Trần Kính Tông biết Hoa Dương ở lại trong cung một đêm nên đêm đó hắn cũng về Trần phủ.
Nếu đã quay lại thì chuyện đầu tiên chắc chắn là phải đến Xuân Hòa Đường thỉnh an mẫu thân.
Tôn thị thấy Tứ nhi tử, híp mắt lại, vươn cổ ra, tỉ mỉ nhìn ngó, hỏi Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đứng bên cạnh: “Người này là ai thế, nhìn có hơi quen mắt.”
Trần Kính Tông:...
Trần Bá Tông cụp mắt, Trần Hiếu Tông cười: “Ngài không quen thì bọn con càng không quen.”
Tôn thị hừ một tiếng: “Nếu đã không quen thì mau đuổi đi đi.”
Trần Kính Tông ho nhẹ: “Ngài hà tất phải làm thế, con ở cùng Trưởng Công chúa phục tang, phải tuân thủ quy củ nên mới không quay về.”
Tôn thị: “Tuân thủ quy củ, vậy con không thể viết phong thư đưa cho người truyền tin về sao?”
Bà ấy có thể yên tâm được sao? Năm ngoái nhi tử đi đánh trận cũng gần nửa năm, sau khi hồi kinh thì ở nhà một lát rồi lại qua nửa năm sau không thấy lộ mặt. Đến cả gọi Phú Quý chuyển lời hộ cũng không có, Tôn thị thực sự sắp bị tên nhi tử thối không nhớ đến bà ấy này làm cho tức chết.
Trần Kính Tông: “Trưởng Công chúa vẫn luôn thúc dục con quay về hiếu kính ngài mà. Ngài có con dâu tốt như thế, nhi tử con đây hiếu thuận hay không không quan trọng, ngài nói xem có đúng không?”
Tôn thị:...
Cuối cùng Trần Bá Tông cũng mở miệng: “Nương, Tứ đệ cũng không cố ý, ngài đừng tính toán với nó nữa.”
Tôn thị hừ hừ.
Khó có khi cả nhà đoàn tụ, tối nay Tôn thị dặn nhà bếp muộn một chút mới nấu nướng, cố ý đợi trượng phu quay lại rồi dùng cơm.
Màn đêm buông xuống, Trần Đình Giám quay lại, thấy người một nhà đặc biệt là tôn tử, tôn nữ thì nhỏ tiếng oán thê tử: “Cũng không phải lễ tết gì, sao còn phải sắp xếp như này, của ai thì người đấy ăn là được rồi.”
Tôn thị liếc mắt nhìn lão Tứ đứng cách đó không xa, cười nói: “Phò mã gia về nhà, cái này còn đáng chúc mừng hơn năm mới ấy chứ.”
Trần Kính Tông:...
Trần Hiếu Tông nếu sáng kiến cho hắn: “Sau này ngày nào đệ cũng viết thư cho mẫu thân, chắc chắn mẫu thân sẽ không nhớ đệ nữa đâu.”
Lúc này Trần Đình Giám mới phát hiện ra thê tử đang giận lão Tứ. Liên quan đến vấn đề này, Trần Đình Giám vẫn ủng hộ lão Tứ, cưới Trưởng Công chúa thì nên đặt chuyện của Trưởng Công chúa lên trước.
“Ăn cơm đi, ta cũng đói rồi.”
Mọi người ngồi xuống, lâu lắm rồi Trần Kính Tông không uống rượu, vừa ngồi xuống đã uống liền tù tì hai bát, mặt mày thỏa mãn.
Ăn uống no say, Trần Đình Giám gọi hắn đến thư phòng.
“Con hoài nghi Thích Cẩn nên Đại ca của con âm thần chú ý đến y nửa năm cũng không phát hiện ra manh mối gì.”
Sau khi ngồi xuống, Trần Đình Giám nói chính sự trước.
