Trần Kính Tông ôm Hoa Dương về giường, hai người còn nói chuyện một lúc, đường phố bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh gõ chuông lúc canh hai.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hoa Dương lại nghĩ tới vị Tằng Các lão kia.
Mấy năm nay nàng cũng không gặp vị Tằng Các lão này. Thật ra vài năm trước hai người đã chạm mặt ở trong cung. Trong trí nhớ của nàng, Tằng Các lão luôn là một văn thần thoạt nhìn rất yên phận và thành thật.
Nhưng người trông thành thật chưa chắc sẽ là người nhát gan. Nghe nói khi cha chồng vẫn còn là Thủ phụ, Tằng Các lão thường xuyên giúp đỡ Thủ phụ đời trước đối nghịch với cha chồng trên triều, thậm chí là cả Nội các.
Mà khi đó, thế lực và sự can đảm của Tằng Các Lão là do Thủ phụ đời trước cho. Tới khi cha chồng nàng được thăng chức, Tằng Các lão lập tức biến thành con rùa đen rút đầu. Ngay cả mặt của cha chồng cũng không dám nhìn, cáo bệnh ở nhà, tâm nguyện duy nhất của ông ta là triều đình mau chóng phê chuẩn lời thỉnh cầu của mình, để ông cáo lão hồi hương, rời xa kinh thành đầy thị phi này.
Với cái tính tình này của Tằng Các lão thì việc ông qua đời lúc đêm hôm khuya khoắt thật sự không có một chút quan hệ nào với cha chồng sao?
Đương nhiên, chắc chắn cha chồng không phải thật sự hãm hại Tằng Các lão. Mà là, Hoa Dương đột nhiên nghi ngờ, có thể nào là do Tằng Các lão rất sợ cha chồng, cha chồng không xuất hiện còn tốt nhưng khi cha chồng vừa tới thăm, ngược lại càng làm bệnh tình của Tằng Các lão nặng thêm?
Có khả năng đúng là như vậy thật, Tằng Các lão còn có thể sống lâu thêm một đoạn thời gian, mãi cho tới khi cha chồng nàng đến thăm mới bị dọa mất mật mà chết bất đắc kỳ tử như thế.
Nghĩ tới loại khả năng này, Hoa Dương đột nhiên không ngủ được.
Không phải là nàng bị ảnh hưởng bởi chuyện ra đi của Tằng Các lão. Chỉ là thấy khó chịu vì bản thân mình hoàn toàn không thể nắm chắc được thế cục, nếu như ngày mai cha chồng muốn đi thăm Tằng Các Lão, nàng nên ngăn cản như thế nào đây?
"Còn chưa ngủ sao?"
Đèn đã gần tắt, Trần Kính Tông nghe được hô hấp của nàng không giống như người đã ngủ.
Hoa Dương lắc đầu, ôm lấy thắt lưng ong của hắn, nàng quyết định không nghĩ nữa, ngày mai cứ tùy cơ ứng biến vậy.
Trần Kính Tông chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao đêm nay nàng không chê nhiệt độ trên cơ thể mình. Vừa định xoa xoa tay cô, Hoa Dương đột nhiên buông hắn ra, ôm chăn xoay người.
Trần Kính Tông:...
Ngày hôm sau, Trần Kính Tông vừa đi không được bao lâu, Hoa Dương cũng tỉnh giấc. Bởi vì trong lòng có chuyện, càng nằm nàng càng khó chịu.
Thừa dịp sáng sớm mát mẻ, Hoa Dương mang theo hai nha hoàn đi dạo hoa viên.
Trần Đình Giám cũng không biết cô con dâu trưởng công chúa của mình đang làm cái gì, ông ấy vẫn rời nhà sớm như trước đây, tới nội các làm việc.
Sáng nay, lúc ông ấy và vài thần tử đang diện thánh ở Càn Thanh Cung, một thái giám đang canh giữ ở ngoài điện đột nhiên thu được một tin tức, gã vội vén màn lên, thăm dò vào trong phòng.
Tào Lễ đang hầu hạ ở bên cạnh Nguyên Hựu Đế nhìn thấy bèn đi tới, nghe xong bẩm báo lại trở về.
Thích Thái hậu hỏi: "Có chuyện gì?"
Khuôn mặt Tào Lễ lộ vẻ đau thương: "Bẩm nương nương, Hoàng Thượng, mới vừa rồi trong nhà Tằng Các Lão tới báo, nói ngay lúc nãy thôi, Tằng Các Lão phát bệnh đi rồi."
Nguyên Hựu Đế lấy làm kinh hãi, ông cụ Tằng hôm qua còn diện thánh khẩn cầu cáo lão, hôm nay đã mất rồi?
