Buổi sáng, lúc Triều Văn chải đầu cho Trưởng Công Chúa, nhìn thấy trưởng công chúa đột nhiên nở nụ cười, hàng lông mi thật dài buông thõng, che lấp đôi mắt trong veo sáng ngời, hai bàn tay thon dài trắng nõn hờ hững quấn lấy lọn tóc buông xuống trước ngực.
Triều Vân cười nói: "Trưởng công chúa nhớ tới việc tốt gì ạ?"
Lúc Hoa Dương mới vừa được phong vị Trưởng Công Chúa, nàng quen nếp để người bên cạnh tiếp tục gọi nàng là công chúa, nhưng trôi qua một năm, cái xưng hô "Công Chúa" vẫn dần bị "Trưởng Công Chúa" thay thế.
Hoa Dương cũng nghe quen, nàng hướng mắt về phía Triều Vân, cũng không trả lời.
Triều Vân cười khẽ, nói: "Nô tì đoán là, chuyện có liên quan với phò mà ạ?"
Hoa Dương cười nhưng không nói.
Nàng vừa mới suy nghĩ, nếu hôm nay nàng thật sự không đi tới nơi hẹn ở Hoằng Phúc Tự, thì Trần Kính Tông có xuất gia thật không?
Một nam tử ham thích thú vui hồng trần như hắn sẽ đủ can đảm để xuất gia không, nhưng Trần Kính Tông cũng đủ khí phách, nói không chừng hắn thật sự dám cắt một đầu tóc dài đó đi.
Nàng đành phải quấy rầy cha chồng và bà mẫu đi khuyên hắn trước, rồi để vị Trưởng Công Chúa này tự thân đi đón hắn trở về mới bằng lòng nguôi giận, đến cuối cùng hắn hắn vẫn như cũ bất chấp thân phận hòa thượng giả mà làm xằng làm bậy hồ ngôn loạn ngữ trong trướng của nàng thôi.
Hoa Dương mới sẽ không cho hắn loại cơ hội này đâu, hắn không sợ bị người chê cười, nàng và Trần gia thì vẫn còn cần mặt mũi đó.
Chỉ là tới chạng vạng Trần Kính Tông mới có thể đến Hoằng Phúc Tự, Hoa Dương cũng không cần phải xuất môn quá sớm.
Kết quả là, ngay khi nàng đang dùng cơm trưa, ánh sáng bên ngoài đột nhiên tối sầm lại, Triêu Nguyệt chạy ra bên ngoài nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Sao trời lại đen như thế, đây là sắp mưa rồi à!"
Mặt Hoa Dương nhăn lại.
Chờ nàng cơm nước xong, quả nhiên cơn mưa đổ ập xuống, hơn nữa khắp tầng mây đen kịt, cơn mưa này rất có thể sẽ rơi mãi cho tới ban đêm, ngày mai cũng chưa chắc đã có thể tạnh.
Bốn đại nha hoàn đều nhìn Trưởng Công Chúa nhà mình.
Hoa Dương chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục xuất phát đi về phía Hoằng Phúc Tự phía trước, hoặc là phái người rầm rộ báo với Trần Kính Tông một tiếng, cái này thì bỏ đi.
Hai khắc sau, Chu Cát khoác áo tơi, suất lĩnh năm mươi thị vệ cùng mặc áo tơi chỉnh tề lên ngựa, hộ tống xe ngựa của Trưởng Công Chúa xuất phát.
Hạt mưa đập lộp bộp lên cửa cuốn bằng trúc, trái tim của Hoa Dương cũng dần trở nên yên tĩnh.
Nàng muốn nhìn xem, dưới cơn mưa tầm tã thế này, trong tình huống nàng không thông báo gì hết, Trần Kính Tông có thể tuân thủ lời hẹn ở Hoằng Phúc Tự hay không.
Nếu như hắn đi, nàng cũng không coi là một chuyến tay không, nhưng nếu hắn không đi, Hoa Dương sẽ có biện pháp chỉnh đốn hắn.
Hoằng Phúc Tự.