Trần Kính Tông: “Bình thường thôi, ngài là người đứng đầu Nội các. Vì đề phòng ngài, y làm gì cũng cẩn thận, tiêu hủy vết tích.”
Thích Cẩn ác với người khác, cũng ác với chính bản thân y. Rõ ràng là ngấp nghé Hoa Dương, lạnh lùng với Điền thị cũng vì một ngày có thể ở trước mặt Hoa Dương thể hiện vẻ si tình, lúc này lại vì để che đậy động cơ hãm hại Phò mã, hãm hại tả vệ của Đại Hưng, Thích Cẩn chặt đứt con đường chứng minh sự si tình cho Hoa Dương sau này, chạy đi ngủ với hai nha đầu thông phòng trước đó y căn bản không thèm nhìn đến. Đối với quý công tử tự mình bất phàm như y mà nói, đây không phải là một loại bị lăng nhục sao?
Mặc dù nghiêm túc tính toán, Thích Cẩn cũng không có xui xẻo mà ngược lại là hai nha đầu thông phòng kia mới xui xẻo.
Trần Đình Giám: “Ừm, tóm lại chuyện này giao cho Đại ca của con đi. Con chỉ cần lo làm tốt chuyện của mình, chăm sóc cho Trưởng Công chúa.”
Dù cho Thích Cẩn thận trọng thì Trần Đình Giám vẫn tin tưởng trưởng tử của mình.
Trần Kính Tông nhìn lão đầu tử ngồi cách chiếc bàn giống như chuyện gì cũng liệu đến, hắn thấp giọng nói: “Đối với ngài mà nói, Thích Cẩn là một con bọ chét trên thân chó, chỉ cần ngài đứng vững trong triều đường, y có nhảy nhót cũng chẳng nhảy được cao bao nhiêu, cũng không dám ra tay với người nhà chúng ta. Chỉ sợ ngài đứng không vững, để y và con bọ chét khác có cơ hội làm cho trọng thương.”
Trần Đình Giám sầm mặc, trừng nhi tử: “Con đang vòng vo để mắng ta?”
Trần Kính Tông:...
Hắn sờ mũi: “Con chỉ là thuận miệng so sánh thôi, thứ như bọ chét vốn chỉ thường xuất hiện trên người chó.”
Trần Đình Giám: “Cút ra!”
Trần Kính Tông cũng chẳng muốn ở lại đây lâu đâu!
Lúc ra đến cửa, Trần Kính Tông dừng lại, quay đầu nói với lão đầu tử: “Con biết ngài muốn quốc phú binh cường. Bây giờ ngài cũng có năng lực ấy nhưng ngài chỉ là một người giúp đỡ thôi. Trước mặt các đại thần ngài là độc đoán chuyên quyền thì thôi đi. Trước mặt Hoàng thượng, tốt nhất nên ngài tém tém lại cái tính tình thối nát ấy. Hoàng thượng còn nhỏ, không thể không nghe ngài, một ngày nào đó cánh Hoàng thượng cứng rồi, người ta có thể nhịn ngài mãi được sao?”
“Ngài là tiên sinh của Hoàng đế, lại là Thủ phụ, ngài không sợ Hoàng thượng nổi giận. Ba huynh đệ con cũng không sợ nhưng trong nhà còn mẫu thân và đám trẻ. Nếu tường bị mọi người đẩy, Trần gia bây giờ rực rỡ gấm hoa, ngày nào đó ngài ngã xuống, Trần gia còn có thể chống lại được quan viên hận ngài không? Chỉ dựa vào ba huynh đệ con còn phải xem Hoàng thượng đứng về bên nào.”
“Ngài luôn mắng con cố chấp kiêu ngạo nhưng trước mặt Hoàng thượng, từ trước đến nay con chưa từng dám tùy ý làm bừa, Đại ca, Tam ca cũng sẽ không ngốc nghếch mà đi động chạm Hoàng thượng. Nhà chúng ta người duy nhất có bản lĩnh làm Hoàng thượng ấm ức sinh ra oán hận cũng chỉ có một mình ngài. Sau này nên đối xử với Hoàng thượng thế nào, ngài cân nhắc cho kỹ đi.”