Mí mắt Thích Thái Hậu hơi nhăn lại, nhìn về phía Trần Đình Giám.
Trần Đình Giám đáp lại ánh mắt của bà ấy, lúc này cũng không tiện giải thích cái gì, chỉ nói chuyện với vài vị đại thần khác, nòi vài lời tưởng nhớ Tằng Các Lão.
Cùng làm trong nội các mười mấy năm, mặc dù là đối thủ thì cũng có chút tình cảm qua lại, Trần Đình Giám nói nói, đôi mắt lại bắt đầu ngấn lệ.
Vài vị đại thần thấy vậy, vừa thấy bội phục sự lợi hại của Thủ phụ, vừa vội vàng rưng rưng nước mắt.
Nguyên Hựu Đế không khóc ra được, nặng nề thở dài, tâm trạng cũng vô cùng nặng nề.
Thích Thái Hậu làm chủ, bảo Tào Lễ tự mình đi tới nhà Tằng Các Lão để truyền khẩu dụ của bà ấy, ban cho tang nghi, cho Tằng gia mặt mũi.
Chờ vài vị đại thần lui ra, trong điện chỉ còn Thích Thái Hậu, Nguyên Hựu Đế, Trần Đình Giám, lúc này Thích Thái Hậu mới hỏi Trần Đình Giám: "Hôm qua ngươi đi gặp Tằng Các Lão, tình huống như thế nào, tại sao lại đột nhiên đi như thế?"
Sớm không đi muộn không đi, lại cứ nhất nhất phải rời đi vào lúc Trần Đình Giám thăm bệnh, tin tức vừa truyền ra thì những người đó sẽ dùng nước bọt giùm chết Trần Đình Giám mất.
Trần Đình Giám khom người tâu: "Bẩm nương nương, chạng vạng hôm qua, quả thật thần có ý định xuất cung sẽ qua thăm Tằng phủ. Chỉ là tôn nữ của thần là Uyển Nghi bất cẩn để mắt cá chân bị thương, đau đớn khóc lóc không thôi, thần thê quan tâm quá sẽ bị loạn, sớm đã phái quản sự tới tìm thần hồi phủ, thần đành hồi phủ trước, dự định qua hôm nay sẽ tới thăm Tằng Các Lão, sao lại dự đoán được bởi vì sự trì hoãn này, lại không có cơ hội gặp Tằng Các Lão một lần cuối cùng."
Nói xong, ông ấy tiếc nuối thở dài.
Thích Thái Hậu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mà Trần gia xảy ra sự tình như thế, mới giúp Trần Đình Giám tránh được một vụ phiền toái.
"Thế sự khó lường, các lão không cần tự trách. Đúng rồi, vết thương ở chân của Uyển Nghi sao rồi?" Thích Thái Hậu thể hiện sự quan tâm một cách thích hợp.
Trần Đình Giám: "Thầy lang xem qua nói không có gì đáng ngại, chỉ là tiểu cô nương được chiều chuộng từ bé yếu ớt quá, khóc rất lâu, thật khiến trưởng bối trong nhà sợ hãi."
Từ đầu đến cuối Nguyên Hựu Đế một mực yên lặng lắng nghe. Đối với cháu gái của Trần Các Lão, hắn ta nhưng thật ra có chút ấn tượng, hình như tỷ tỷ rất thích cô bé. Ngũ quan thì không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ khi trông thấy nha đầu kia, hắn ta đã nghĩ trông nha đầu đó thuận mắt hơn Trần Các Lão nhiều!
Trần phủ.
Hoa Dương tạm thời không sai bọn nha hoàn thu dọn đồ vật, nàng vẫn đang chờ tin tức.
Tằng Các Lão và Trần Đình Giám cùng làm việc trong nội các, mặt ngoài nhìn vào vẫn là tình cảm hòa thuận, hiện giờ Tằng Các Lão phát bệnh mà chết, Tằng gia báo tang cho thân bằng cố hữu, cũng chính là Trần gia.
Tôn thị là đương gia chủ mẫu, sau khi nghe nói tin tức này cũng lập tức sai nha hoàn thông báo cho tức phụ tam phòng.
Hoa Dương đi tới Xuân Hòa Đường, ngồi nói chuyện với bà mẫu mới biết được một số chi tiết. Ví dụ như, buổi sáng hôm nay Tằng Các Lão mới đi.
Tâm trạng của Hoa Dương có chút phức tạp.
Kiếp trước, cha chồng của nàng đi thăm, Tằng Các Lão từ trần lúc nửa đêm. Đời này cha chồng không đi, Tằng Các Lão kiên trì được tới buổi sáng, có lẽ còn có thể trông thấy thê thiếp tử tôn.
