên đề phòng y. Tất nhiên chuyện dẹp loạn lần này đến đây coi như là kết thúc rồi, trừ khi lão đầu thật sự cho rằng Thái hậu nương nương sẽ kiên định đứng về phía ông ấy, thật sự cho rằng chỉ cần nhờ một câu nói của ông ấy là có thể rửa sạch hiềm nghi về việc ta và Lăng tướng quan thông đồng hãm hại Kim Ngô Tiền Vệ.”
Trần Bá Tông: “Chuyện này thì đệ không cần phải lo. Bây giờ không có chứng cứ, phụ thân sẽ không động vào Kim Ngô Tiền Vệ, càng sẽ không làm liên lụy đến Lăng tướng quân.”
Trần Kính Tông: “Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa cả. Huynh mau mau về đi, đệ cũng phải nhanh chóng lên đường nữa.”
Trần Bá Tông nắm lấy cánh tay của đệ đệ, vỗ vỗ ngực hắn: “Có bị thương không?”
Đệ đệ xuất chinh bên ngoài, mẫu thân ở nhà đêm nào cũng lo lắng. Có những lúc rõ ràng bà đang nói chuyện không liên quan gì đến bọn hắn cả, nhưng khóe mắt bà lại hồng hồng.
Phụ thân thì lại càng không bao giờ biểu hiện ra gì cả, nhưng Trần Bá Tông biết rõ trong lòng ông ấy vẫn để ý đến đệ đệ.
Trần Kính Tông đứng tại chỗ không động đậy, đến khi Trần Bá Tông vỗ đến cái thứ ba, hắn mới hít sâu một hơi: “Chỗ này có vết đao chém vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”
Trần Bá Tông vội vàng thu tay lại.
Trần Kính Tông: “Huynh dặn mẫu thân không cần quá lo lắng. Nếu như ngài thật sự lo lắng cho đệ thì bảo ngài đem trả lại đệ số ngân lượng mà đệ hiếu kính là được rồi. Tốt nhất là âm thầm trả lại, đừng để cho Trưởng Công chúa biết.”
Trần Bá Tông:........
Trần Kính Tông cười lớn, sau đó bước nhanh về phía ngựa của mình, phi thân lên ngựa. Hắn siết dây cương rồi nói với huynh trưởng đang đứng ven đường: “Huynh về đi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng ra khỏi thành.”
Nói xong hắn phi ngựa rời đi, Phú Quý vội vã đuổi theo sau.
Đêm đen nhanh chóng che khuất đi hai bóng người.
Trần Bá Tông nghe tiếng ngựa phi càng ngày càng xa, lắc lắc đầu rồi cũng lên ngựa.
Hôm nay đến tận khi trời tối đen kịt thì Trần Đình Giám mới từ nội các trở về.
Trần Bá Tông cố ý đợi phụ thân dùng xong bữa tối rồi mới đến cầu kiến.
Hai phụ tử đi về thư phòng.
Trần Bá Tông nói những suy đoán của đệ đệ cho phụ thân nghe.
Trần Đình Giám vuốt vuốt chòm râu rồi hỏi con trưởng: “Con cảm thấy thế nào?”
Trần Bá Tông nói: “Mặc dù lý do Tứ đệ nêu có hơi miễn cưỡng, nhưng mà cả Kim Ngô Tiền Vệ thì đúng là người có hiềm nghi lớn nhất là Thích Cẩn. Cũng có khả năng y thông đồng với địch không phải do ân oán cá nhân với Tứ đệ mà là muốn ngăn cải cuộc cải tạo của người. Nếu thật sự là như vậy, thế thì phía sau lưng Thịch Cẩn chắc chắn còn có quan lại chống lưng.”
Trần Đình Giám nhìn ra ngoài cửa.
Nếu như thật sự tất cả những chuyện này đều do một tay Thích Cẩn tạo ra, vậy thì lòng dạ hắn ta cũng quá nham hiểm rồi. Còn nếu như chuyện này là do quan viên xúi giục, vậy thì đám quan lại đó chọn đúng người rồi. Nếu như bây giờ ông hoài nghi Thích Cẩn nhưng không đủ chứng cứ, vậy thì ông để Thích Thái hậu đi đâu? Bây giờ Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, mọi việc đều do Thích Thái hậu thay người quyết định. Nếu như Thích Thái hậu giữ khoảng cách với ông thì việc cải cách làm sao có thể tiếp tục được?