Hôm qua Ngô Nhuận đã chào hỏi với người của Hoằng Phúc Tự, rằng xế chiều hôm nay Trưởng Công Chúa sẽ đến tự ở một đêm, chờ khi nén hương đầu tiên trong ngày được thắp. Hoằng Phúc Tự đã sắp xếp viện tiếp khách, Trưởng Công Chúa phái nha hoàn và thái giám tới dọn dẹp trước, Hoằng Phúc Tự cũng không cần đuổi những khách hành hương khác đi, chỉ cần chú ý không để người lạ mặt vào hầu hạ hay xông vào trong chùa là tốt rồi.
Sau giờ ngọ, mưa to đổ ào ào xuống, trái lại đều ép những khách hành hương buộc phải rời đi, vội vàng xuống núi. Để lại ngôi chùa vắng vẻ trông lại càng u nhã tịch mịch trong màn mưa.
Lúc Hoa Dương đến, ống khói trong nhà bếp của chùa đang bốc lên từng luồng khói xanh.
Hoa Dương không muốn hưng sư động chúng, nên khi xe ngựa của Trưởng Công Chúa tới nơi, chỉ có chủ trì của Hoằng Phúc Tự mang theo hai vị cao tăng đức cao vọng trọng tự mình tới đón tiếp.
Lúc ở trên núi Vũ Đương, Hoa Dương đã giao thiệp cùng chư vị cao nhân đạo gia, lúc này nói chuyện với các cao tăng vô cùng thành thạo.
Ba vị cao tăng đưa nàng tới khách viện trọ lại rồi cáo từ trước.
Hoa Dương nhìn các cao tăng đi xa hẳn, rồi mới vào trong phòng thay quần áo.
"Trưởng Công Chúa, nếu như Phò mã cho rằng người không tới đây, nên hắn cũng sẽ không tới, ngài định sẽ trừng phạt phò mã thế nào?"
Triệu Vân và Triệu Nguyệt ở bên cạnh chòng ghẹo.
Hoa Dương: "Cứ chờ đã, hắn không tới thì nói sau."
Triều Vân và Triệu nguyệt cười, cùng lấy quần áo của công chúa và phò mã gia trong rương ra, treo vào trong tủ.
Đêm mưa âm u, trời cũng đã tối đen, Hoa Dương dùng cơm chay xong thì ngồi dựa vào bên cửa sổ, nương theo ánh sáng ngọn đèn dầu lật xem kinh phật được đưa tới.
Đọc kinh khiến lòng người yên tĩnh, ngược lại Hoa Dương lại không nghĩ nhiều tới việc xem cuối cùng Trần Kính Tông có tới hay không.
Hoằng Phúc Tự nằm giữa sườn núi của núi Linh Vụ, màn đêm buông xuống cũng là lúc màn mưa che phủ cả ngôi chùa, một con khoái mã thình lình xuất hiện, rồi dọc theo đại lộ phi nước đại tới chân núi.
Trần Kính Tông ghìm dây cương ngựa, ngẩng đầu nhìn ra giữa sườn núi xa xa, lờ mờ có thể trong thấy được vài ngọn đèn dầu mờ ảo.
Hắn cũng không biết được liệu Hoa Dương có thể tới hay không, đành phải sai Phú Quý hồi thành trước, lỡ như Hoa Dương không tới thì Phú Quý cũng có thể báo hướng đi của nàng cho hắn, chờ Trần Kính Tông trở về sẽ thảo luận chuyện bồi thường với nàng.
Đường lên núi chỉ có duy nhất một thềm đá nhất định phải vượt qua, Trần Kính Tông buộc vật cưỡi của mình dưới một tàng cây có thể miễn cưỡng tránh mưa, rồi bước lên thềm đá.
Tới bên ngoài Hoằng Phúc Tự, Trần Kính Tông gặp Chu Cát ra bên ngoài tuần tra.
Trong tay Chu Cát xách đèn lồng, trông thấy trong bóng đêm có người đi tới, một tay nắm lấy chuôi đao bên hông, một tay nâng đèn lồng lên cao.
Trần Kính Tông khoác áo tơi, đội mũ che mưa, khuôn mặt bị che hơn nửa. Chu Cát vừa nhìn rõ, thế mà lại chỉ thấy được hàm răng trắng noãn và khóe miệng đang mỉm cười của hắn.