Cho nên, Tằng Các Lão rất sợ cha chồng đó!
Nếu Trần gia bên này tạm thời không có gì cần nàng quan tâm, ngay ngày hôm đó Hoa Dương đã trở về phủ Trưởng Công Chúa.
Buổi tối Trần Kính Tông trở về, Hoa Dương nói chuyện này với hắn.
Trần Kính Tông không hiểu ý của nàng lắm, là vì nuối tiếc vì triều đình mất đi một lão nhân nội các, hay là bởi vì Tằng Các Lão là đối thủ của lão nhân nhà mình, nên nàng mới nói tin tức tốt này cho hắn?
Không đoán ra dược, Trần Kính Tông chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Hoa Dương thấy hắn hoàn toàn không đặt việc này trong lòng, không tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Nếu để cho Trần Kính Tông biết việc cha chồng mình thiếu chút nữa sẽ đi thăm Tằng Các Lão, đều là nhờ nàng mới có thể tránh thoát mớ bòng bong nay, chắn hẳn Trần Kính Tông sẽ khen nàng lên tận trời cao một trận đi?
Hoa Dương cũng không phải thánh mẫu, có đôi khi làm chuyện tốt nàng cũng hi vọng người khác có thể thấu hiểu và cảm ơn, khen ngợi nàng một phen.
Nhưng nếu nói ra sẽ phải giải thích một đống đồ vật này nọ, Hoa Dương lại không muốn lôi lão thái thái của Trần gia ra nói đi nói lại, chẳng bằng mặc kệ.
Nàng đổi chủ đề: "Ngày mai ta đi Hoằng Phúc Tự trước, khi nào chàng rời khỏi Vệ Sở thì đừng về thành luôn, đi thẳng tới Hoằng Phúc Tự tìm ta."
Lúc này Trần Kính Tông mới hiểu được, việc Tằng Các Lão rời đi cũng không có ảnh hưởng gì với nàng, không phải lão nhân nào trong nội các cũng nhận được sự ưu ái của nàng.
Tại sao mệnh của lão nhân nhà mình lại tốt như vậy?
Trần Kính Tông hung hăng nhai miếng thịt trong miệng mình, ăn xong lại hỏi nàng: "Triều đình mất đi một vị các lão, nàng còn có tâm trạng đi du sơn ngoạn thủy à?"
Hoa Dương nhướn mày: "Không phải là chàng không muốn đi chơi cùng ta chứ?"
Trần Kính Tông: "Ý nguyện của ta chỉ là thứ yếu, của nàng mới là chính."
Hoa Dương cười xùy một tiếng, nói: "Không đi thì không đi, ngày mai chắc sẽ nóng lắm, vừa lúc ta còn không muốn bị lăn qua lăn lại đâu."
Trần Kính Tông tiếp tục ăn cơm.
Đi tới bên giường, hắn mới kéo vị trưởng công chúa đang lười cả việc cho hắn một cái liếc mắt, hôn hôn lỗ tai của nàng: "Khi nào nàng ra khỏi thành?"
Hoa Dương nhắm mắt lại, giọng điệu nhạt nhẽo: "Ta không ra ngoài, ta phải ở lại trong nhà để tưởng nhớ Tằng Các Lão."
Trần Kính Tông: "Cả hai năm ông ta không phục mệnh triều đình rồi, dựa vào cái gì mà nàng phải tưởng nhớ."
Hoa Dương: "Ta thích."
Trần Kính Tông: "Vậy không bằng tới Hoằng Phúc Tự thắp nén hương giúp Tằng Các Lão, càng có vẻ thành tâm hơn."
Hoa Dương: "Cũng đúng, sáng mai ta đi, dâng hương xong sẽ về."
Trần Kính Tông cắn vành tai của nàng.
Đây đâu phải là cắn, rõ ràng là đang tán tỉnh.
Nàng không muốn để Trần Kính Tông như ý, che che lỗ tai.
Trần Kính Tông đổi thành hôn mu bàn tay của nàng: "Nàng thiên vị lão nhân nhà ta, ta phải tra khảo nàng."
Hoa Dương: "Khi nào thì ta thiên vị phụ thân rồi?"
Trần Kính Tông: "Nếu hôm nay người gặp chuyện không may là lão nhân, nàng còn có tâm tình đi Hoằng Phúc Tự sao? Đều là các lão như nhau, sao trưởng công chúa như nàng lại có thể đối xử khác biệt vậy cơ chứ."
Hoa Dương cắn răng: "Bọn họ đúng thật đều là các lão, nhưng chỉ có Trần các lão là cha chồng của ta, đối với cha chồng của mình và những các lão bình thường đương nhiên không thể giống nhau."