Trần Đình Giám tin rằng Thích Thái hậu là một người thấu tình đạt lý, nếu như ông có chứng cứ đầy đủ thì Thái hậu sẽ sẵn sàng vì đại nghĩa mà bỏ qua người thân.
Nhưng chuyện này hỏng ở chỗ lão Tứ không giải thích hẳn hoi được rằng làm sao hắn nghi ngờ có người thông đồng với địch. Bất kì người nào cũng sẽ nghĩ Lăng Nhữ Thành thiên vị, hãm hại Thích Cẩn.
Trần Bá Tông đột nhiên nói: “Phụ thân, dù thế nào thì chúng ta cũng nên vui mừng. May mà Tứ đệ có đề phòng từ trước, nếu không khi ở núi Bạch Hà có lẽ đã...”
Sắc mặt Trần Đình Giám trầm xuống.
Nếu như lão Tứ không có chuẩn bị từ trước, chỉ đem theo 5000 quân của Đại Hưng Tả Vệ mà gặp mai phục ở núi Bạch Hà, vậy thì với tính khí của hắn làm sao mà chịu giơ tay chịu trói chứ?
“Việc điều tra Thích Cẩn và Kim Ngô Tiền Vệ giao cho con đấy, nhớ phải cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ.”
Trần Đình Giám quá bận bịu, ông chỉ có thể giao việc này cho trưởng tử.
Trần Bá Tông trịnh trọng gật đầu.
Sắp qua năm mới rồi, triều đình tranh thủ định tội thông đồng tạo phản cho Bát Vương ở Hà Nam trước khi quan viên nghỉ lễ tết.
Chủ mưu Dự Vương, chủ tướng phản quân Quách Kế Tiên đều bị phán án trảm lập quyết, còn các phiên vương khác thì đều bị biếm làm dân thường, tất cả tài sản của họ đều tịch thu xung công quỹ, chỉ giữ lại còn bọn họ một phần đất đủ để bọn họ sống an ổn.
*Trảm lập quyết: xử trảm ngay lập tức mà không cần phải trải qua phiên tòa mùa thu.
Đồng thời, Nguyên Hựu Đế cũng gửi cho các phiên vương khác mỗi người một bức thư. Nội dung thư nghe qua thì giống như đang nói về việc các phiên vương ở Hà Nam tạo phản do thấy Nguyên Hựu Đế trẻ người non dạ, nhưng thực tế bức thư muốn gõ một hồi chuông cảnh tỉnh bên tai các phiên vương còn lại/ Cảnh cáo các phiên vương an phận thủ thường, chớ có đi theo vết xe đổ của Bát Vương Hà Nam.
Mặc dù Hoa Dương chỉ ở trong phủ Công chúa để tang phụ hoàng, nhưng Ngô Nhuận cũng sẽ nghe ngóng tin tức từ khắp mọi nơi rồi về nói cho nàng nghe.
Ngoài ra còn có cô mẫu của nàng, An Nhạc Trưởng Công chúa hay ghé chơi, chứ vài ba bữa bà lại tới đây ngồi nói chuyện với nàng.
“Dự Vương vừa xảy ra chuyện, Nam Khang cũng ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, sau này chắc chắn không dám đến đây gây sự với con đâu.”
An Nhạc Đại Trưởng Công chúa ngồi trong noãn các, thở dài một hơi.
Hoa Dương là chất nữ của bà, Dự Vương, Nam Khang cũng là chất tử chất nữa của bà. Mặc dù bà và Tiên đế không phải do cùng một mẹ sinh ra, quan hệ máu mủ ruột thịt của bà và mấy đứa cháu này cũng không gần nhau lắm, nhưng mà chúng đều là những đứa trẻ mà bà tận mắt nhìn thấy quá trình chúng trưởng thành. Bây giờ mọi chuyện thành ra như này, một đứa bị xử trảm, một đứa thì mãi mãi cũng không thể trở về dáng vẻ cao ngạo như xưa, trong lòng của An Nhạc Trưởng Công chúa cũng cảm thấy không vui nổi.
Kiếp trước, Hoa Dương không hề có hứng thú quan tâm đến Nam Khang. Nhưng bây giờ nàng lại rảnh rỗi hỏi: “Nàng ấy bây giờ như thế nào rồi?”
