Ngày một tháng sáu năm Nguyên Hựu thứ nhất là ngày dỗ đầu của Tiên đế.
Bởi vì Hoàng lăng đặt ở núi Thiên Thọ, cách kinh thành chín mươi mấy dặm. Ngày hai mươi tám tháng năm, Thích Thái hậu, Nguyên Hựu Đế dẫn đầu văn võ bá quan cùng với hoàng thân quốc thích xuất phát, tiến về phía Hoàng lăng chuẩn bị công việc cúng tế.
Sáng sớm ngày mồng một tháng sáu, đại lễ cúng tế chính thức bắt đầu.
Hoa Dương, Nam Khang là hai vị Trưởng Công chúa đứng phía sau Thái hậu và Nguyên Hựu đế.
Nếu như là ở kinh thành, lúc Hoa Dương nhớ đến phụ hoàng đã không còn rơi lệ nữa. Vậy mà lúc này đứng trước lăng mộ của phụ hoàng, trong lúc vô ý, giọt lệ tự nhiên rơi xuống khóe mắt nàng.
Nhưng rốt cuộc thì cũng đã qua một năm rồi, nỗi buồn của Hoa Dương giờ đây cũng chỉ giống như nước suối bình lặng róc rách chảy. Nàng chỉ lặng lẽ lấy khăn ra lau lệ chứ không còn khóc ra tiếng.
Thích Thái hậu, Nguyên Hựu Đế cũng thế, nhưng Nam Khang lại là người khóc thương tâm nhất. Nàng ta quỳ rạp xuống đất, khóc đến không thở nổi, cuối cùng được người ta đỡ lên.
Nhìn bóng lưng nàng ta được cung nữ đỡ đến phía xa, tâm trạng Nguyên Hựu Đế phức tạp nhìn tỷ tỷ.
Hoa Dương nhìn đệ đệ bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Mặc dù Nam Khang khóc đến mức khiến cho lòng hiếu thảo của nàng với đệ đệ trong mắt người ngoài không đủ sâu nặng nhưng bảo nàng vì tranh đấu với Nam Khang mà bò ra đất gào khóc, nàng thực sự không làm được.
Nguyên Hựu Đế cũng nghĩ thế. Thậm chí hắn ta vừa mới nghẹn ngào đã bị động tĩnh của Nam Khang dọa cho giật mình không khóc nổi.
Hôm nay là ngày đặc biệt, buổi tối Hoa Dương ở lại trong cung.
Tỷ đệ hai người cùng Thích Thái hậu ăn tối. Cơm nước xong, Nguyên Hựu Đế tỏ ý sẽ đưa tỷ tỷ về Tê Phượng cung.
Đến Tê Phượng điện, tỷ đệ cả hai cho cung nhân lui xuống, rồi ngồi cách một chiếc trường kỷ thân mật trò chuyện.
Trong phòng có một băng đỉnh, làm không khí ở đây mát mẻ dễ chịu hẳn. Việc đầu tiên Nguyên Hựu Đế phàn nàn với tỷ tỷ là cách khóc của Nam Khang: “Đệ thấy nàng ta cố ý đó, cố ý khiến chúng ta khó xử!”
Nguyên Hựu Đế kế vị đã một năm, ở ngoài đã quen dùng cách tự xưng là trẫm, nhưng trước mặt tỷ tỷ, hắn ta lại đổi lại cách xưng hô cũ.
Hoa Dương cười: “Ta lại cảm thấy nàng ta khóc rất thật. Đệ nghĩ thử mà xem, từ khi Dụ Vương tạo phản, mẫu thân nàng ta đến cả phong hào Quý thái phi cũng mất rồi. Mặc dù nàng ta đã được phong làm Trưởng Công chúa nhưng địa vị ở kinh thành đã chẳng bằng lúc trước, hận không thể không bước chân ra khỏi cửa. So với khi phụ hoàng còn sống, nàng ta có thể không ấm ức sao?”
Nguyên Hựu Đế không có chút đồng tình với Nam Khang: “Dụ Vương trở thành như thế còn không phải do Quý thái phi dung túng hay sao? Nam Khang với Dụ vương cùng một mẹ sinh ra, chỉ có thể trách nàng ta xui xẻo thôi.”