Nói xong, Trần Kính Tông mở cửa.
Trần Đình Giám: “Đứng lại đó.”
Trần Kính Tông đứng im bất động.
Trần Đình Giám cau chặt mày: “Đây là ý của con hay là ý của Trưởng Công chúa.”
Trần Kính Tông cười lạnh: “Trong lòng nàng, ngài là thành nhân số một của thiên hạ, Khổng lão phu tử có thể còn chẳng so được với ngài. Căn bản nàng cũng không biết nửa năm này ngài vì thuận lợi thúc đẩy cải cách mà bài trừ phe đối lập ra sao, kể cả nàng biết rồi cũng sẽ cảm thấy ngài bài trừ rất tốt, tất cả là vì đại nghiệp cải cách.”
“Con nói với ngài những chuyện này là bởi vì ngài từng dạy con. Con hiểu hơn bất kỳ ai lúc Hoàng thượng bị ngài nghiêm khắc dạy dỗ có thể sẽ có những cảm xúc gì.”
“Con là nhi tử của ngài, chỉ có thể nhịn, nhưng Hoàng thượng thì không. Ngài dám xem Hoàng thượng như nhỉ tử mà dạy dỗ trừ phi Hoàng thượng mềm lòng giống Trưởng Công chúa, nếu không sớm muộn gì cũng thanh toán nợ cũ với ngài.”
“Thích Thái hậu muốn ngài nghiêm khắc dạy dỗ Hoàng thượng là vì muốn tốt cho con trai bà ấy. Hy vọng nghiêm sư xuất cao đồ nhưng ngài cũng phải nghĩ đến con cháu nhà mình, đừng thức sự đắc tội với Hoàng thượng.”
Trần Đình Giám không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nặng nề truyền đến tai nhi tử.
Trần Kính Tông biết lão đầu tử sẽ không vui vì bị nhi tử dạy dỗ nhưng vì cái nhà này, hắn cũng không thể lúc nào cũng nhịn. Lão đầu này là một lão đầu tử tốt, chẳng qua tính tình quá xấu, dễ đắc tội người khác.
...
Hôm sau, Trần Kính Tông vào cung đón Hoa Dương về.
Đưa Hoa Dương đến Trần phủ, Trần Kính Tông đến Vệ sở luôn.
Tôn thị nhìn nhi tử không thuận mắt nhưng đối xử với con dâu là Trưởng Công chúa vừa cung kính vừa yêu thương. Bà ấy chỉ hận không có bản lĩnh gọi Tiên đế đã chết sống dậy để bù đắp cho nàng tiếc nuối khi mất phụ thân.
Du Tú, La Ngọc Yên vẫn luôn cẩn thận dè dặt trước mặt Hoa Dương, chỉ sợ một câu nói sai thôi sẽ chạm đến chuyện đau lòng của Trưởng Công chúa.
Bọn họ như thế, Hoa Dương cũng không ở lại lâu mà quay về Tứ Nghi Đường, ở một mình vui vẻ tự tại.
Buổi chiều Uyển Nghi tan học, vui vẻ chạy đến Tứ Nghi Đường tìm Tứ thẩm.
Đám nhỏ đông đúc, thấy Tứ thẩm cười tươi như hoa, căn bản không nhớ đến Tiên đế hay không Tiên đế, vừa ăn điểm tâm ngon miệng vừa nói chuyện cũ với Tứ thẩm.
Hoa Dương trả lời câu hỏi của bọn chúng, đợi đám trẻ nói rồi, nàng mới hỏi Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang: “Bây giờ tổ phụ còn có thời gian kiểm tra công khóa của các con không?”
Ba huynh đệ cùng gật đầu.