An Nhạc Trưởng Công chúa: “Cũng ở trong phủ để tang giống như con mà thôi. May mà nương của con là người lương thiện, không đuổi cùng giết tận nàng ấy, phong hào Trưởng Công chúa cũng sắc phong cho nàng ấy rồi, Tĩnh An phủ cũng không bị ảnh hưởng gì cả.”
Hoa Dương gật gật đầu. Chuyện này đều là do Dự Vương một tay làm nên, Nam Khang cũng không có cái gan đi tạo phản. Chỉ cần nàng ấy không có ý nghĩ ngu xuẩn muốn báo thù cho ca ca thì nàng ấy vẫn có thể tiếp tục sống những ngày tháng yên bình không lo cơm ăn áo mặc.
Sau khi cùng Hoa Dương dùng bữa trưa, An Nhạc Đại Trưởng Công chúa cũng cáo từ.
Lúc này Trần Kính Tông mới từ điện Lưu Vân quay về gặp Hoa Dương.
Ngày kia chính là đêm trừ tịch, các năm trước phu thê hai người họ đều trải qua cùng với gia đình, năm nay lại chỉ có hai người họ, pháo hoa cũng không được phép đốt, nhìn trông cũng có chút lạnh lẽo cô đơn.
*đêm trừ tịch: đêm 30 tết.
Trần Kính Tông: “Nếu như nàng muốn ra ngoài thì chúng ta có thể chờ tới nửa đêm rồi lén trốn ra, gần đây đường phố rộn ràng náo nhiệt lắm.” Quốc tang chỉ có 3 tháng, đã kết thúc từ lâu.
Chuyện hắn nói gần như không thể xảy ra, thế nên Hoa Dương lười đáp lại hắn.
Ánh mắt Trần Kính Tông nhìn xuống váy của nàng, quan tâm hỏi han: “Nàng còn đau không?”
Sáng sớm hôm nay Hoa Dương tới nguyệt sự, không đau lắm nhưng nó làm cho nàng không có tâm trạng làm việc gì cả.
*Nguyệt sự: kì kinh nguyệt
Trần Kính Tông ôm nàng vào giường ở trong phòng, đắp kín chăn cho nàng, tránh cho nàng bị lạnh.
Hoa Dương hỏi: “Hay là chàng lén về nhà một lát đi? Năm mới tết đến, ít nhiều gì cũng nên gặp mặt mẫu thân một lát chứ.”
Trần Kính Tông: “Bên cạnh bà còn có lão đầu tử nữa, còn có hai nhi tử, hai con dâu, thêm tôn nhi vừa hay có thể ngồi đủ một bàn rồi, thiếu ta cũng không sao cả. Hơn nữa, nàng ở Lăng Châu hai năm cũng không về kêu gào muốn về kinh, chẳng nhẽ ta còn yếu đuối lắm chuyện hơn cả nàng hay sao?”
Hoa Dương: “Do cách quá xa nên ta mới không đòi về thôi, nếu như quê của chàng cũng ở kinh thành vậy thì kể cả ta không hồi cung, cũng sẽ về phủ ở một thời gian.”
Trần Kính Tông đắc ý nói: “May mà cách xa kinh thành, nàng không có gì làm mới có thời gian nhìn ta, nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng cũng thích ta rồi.”
Hoa Dương: “Chàng nằm mơ à? Ta còn lâu mới thèm thích chàng.”
Trần Kính Tông chỉ cười không nói.
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn: “Chàng ngốc rồi à? Ta nói ta không thích chàng mà chàng còn vui vẻ đến thế.”
Trần Kính Tông lật chăn nằm xuống cùng, kéo nàng ôm vào lòng.
Hoa Dương: “Chàng đừng động linh tinh.”
Trần Kính Tông biết nàng sợ làm bẩn ra váy và ga giường nên cũng chỉ ôm nhẹ nàng, hôn lên cái trán nhẵn bóng của nàng nói: “Ta chính là thích cái dáng vẻ lúc nàng không thích ta, giống như nàng không thích cái áo choàng đen thui kia xong đem tặng cho ta vậy, giống như chuyện nàng đi theo quân chỉ để lập công, không liên quan gì đến ta cả, bao gồm cả chuyện ban đêm nàng thích bám lấy ta, nằm sát ta để ngủ cũng chỉ là do coi ta như cái lò sưởi chạy bằng cơm mà thôi.”
Hoa Dương:....
Nghe giọng điệu của hắn, tại sao nghe có vẻ càng nói càng vui ấy nhỉ?