Hoa Dương thầm nghĩ, nuôi mà không dạy là lỗi của phụ hoàng. Dụ Vương vô năng, phụ hoàng lẫn Lâm Quý thái phi đều phải chịu trách nhiệm.
Nhưng phụ hoàng là Hoàng đế, trong cung không có ai dám chỉ trích phụ hoàng lười nhác, khi ấy Hoàng tử, Hoàng nữ trở thành thế nào thì cũng chỉ có thể trông mong vào hậu phi.
Hiển nhiên mẫu hậu của nàng không chỉ thông tuệ hơn Lâm Quý thái phi, mà đến cả dạy dỗ tử, nữ cũng để tâm hơn Lâm Quý thái phi.
Đương nhiên Hoa Dương không nhất thiết phải nói với đệ đệ tỉ mỉ như thế.
“Nửa năm qua đệ sống có tốt không?” Hoa Dương vặt một quả vải, bóc vỏ rồi nói chuyện với đệ đệ: “Nửa năm nay tỷ tỷ vẫn luôn ở trong phủ phục tang, cũng chẳng nhung nhớ gì người khác, chỉ nhớ mỗi đệ thôi.”
Vừa nhắc đến cái này, cả người Nguyên Hựu Đế giống như bị rút hết tinh thần, hắn ta lười nhác tựa vào khung cửa sổ bên cạnh, ánh mắt vô ý bị bàn tay bóc vải của tỷ tỷ thu hút, hắn ta nói: “Quá mệt mỏi, ngày nào cũng trời còn chưa sáng đã phải dậy đọc sách, ăn cơm sáng xong thì phải đến triều đình ngồi hơn nửa canh giờ. Sau đó nghe Các lão nghị sự, rồi lại đi đọc sách nửa canh giờ nữa. Đến trưa có một canh giờ nghỉ ngơi, nghỉ xong lại tiếp tục đọc sách, luyện võ, tối đến thì dùng thiện với mẫu hậu. Tỷ biết đấy, trước đây mẫu hậu chỉ kiểm tra công khóa của đệ thôi, bây giờ còn lấy sổ ra cho đệ phân tích.”
Nguyên Hựu Đế không tựa vào cửa sổ nữa mà trực tiếp nằm rạp cả người xuống trường kỷ, đáng thương nhìn tỷ tỷ đang ăn vải: “Tỷ tỷ, đệ mệt lắm!”
Nếu là Trần Kính Tông làm thế, Hoa Dương chắc chắn sẽ không đau lòng nhưng đệ đệ của nàng mới mười bốn tuổi, thân hình còn gầy gò như thế, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vài phần trẻ con, hắn ta cố tỏ vẻ thì cũng được thôi nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mệt mỏi, Hoa Dương làm tỷ tỷ, sao có thể không thương hắn ta đây?
Nàng hỏi: “Bây giờ ngày nào cũng phải lên triều sao?”
Nguyên Hựu Đế ậm ừ rồi gật đầu.
Lúc phụ hoàng còn sống, chỉ lên triều vào mồng một và mười lăm hàng tháng, Trần Các lão với mẫu hậu đều không nói gì. Vậy mà đến lượt hắn ta, Trần Các lão với mẫu hậu đều bắt nạt hắn ta còn nhỏ, yêu cầu hắn ta ngày nào cũng phải thượng triều.
Hoa Dương thấy dưới mắt đệ đệ có quầng đen nhàn nhàn, nàng cười rồi đưa ra một ý kiến: “Ngày nào cũng thượng triều thực sự rất khổ cực, các đại thần cũng không phải ngày nào cũng có chuyện để bẩm tấu, chi bằng đệ giả bệnh thử xem. Rồi nói lời thật lòng với Các lão, dỗ cho Các lão đồng ý giảm bớt vài lần triều hội, rồi lại để Các lão thuyết phục mẫu hậu, chuyện này sẽ thành công thôi.”
Nguyên Hựu Đế: “Hai người chúng ta có suy nghĩ giống nhau đó nhưng mà Các lão có thể giúp đệ sao?”