Trần Kính Tông: "Nhưng nàng đối xử với phụ tử ta lại không bình đẳng như nhau, trừ phi nàng đối xử với ta tốt hơn lão nhân trăm ngàn lần, bằng không ta có thể so đo với nàng cả đời."
Hoa Dương: "Tùy chàng so đo, đừng làm phiền giấc ngủ của ta là được."
Nói xong, nàng định lăn vào bên trong.
Trần Kính Tông tóm chặt thắt lưng của nàng.
Hoa Dương cấu vào tay hắn.
Trần Kính Tông hít một hơi thật sâu: "Nàng không thể khen ta tốt hơn ông ấy một câu được sao?"
Hoa Dương tức đến mức bật cười: "Đừng nói chàng, cho dù là ba huynh đệ nhà chàng thì cũng không thể sánh bằng phụ thân phụng mệnh triều đình."
Trần Kính Tông: "Hiện tại nàng có thể nói như vậy, nhưng chờ đến khi ta tới cái tuổi này của ông ấy, chắc chắn sẽ có nhiều thành tựu hơn."
Hoa Dương:...
Nàng không thể phản bác lại lời này, bởi vì nàng cũng chưa từng trông thấy tkd năm mươi tuổi của kiếp trước lập được bao nhiêu công trạng, bởi vì hắn căn bản là không có cơ hội kia.
Mà kể cả cha chồng của nàng, năm hai mươi lăm tuổi khi còn đảm nhận chức vụ tại Hàn Lâm Viện, ông ấy cũng không được bao nhiêu người coi trọng.
Mà Trần Kính Tông ở cái tuổi này, đã lập được chiến công.
Cứ việc chức vụ Chỉ Huy Sứ của hắn có được một phần là do quan hệ và tình cảm của nàng cùng cha chồng, thì sự hăng hái và chiến đấu trên chiến trường đẫm máu vẫn dựa hết vào chính hắn.
"Hai người một văn một võ, căn bản không cùng một trường phái, chàng cần gì phải phân cao thấp với phụ thân."
Hoa Dương bất đắc dĩ, cô chủ động hạ thấp tư thái, đó là không so đo với vấn đề quái gở đó của hắn.
Trần Kính Tông xoay người nàng lại đây, nhìn vào mắt nàng: "Không phải ta tị nạnh với ông ấy, ta chỉ đang so bì với nàng thôi."
Hoa Dương nhướng mày lần thứ hai.
Trần Kính Tông dùng lòng bàn tay của mình tỉ mì mà miêu tả khuôn mày kiêu căng cao quý của nàng: "So bì việc lúc nàng vừa gả vào trong phủ, luôn nhìn ta không vừa mắt."
Hoa Dương: "Vậy sao chàng không tự nghĩ xem lúc đấy chàng có cái đức hạnh gì?"
Trần Kính Tông: "Phàm là nàng chỉ cần đối xử với ta tốt một chút, ta cũng sẽ không như thế."
Hoa Dương: "Cũng vậy thôi, phàm là cử chỉ của chàng dịu dàng một chút, ta cũng sẽ không chướng mắt chàng khắp nơi."
Hô hấp của Trần Kính Tông ngày càng nặng nề: "Chướng mắt ta ở khắp nơi? Ta có chỗ nào để nàng không vừa lòng?"
Hắn biết là khi đó nàng ghét bỏ mình, nhưng là không đến mức che giấu lương tâm nói cái gì hắn cũng sai chứ?
Hoa Dương buông thõng mi mắt.
Trần Kính Tông nâng cằm của nàng lên, trong mắt tuôn ra kiên quyết rõ ràng: "Đêm nay nàng mà không nói rõ thì cả hai chúng ta cũng không cần ngủ nữa."
Hoa Dương đành làm ra vẻ cố gắng nhớ lại, sau một lúc lâu mới nói: "Khi đó, trông chàng là kiểu miễn cưỡng có thể chấp nhận được, phàm là bộ dạng của chồng xấu xí hơn chút nữa thì ngay cả mặt mũi của cha chồng cũng không giữ được ta lại nữa, ta chắc chắn sẽ hồi phủ."
Trần Kính Tông: "Trừ mặt ra, còn gì nữa?"
Hoa Dương lắc đầu.
Trần Kính Tông không tin, kéo tay nàng đặt lên người mình: "Chỗ này cũng không thích sao?"
Hoa Dương nhéo một cái.
Trần Kính Tông bổ nhào tới, đè lên người nàng mạnh mẽ âu yếm: "Ngày mai, Hoằng Phúc Tự, nàng dám không đi thì ta sẽ xuất gia cho nàng xem."
Hoa Dương:...