Hoa Dương: “Thế tổ phụ còn nghiêm khắc như trước đây không?”
Ánh mắt dịu dàng, cổ vũ của nàng nhìn mặt Đại Lang.
Đại lang nghĩ một lát rồi thành thật nói: “Tổ phụ rất từ ái với bọn con.”
Nhị Lang: “Đúng vậy, phụ thân con ngưỡng mộ bọn con lắm, nói lúc phụ thân nhỏ tổ phụ không như thế.”
Tam lang: “Nhưng lúc tổ phụ tức giậnvẫn sẽ phạt bọn con chép chữ, chẳng qua không thổi râu trừng mắt nữa thôi.”
Uyển Nghi chép miệng: “Mọi người phạm lỗi trước đương nhiên phải phạt, từ ái chứ không nuông chiều.”
Uyển Thanh hiểu mà cũng như không hiểu: “Tổ phụ không phạt muội!”
Tam Lang lườm muội muội.
Hoa Dương nghe xong thì hiểu, đúng là một năm này phương pháp dạy dỗ của cha chồng không giống xưa nữa, nàng cũng yên tâm hơn.
Trần Đình Giám biết hôm nay Trưởng Công chúa quay về Trần phủ nên không ở lại Nội các mà quay về sớm.
Khiến ông ấy bất ngờ là Trưởng Công chúa đang ở Xuân Hòa Đường nói chuyện với thê tử.
Ông ấy định hành lễ với Hoa Dương trước.
Hoa Dương cười: “Phụ thân miễn lễ.”
Trần Đình Giám cũng không vội đổi y phục, ông ấy mặc quan bào màu đỏ của Các lão, ngồi xuống chủ vị thê tử vừa nhường lại.
Hoa Dương nhìn ông ấy: “Phụ thân, con vừa rồi còn đang thương lượng với mẫu thân chuyện sau này con sẽ cùng Phò mã ở lại phủ Trưởng Công chúa. Thực ra con dâu cũng muốn tận hiếu với ngài mà mẫu thân, chỉ là con dâu cảm thấy từ khi triều đình thúc đẩy cải cách, một vài phái theo cái cũ không tiếc kiếm tội danh cho ngài với ý đồ dừng cải cách. Nếu con dâu vẫn luôn ở đây thì khi giúp ngài nói cũng sẽ bị người chỉ trích là giúp thân không giúp lý, con với Phò mã chuyển ra, lúc nói chuyện giúp ngài thì sẽ công chính hơn một chút.”
Trần Đình Giám rời chỗ, chắp tay với Trưởng Công chúa rồi nói: “Đều là thần vô năng, khiến Trưởng Công chúa phí tâm. Thực ra ngài không cần nói chuyện giúp thần, những thứ này đều nằm trong dự tính của thần, cũng đã sớm có sách lược đối phó, thần chỉ mong Công chúa có thể vui vẻ sống qua ngày, không phải ưu sầu vì việc chung.”
Hoa Dương cười: “Lời này của phụ thân xa cách quá. Về công, ngài là Thủ phụ. Một lòng vì công việc triều đình. Về tư, ngài là cha chồng con, nếu ngài gặp phiền phức, sao con dâu có thể ngồi mà không quản?”
Tôn thị: “Nói đúng lắm, Trưởng Công chúa xem chàng như người nhà. Chàng vui vẻ là được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa.”
Trần Đình Giám bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoa Dương: “Nếu phụ thân không phản đối, con với Phò mã sẽ ở trong phủ Trưởng Công chúa, chỉ khi lễ tết mời quay lại đây ở mấy ngày?”
Trần Đình Giám: “Trưởng Công chúa suy nghĩ chu đáo, cứ quyết định vậy đi. Chỉ là Phò mã cố chấp cứng đầu, lỡ như có xung đột với Trưởng Công chúa, ngài phải nói ngay với chúng ta, thần chắc chắn sẽ phạt nặng nó.”