Hoa Dương: “Trước đây không phải đệ nói với ta bây giờ Các lão đã khoan dung hơn với đệ rồi sao?”
Nguyên Hựu đế: “Chuyện nhỏ thì khoan dung, giảm mấy lần thượng triều là chuyện lớn, chắc chắn họ sẽ không nghe đệ đâu.”
Hoa Dương: “Đệ không thử thì sao biết được? Các lão, mẫu thân nghiêm khắc với đệ cũng chỉ hy vọng đệ có thể trở thành một minh quân nhưng cũng sẽ đặt sức khỏe của đệ lên vị trí số một mà. Chỉ cần đệ nói bản thân cực khổ, họ sẽ không nỡ để đệ đốt cháy giai đoạn nữa đâu.”
Kiếp trước mẫu hậu, cha chồng đều rất nghiêm khắc. Từ nhỏ đệ đệ đã bị hai người cứng rắn dạy dỗ nhưng trong lòng có gì phiền não, ấm ức cũng không dám nói ra, cho đến ngày thực sự đổ bệnh rồi, cha chồng mới thỏa hiệp trước, đổi thành mỗi tháng khai triều hội vào ngày ba, sáu, chín.
Bởi vì thế, Hoa Dương mới dám đưa ra chủ ý giả bệnh giúp đệ đệ, nếu được thật, đại khái là đệ đệ sẽ bị sự thỏa hiệp của cha chồng làm cho cảm động.
Nguyên Hựu Đế chớp mắt: “Thôi được, sau này đệ sẽ thử xem sao.”
Hoa Dương bảo hắn ta ngồi dậy, rồi lại đút thịt vải đã bóc sạch vỏ vào miệng hắn rồi nhẹ giọng: “Đệ đừng có để cho bị lòi đuôi cáo, bị lộ cũng không được khai tỷ ra, nếu không tỷ tỷ không tiến cung thăm đệ nữa.”
Nguyên Hựu Đế liên tục đảm bảo sẽ không nói.
Hắn ta cũng bóc vải cho tỷ tỷ: “Cải cách của Các lão đắc tội không ít đại thần. Bất kể là quan viên trong kinh thành hay là quan viên địa phương đều có sổ con vạch tội ông ấy nhưng đều bị đệ bãi bỏ, còn trừng phạt một đám người nữa.”
Trong miệng Hoa Dương còn có vải, ăn xong nàng như làm như không biết mà hỏi: “Những đại thần kia đều vạch tội gì của Các lão? Nếu bọn họ nói có lý, đệ cũng không thể thiên vị các lão được, phải bảo ông ấy sửa sai, cũng phải đề cập đến, suy cho cùng bây giờ ông ấy là Nội các Thủ phụ, cũng chỉ có đệ mới có thể cảnh báo ông ấy.”
Nguyên Hựu Đế có chút bất ngờ: “Vậy mà tỷ tỷ lại cho rằng Các lão cũng phạm lỗi sao?”
Hoa Dương cười: “Nhân vô thập toàn, đương nhiên Các lão cũng không ngoại lệ. Trước mặt đệ ông ấy phải làm cho ra dáng tiên sinh, có thể đệ không nhìn rõ, ta làm con dâu ở Trần gia mấy năm, thường nghe Phò mã với Các lão phu nhân oán giận ông ấy đấy.”
Nguyên Hựu Đế hứng thú: “Bọn họ oán giận Các lão chuyệ gì vậy?”
Hoa Dương: “Thường thấy nhất là oán giận ông ấy quá nghiêm khắc, cái này chắc đệ cũng hiểu rõ rồi. Ba huynh đệ Phò mã bởi vì vừa chuyển đến kinh thành, lúc ấy hai ca ca đã rất hiểu chuyện rồi, chỉ có Phò mã mới ba tuổi, Các lão cũng quan tâm Phò mã nhiều hơn. Quan tâm nhiều tương đương với nghiêm khắc hơn, kết quả là trực tiếp làm cho Phò mã tức đến mức chạy đi, đến bây giờ chàng ấy thà rằng ở phủ Trưởng Công chúa với ta cũng không muốn quay về nhà.”