Chu Cát:...
Có thể khiến Trưởng Công Chúa bất chấp mưa gió đến Hoằng Phúc Tự hẹn ước, Phò mã vui vẻ cũng phải!
Buông chuôi đao ra, Chu Cát chắp tay hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến phò mã."
Trần Kính Tông: "Ừm, các ngươi đến từ lúc nào?"
Hai người tán dóc vài câu, sau khi xác định trên đường Hoa Dương đều bình an, Trần Kính Tông mới đi theo tiểu thái giám đi vào, đi thẳng tới khách viện của hai vợ chồng.
Xung quanh khách viện toàn là cửa sổ bằng giấy, Hoa Dương không nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng cười cung nghênh Phò mã của đám người Triều Nguyệt, một đám người nô đùa vui vẻ, cũng không biết đang vui vẻ cái gì.
Rất nhanh, Trần Kính Tông đã vào tới nơi, Hoa Dương ngẩng đầu, nhìn thấy toàn thân hắn quần áo ướt đẫm, dán chặt vào thân hình cao ngất cứng cáp, mà trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Kính Tông còn chảy xuống vài giọt nước mưa.
Thời gian gần đây hắn phơi nóng đen đi không ít, giờ đây bị nước mưa nhuộm ướt, dưới ánh đèn dầu nhu hòa chiếu vào, ngược lại khiến nhìn có vẻ trắng trẻo hơn nhiều, khiến người ta cảm thấy như đang nhìn ngọc đẹp mượt mà.
Chính Hoa Dương cũng phải lăn qua lộn lại một phen, đương nhiên rất hi vọng Trần Kính Tông sẽ đến, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ướt sũng này của hắn, lại không nhịn được buông lời trách cứ: "Mưa lớn như vậy, hoặc là đừng đến, còn nếu đến thì cũng phải mặc áo mưa chứ?"
Trần Kính Tông trở tay đóng cửa sau lưng lại, vừa cởi áo tháo thắt lưng vừa nói: "Có mặc, nhưng đường xa, mưa lại lớn, nên có mặc cũng như không."
Hoa Dương sớm đã quay người hướng mặt ra cửa sổ, đưa lưng về phía hắn.
Trong phòng đặt hai chậu nước, Trần Kính Tông cầm chiếc khăn lau cơ thể ướt sũng của mình từ trên xuống dưới. Từ đầu cho đến cuối ánh mắt vẫn dừng trên bóng lưng mảnh mai của nàng.
Cơn mưa xối xả, cần cổ thon dài trắng nõn như ngọc, hai vành tai lại nổi lên màu đỏ ửng.
Trần Kính Tông nói: "Đổi thành những phụ nhân khác, lúc này chắc chắn đã xoay quanh phu quân của mình ân cần hầu hạ, nàng thì hay rồi, một chút bận bịu cũng không giúp."
Hoa Dương: "Phật tổ ở trên, chàng nói ít vài câu đi."
Trần Kính Tông: "Ta không quản mưa nắng vội vàng tới dâng hương, thành kính như thế, Phật Tổ còn có thể so đo với ta sao? Huống chi người ta chê bai chính là nàng, đâu có chê bai ông ấy."
Hoa Dương cười lạnh: "Nếu như chàng phải chọn một người còn không bằng đắc tội Phật tổ thì hơn, Phật tổ từ bi khoan dung khinh thường phải so đo với chàng, nhưng nếu chàng chọc giận ta rồi, ta sẽ gọi các cao tăng bên ngoài ấn đầu chàng quy y, đến lúc đó ngay cả chỗ giải oan chàng cũng không có."
Trần Kính Tông: "Trưởng Công Chúa đúng thật uy phong, ta đây coi như bị lão nhân hại thảm rồi, sớm biết rằng trong kinh thành có một việc hôn nhân như vậy chờ, ta mới không chạy về đâu."
Hoa Dương: "Hiện tại chàng chạy đi cũng không muộn." . Ngôn Tình Ngược
Trần Kính Tông không nói nữa.