Hoa Dương cười.
Tôn thị lẩm bẩm: “Mấy lời này ông thường hay nói nhỉ, một bó tuổi rồi, nếu đánh thật, đến ý phục của nó ông cũng chẳng chạm đến, còn không bằng để Trưởng Công chúa dặn dò thị về túm nó lại rồi đánh một trận.”
Trần Đình Giám:...
Hoa Dương cười nói thay Trần Kính Tông: “Phụ thân, mẫu thân yên tâm đi, Phò mã đối xử với con rất tốt, bọn con đã rất lâu rồi không có xích mích.”
Tôn thị đắc ý nhìn trượng phu.
Trần Đình Giám thấy Trưởng Công chúa ngồi yên bất động, ám chỉ cho thê tử đổi trà.
Tôn thị bưng ấm trà lên, đi ra ngoài hành lang giao cho nha hoàn, bà ấy giả vờ đứng ngoài bồn hoa thưởng hoa.
Trong phòng, Trần Đình Giám chủ động hỏi: “Trưởng Công chúa có gì cần giao phó sao?”
Hoa Dương khách khí: “Không đến mức giao phó, tối qua con nói chuyện với Hoàng thượng, nghe ngài ấy có rất nhiều sổ con vạch tội ngài.”
Trần Đình Giám đang muốn thỉnh tội, Hoa Dương lại làm động tác miễn lễ: “Hoàng thượng nói với con, nói những người kia thuần túy là ăn không nói có. Hoàng thượng tin tưởng ngài. Con dâu cũng tin tưởng phụ thân, hôm nay con dâu qua đây thực ra là có một chuyện hy vọng phu thân có thể đồng ý.”
Trần Đình Giám: “Ngài cứ phân phó.”
Hoa Dương cười: “Con dâu biết trong lòng phụ thân có diệu sách trị quốc. Những diệu sách ấy vì nước vì dân nhưng sẽ chạm đến lợi ích của một vài quan viên tông thích, sau đó chọc cho người đó nổi giận. Hoàng thượng còn nhỏ, nếu như nhiều lời oán thán, Hoàng thượng có thể sẽ nghi ngờ những cải cách đó có bắt buộc phải thực thi hay không. Việc con dâu xin phụ thân làm là trước khi ngài làm gì thì kéo vài quan viên ra cũng tốt, tránh những quan viên kia cũng tốt, ngài cứ giải thích rõ ràng cho Hoàng thượng. Hoàng thượng hiểu chuyện tất yếu trong đó rồi thì sẽ chuẩn bị trước, sẽ không bị những lời oán giận kia làm ảnh hưởng đến ý chí.”
Trần Đình Giám cam đoan: “Trưởng Công chúa yên tâm, đây là bổn phận của thần.”
Hoa Dương: “Con dâu sợ ngài cứ luôn xem Hoàng thượng là một đứa trẻ. Cảm thấy có vài chuyện Hoàng thượng cần phải làm theo lời ngài mới được, làm tổn thương thể diện của Hoàng thượng.”
Trần Đình Giám sợ hãi: “Thần không dám.”
Hoa Dương thở dài: “Phụ thân không cần lo lắng. Hoàng thượng không nói gì ngài, chỉ là con dâu nhớ đến hai kiểu thái độ của ngài khi đối xử với Đại ca và Phò mã. Đại ca trưởng thành, ngài làm chuyện gì cũng yên tâm, Phò mã tuổi còn nhỏ, ngài hy vọng Phò mã phải làm hoàn toàn nghe theo sắp xếp của ngài, chọc cho Phò mã không phục, con dâu mới lo lắng ngài cũng đối xử với Hoàng thượng như thế.”
Trần Đình Giám:...
Lão Tứ thối, rốt cuộc là nó đã ở trước mặt Trưởng Công chúa bịa ra những chuyện gì để nói xấu ông ấy không biết nữa!