Nguyên Hựu Đế: “Vậy sau này hai người sẽ luôn ở phủ Trưởng Công chúa sao?”
Hoa Dương: “Đúng vậy, tỷ cũng thích phủ Trưởng Công chúa hơn, vừa to lớn vừa quý phái, tiểu hoa viên của Trần gia sao so sánh với nơi này được.”
Nguyên Hựu Đế: “Liệu mẫu hậu có không vui không?”
Hắn ta hiểu rất rõ, mẫu hậu xem trong lễ pháp, hi vọng tỷ tỷ ngoan ngoãn ở Trần gia làm một cô con dâu hiếu thuận.
Hoa Dương cười: “Ta đã biết làm thế nào để mẫu hậu mềm lòng rồi.”
Nguyên Hựu Đế: “Làm thế nào cơ?”
Hoa Dương chỉ mắt mình: “Lần trước ta muốn theo quân, lúc đầu mẫu hậu còn không đồng ý, ta vừa khóc, bà đồng ý ngay.”
Nguyên Hựu Đế:...
Mặc dù hắn ta cũng rất muốn mẫu hậu mềm lòng nhưng chiêu này hắn thực sự không làm được.
Hắn ta trêu chọc tỷ tỷ: “Tình cảm của tỷ với Phò mã cũng thật sâu đậm.”
Mặt Hoa Dương lộ ra vẻ dịu dàng, nàng cũng không che giấu tình cảm của phu thê mình, nàng tâm sự với đệ đệ: “Bởi vì hắn đối xử tốt với tỷ tỷ trước, tỷ tỷ mới đối xử với hắn giống thế.”
Nguyên Hựu Đế không hiểu lắm: “Hắn đối xử với tỷ tốt thế nào? Không phải là giấu tỷ leo núi mấy lần, bỏ ra chút sức thôi sao, đổi thành thị vệ cũng có thể làm được.”
Hoa Dương bật cười: “Không phải đơn giản như leo núi, lấy ví dụ về cái lần gặp lũ đi. Ta chỉ mới đi khỏi phòng thôi, còn chưa nói gì, hắn đã đến bên cạnh ta, cõng ta lên núi. Nếu như đệ trải qua trận mưa lớn đó một lần, nếu như cũng có một người có thể vững vàng cõng đệ đi qua bùn lầy, đệ sẽ hiểu cảm giác xúc động đó. Còn có tỷ tỷ sợ sâu, hắn cũng sẽ nhẫn nhục chịu khó nằm ra đất chắn cho tỷ.”
Nguyên Hựu Đế trầm mặc một lát: “Đổi thành đệ chắc chắn đệ cũng sẽ cõng một nữ tử, chắn sâu cho nữ tử đó.”
Ha: “Nếu đệ đối xử với một cô nương như thế, cô nương đó mới là người có phúc nhất thiên hạ.”
Nguyên Hựu Đế còn nhỏ tuổi, không hiểu những thứ đó, hắn ta nói tiếp: “Phò mã còn đối xử với tỷ tốt thế nào nữa?”
Hoa Dương: “Nói ra chuyện này cũng sợ đệ cười. Lúc tỷ tỷ còn ở thành Lăng Châu, Tam ca với Tam tẩu của Phò mã phía trước viện của bọn ta, năm đó Tam tẩu của chàng ấy sinh nữ nhi, đêm đến lại gào khóc, ta nghe rất rõ. Ta nói với Phò mã bây giờ ta không muốn sinh con, dù cho sau này sinh thì bất kể là nam hay nữ cũng chỉ sinh một, Phò mã đồng ý. Sau khi bọn ta hổi kinh, Nam Khang còn nói đùa tỷ tỷ không sinh được con, Phò mã cũng không thúc dục,càng không ở ngoài trêu chọc nữ nhân.”
Nguyên Hựu Đế nhớ đến dáng vẻ cung kính thành thật của Phò mã trước mặt tỷ tỷ mình.
Đừng nhìn tỷ tỷ vì Phò mã mà dám theo quân đội, thực ra thái độ của tỷ với Phò mã lúc nào cũng cao cao tại thượng. Dù như vậy, Phò mã cũng không hề có chút giận dỗi nào.