Hoa Dương không tập trung lật kinh thư, qua một lát, nghe âm thanh chà lau bên kia đã xong, nhưng không còn động tĩnh khác.
Ngay khi Hoa Dương đang bực bội không biết hắn đang cái gì, phía sau đột nhiên có tiếng gió như sói như hổ. Ngay sau đó, một đôi bàn tay to nắm hai bả vai của nàng đè lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, Hoa Dương đã bị Trần Kính Tông đặt dưới thân.
Hoa Dương giật mình chưa kịp tỉnh táo, lại chợt đối diện với khuôn mặt anh tuấn vừa được lau rửa sạch sẽ của hắn, tóc dài túm lên đỉnh đầu, con ngươi tối đen như mực nhìn thẳng vào nàng, dã tâm hừng hực.
Hoa Dương quay mặt đi, trách mắng: "Mang xiêm y tới cho chàng rồi, đi thay trước đi."
Trần Kính Tông: "Mang bát không?"
Hoa Dương: "Nằm mơ đi!"
Trần Kính Tông cười: "Có phải nàng sợ ta không đến, phí công chuẩn bị không?"
Hoa Dương: "Chàng có tới hay không tới thì ta cũng không chuẩn bị."
Trần Kính Tông lại nghĩ tới lúc ở trên núi Vũ Đương, so với một đạo cô chân chính thì nàng cũng không kém là bao, tâm tịnh còn ít dục vọng.
Lúc này Trần Kính Tông cũng chỉ thơm thơm nàng mấy cái, hôn được một lúc, hắn thành thành thật thật đi vào bên trong mặc quần áo.Trong khách viện có một phòng bếp nhỏ, sau khi Trần Kính Tông thu dọn ổn thỏa, Triều Vân và Triều Nguyệt lần lượt mang cơm chay lên.
Trần Kính Tông ăn rất nhanh, súc miệng xong thì trèn lên giường nghỉ ngơi với Hoa Dương.
Giường ở đây không phải rất mới, cũng không có nhiều, nhưng chăn mền và màn trướng đều mang tới từ phủ Trưởng Công Chúa, nhìn đâu cũng thấy đẹp đẽ quý giá.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi liên miên không dứt, từng đợt gió lạnh xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, khiến tấm màn che thêu hoa mẫu đơn nhẹ nhàng đong đưa dưới ngọn đèn.
Có mưa, nên khí trời rất mát mẻ, Hoa Dương cũng chấp nhận việc Trần Kính Tông ôm lấy nàng từ phía sau.
"Ta còn nghĩ nàng sẽ không đến." Trần Kính Tông thủ thỉ bên tai nàng.
Hoa Dương: "Nếu đã như vậy, vì sao chàng còn muốn đến đây?"
"Nếu như nàng không đến, ta đây chỉ là đi một chuyến tay không. Nhưng nếu nàng đến rồi mà ta lại không tới, nàng sẽ không vui, có khi sẽ thật sự hưu ta."
Hoa Dương: "Chỉ vì việc nhỏ này mà hưu chàng, nếu như truyền ra sẽ bị dân chúng lên án là Trưởng Công Chúa của bọn họ quá ương ngạnh mất."
Trần Kính Tông: "Vậy nàng định phạt ta như thế nào đây?"
Hoa Dương: "Trong phủ Trưởng Công Chúa có moojt tòa phật đường, phạt chàng ăn chay niệm phật trong đó ba tháng."
Trần Kính Tông: "Ăn chay niệm phật thì có là gì, buổi tối cho phép ta tiếp tục thị tẩm là được rồi."
Hoa Dương: "Đương nhiên là phải ngủ bên kia."
Trần Kính Tông: "Nàng quả nhiên còn độc ác hơn cả Phật tổ."
Hoa Dương cười cười.
Trần Kính Tông vuốt khóe miệng của nàng, hỏi: "Có lẽ ngày mai sẽ mưa tiếp, nàng có hối hận vì đã xuất môn không?"
Hoa Dương không đáp.
Trần Kính Tông chuyển qua bả vai của nàng, dán lên cánh môi mềm mại như đóa hoa.
Sáng sớm hôm nay, lúc Hoa Dương tỉnh lại, Trần Kính Tông cũng không nằm bên cạnh nàng. Hoa Dương tập trung lắng nghe, bên ngoài cửa sổ chỉ có tiếng giọt nước mưa tí tách trượt từ mái hiên xuống mặt đất.
Bọn nha hoàn đi vào phòng hầu hạ nàng thay quần áo.
Hoa Dương: "Phò mã đâu?"
Triều Vân lắc đầu: "Sáng sớm đã đi rồi, cũng không nói với chúng nô tì là đi đâu."
Mãi cho đến khi bữa cơm chay được chuẩn bị xong, Trần Kính Tông mới trở lại. Nửa người trên vẫn hoàn hảo, nhưng vạt áo và ống quần bên dưới gần như ướt hết, trên mũi giầy cũng dính đầy bùn.
Bọn nha hoàn biết điều lui ra.
Hoa Dương hỏi hắn: "Đi đâu xin cơm?"
Trần Kính Tông: "Ta đi dò đường, đợi lát nữa dẫn nàng tới sau núi đi dạo một chút, bằng không chẳng phải là thật sự đi trắng một chuyến sao?"
Hoa Dương lườm đống bùn trên giày hắn.
Trần Kính Tông: "Tổ tông của ta ơi, nàng đừng lo lắng, ta cõng ngài qua đó nhé."
Hoa Dương thật muốn cầm chung trà ném vào người hắn.
Ăn điểm tâm xong, hai người tới trước Phật tổ dâng hương.
Trước bàn thờ có đặt hai cái bồ đoàn, Trần Kính Tông và Hoa Dương cùng quỳ xuống.
Trần Kính Tông nhìn về phía Hoa Dương.
Hoa Dương liếc hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt, thành kính hứa hạ tâm nguyện, rồi tự mình dâng nén nhang vào bát cắm.
Sau khi rời khỏi Hoằng Phúc Tự, Trần Kính Tông sớm đã cõng Hoa Dương lên, sải bước đi tới thềm đá ở sau núi.
Hoa Dương dựa vào trên lưng hắn, nhìn màn sương mờ màu trắng vấn vít giữa núi rừng xa xa, nhìn thấy cành lá ven đường đang đỡ một hạt nước trong suốt còn đọng lại.
Vài cây hoa cỏ dại bị cơn mưa đêm qua đánh dập, tán loạn trên mặt đất, những đóa hoa màu hồng phấn vẫn sạch sẽ như thế, kiều diễm như thế.
Không khí tươi mát mát mẻ, quả là vô cùng khó có được trong cái hè oi ả này.
"Vừa nãy nàng xin gì với Phật tổ?"
Đi một lúc, Trần Kính Tông đột nhiên hỏi.
Hoa Dương: "Nói ra sẽ mất linh."
Dưới chân Trần Kính Tông trượt một cái, sợ tới mức Hoa Dương vội vàng ôm sát cổ của hắn, sau đó mới phát hiện Trần Kính Tông thế mà lại giả vỡ trượt chân.
Nàng véo chặt thịt trên cổ hắn.
Trần Kính Tông cúi đầu cắn mu bàn tay nàng.
Hai người cứ như thế, vừa đi vừa nói cười, làm loạn một lúc. Cuối cùng, Trần Kính Tông cõng Hoa Dương đi vào một thung lũng. Dòng nước trong vắt đổ xuống từ trên vách núi cao cả trượng. Tảng sáng, dương quang chiếu xuống, bên trên thác nước xuất hiện áng cầu vồng ngắn.
"Đợi lát nữa mặt trời lên cao, chúng ta có thể ở trong này nghịch nước." Trần Kính Tông đặt mấy tấm vải dầu chống nước lên mặt đá, sóng vai ngồi xuống với Hoa Dương.
Hoa Dương: "Ai thích nghịch nước với chàng."
Trần Kính Tông cười như không cười nhìn nàng.
Hoa Dương quay đầu đi, ánh mắt rơi xuống dòng suối cách đó không xa.
Trừ thác nước ra, những nơi khác đều rất nông, nông đến mức nàng có thể nhìn rõ một tầng cát ở bên dưới.