Đến bây giờ, cuối cùng Nguyên Hựu Đế cũng hiểu tình cảm của tỷ tỷ với Phò mã. Tỷ tỷ ngoài lạnh trong nóng, Phò mã thì vững vàng đáng tin cậy!
Nguyên Hựu Đế chuyển chủ đề sang Trần Các lão: “Các lão phu nhân oán giận ông ấy cái gì?”
Hoa Dương: “Cái này thì nhiều lắm. Các lão xuất thân hàn môn, bây giờ làm lên đến Các lão, thăng chức nhanh nhưng chuyện trong nhà ông ấy đều để cho Các lão phu nhân quản lý. Các lão phu nhân tự mình nuôi lớn bốn đứa con, trong đó còn có một người bệnh tật, sao Các lão phu nhân không giận Các lão được đây? Hơn nữa, Các lão đã một bó tuổi, lúc bận rộn còn không biết yêu quý thân thể, không nghe theo lời dặn của thái y. Các lão phu nhân lo cho ông ấy, ông ấy còn tỏ thái độ, dù sao thì cũng đều là chuyện lông gà vỏ tỏi. Nhưng ngày não cũng xảy ra. Các lão phu nhân nói, biết trước ông ấy lớn tuổi rồi sẽ biến thành như thế thì năm đó sẽ không vì có ý đồ với dung mạo mà gả cho ông ấy.”
Nguyên Hựu Đế không có cách nào đồng ý với điểm này: “Đệ thấy bà ấy ở trong phúc mà không biết phúc ấy. Các lão lúc còn trẻ tuổi là Trạng nguyên, bây giờ lại là Thủ phụ, có biết bao nữ tử hận không thể đổi với bà ấy, bà ấy lại còn ở đó tức giận.”
Hoa Dương: “Đệ là Hoàng thượng. Đương nhiên vui vì thần tử một lòng một dạ ra sức vì triều đình, người ta là thê tử tất nhiên sẽ hy vọng trượng phu ở cùng mình nhiều chút, thì có gì sai? Đệ ấy à, cứ đợi đấy đi, sau này có thê tử của đệ với ta oán giận đệ thôi.”
Nguyên Hựu Đế hiểu, đây là sự khác nhau giữa suy nghĩ của nam nữ, hắn ta với tỷ tỷ không thể hợp nhau chuyện này được.
Lúc này, đại thái giám Tào Lễ bên cạnh hắn đứng bên ngoài rèm nhắc nhở: “Hoàng thượng, không còn sớm nữa, người với Trưởng Công chúa đã mệt mỏi cả ngày rồi, quay lại nghỉ ngơi sớm chút thôi?”
Nguyên Hựu Đế còn lưu luyến không thôi nhìn tỷ tỷ: “Vậy tối mai đệ lại đến nữa.” Ban ngày hắn ta chắc chắn không có thời gian.
Hoa Dương tiếc nuối: “Ngày mai tỷ tỷ phải xuất cung rồi, còn phải đến Trần phủ thăm Các lão phu nhân. Ít nhiều gì cũng phải làm cô con dâu tận hiếu chứ.”
Nguyên Hựu Đế không vui: “Bà ấy là mẹ chồng. Nửa năm tỷ còn chưa tận hiếu trước mặt mẫu hậu đâu, bà ấy còn có thể vượt qua mẫu hậu sao? Hay là tỷ ở lại thêm mấy ngày đi.”
Hoa Dương: “Không được, lúc phụ hoàng còn sống không ai dám vạch tội ta, bây giờ ta còn ở trong cung lâu thêm, sổ con của đám ngự sử sẽ được đưa đến trước mặt đệ đấy.”
Nguyên Hựu Đế: “Đệ cũng không sợ bọn họ.”
Hoa Dương cười: “Nhưng tỷ tỷ đau lòng cho đệ, vừa phải đọc sách lại vừa phải học tập chính trị, vất vả như thế rồi, tỷ tỷ không muốn gây phiền phức cho đệ nữa.”
Trái tim Nguyên Hựu Đế ấm áp.