Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Hoa Dương không nghĩ tới Trần Kính Tông vừa mới rửa sạch những thứ kia, lại đột nhiên nói ra lời nói nghiêm túc lại nặng nề như thế.

Quá ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải đáp lại thế nào.

Trần Kính Tông mặc xiêm y vào cho nàng, chính hắn cũng mặc thêm ngoại bào, đi ra bên ngoài chèo thuyền.

Du thuyền lắc lư, Hoa Dương nằm trên gối đầu, cách một tầng sa mỏng, nhìn mặt trăng treo trên bầu trời đằng xa.

Thật ra Trần Kính Tông là kiểu người vừa vui vẻ thì miệng sẽ không ngừng, nhưng lúc nên làm những chuyện đứng đắn, hắn sẽ đứng đắn hơn bất kỳ ai.

Hắn sẽ bôn ba qua lại trên núi khi trời mưa như trút nước, chịu mệt nhọc giúp đỡ dân chúng tị nạn, mà sẽ không hâm mộ hai ca ca quan văn sung sướng nhàn hạ hơn bản thân mình.

Hắn sẽ kiên trì chỉnh đốn Vệ Sở ngay cả khi bị một đám tham quan ở Lăng Châu vây quanh, thay quân lính tranh thủ quân lương, đất vườn, mà không phải thông đồng làm bậy ăn chặn tiền tài cùng đám tham quan.

Hắn dựa vào thân phận con trai của lão nhân, con rể của hoàng đế mà dễ dàng lấy được chức quan Chỉ Huy sứ tam phẩm, nhưng hắn cũng dựa vào bản lĩnh của chính mình mà dẫn đầu tả vệ, đoạt được hạng nhất tỷ thí võ nghệ, sau lại lập công trong trận bình định Dự Vương tạo phản.

Một người chính trực như thế, trí tuệ như thế, có thể trông thấy nguy cơ giấu sau cảnh tượng huy hoàng của Trần gia, chuyện này có gì mà ngạc nhiên đây?

Có lẽ, nếu như Hoa Dương là một tiểu thư khuê các bình thường, Trần Kính Tông đã sớm nói ra lo lắng của hắn với bạn đời. Nhưng bởi vì nàng là công chúa, nàng đứng về phía triều đình, nên hắn mới không nói những thứ này, đề phòng khi nàng hiểu lầm cái gì, sẽ nói lộ ra với Hoàng Thượng, Thái Hậu. Biến cuộc trò chuyện giữa phu thê thành đại sự quốc gia.

Hắn biết cha chồng thi hành cải cách không đúng, nhưng hắn chưa bao giờ khuyên can cha chồng, chỉ yên lặng chuẩn bị cho kết cục xấu nhất của Trần gia.

Loại chuẩn bị này, chính là hắn không muốn dùng con cái để ràng buộc nàng.

Nói cái gì mà ràng buộc hay không, nếu như Hoa Dương gai mắt Trần Kính Tông, cho dù nàng có sinh hạ đứa nhỏ, nàng cũng sẽ không vì con mà nhân nhượng hắn.

Là chính Trần Kính Tông, hắn không tin là cho dù có hài tử, đời này càng sẽ không hưu hắn, hắn càng sợ nàng bởi vì hài tử mới giữ lại vị phò mã có gia tộc đã ngã xuống vũng bùn này.

Trần Kính Tông hỏi nàng, có hiểu phu thê là gì hay không.

Hoa Dương hiểu, nàng cũng từng trông thấy.

Phu thê chân chính, là đồng cam cộng khổ, giống như La Ngọc Yến với Trần Hiếu Tông. Một tiểu thư Hầu phủ yếu ớt như thế, rõ ràng có thể thoát ly quan hệ chỉ bằng một Phong thư ngay sau khi Trần gia xảy ra sự cố, nhưng La Ngọc Yến không làm thế, nàng ta thà mạo hiểm gió tuyết, khi chân mang xiềng xích cũng muốn đến biên cương chịu khổ với Trần Hiếu Tông.

Trần Kính Tông không muốn để Hoa Dương trở thành thê tử như vậy, hắn lựa chọn làm một trượng phu bằng lòng buông tay, bởi vì hắn cứng như sắt thép. Nếu như Trần gia có xảy ra chuyện, hắn sẽ cùng tiến cùng lùi với Trần gia, nhưng hắn lại không hy vọng Hoa Dương bởi vì hài tử mà hao tâm tốn sức vật lộn vì hắn. Cho nên hắn không vội vàng muốn có con, cho nên hắn càng quý trọng thời điểm hai người còn có thể làm phu thê.

"Sắp cập bờ rồi."

Theo lời nhắc nhở ngắn gọn của Trần Kính Tông, thân thuyền lay động vài cái, rồi ổn định hẳn.

Hoa Dương ngồi dậy.

Mành che cửa thuyền bị người xốc lên, Trần Kính Tông đi vào trong nhìn nàng, trêu chọc: "Tổ tông có thể tự đi không?"

Hoa Dương lườm nguýt một cái.

Trần Kính Tông ngồi lên giường.

Hoa Dương nằm úp lên lưng hắn.

Ngay khi Trần Kính Tông chuẩn bị đi ra ngoài, Hoa Dương ôm lấy cổ của hắn, nhỏ giọng nói bên tay: "Hôn sự của chúng ta đúng là do phụ thân mà thành, nhưng mặc kệ sau này phụ thân là các lão hay là dân chúng bình dân, mặc kệ Trần gia là đại gia tộc của kinh thành hay là tiểu hộ nghèo túng, ta cũng sẽ không vì chuyện đó mà hưu chàng. Nếu như ta hưu chàng, chí có thể vì chàng làm chuyện có lỗi với ta."

Trần Kính Tông im lặng một lát, cười nói: "Cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám làm chuyện có lỗi với ngài."

Hắn lại không đứng đắn, Hoa Dương hừ lạnh: "Sau này không cho chàng nói loại lời nói đen đủi này."

Trần Kính Tông bắt đầu đi ra ngoài: "Là nàng hỏi chuyện hài tử trước, ta nói lời thật lòng còn không được sao?"

Hoa Dương véo cổ hắn.

Trần Kính Tông đứng ở cửa khoang thuyền, chờ Hoa Dương véo xong, hắn nghiêng đầu hỏi: "Nàng hỏi ta có sốt ruột không, nếu như ta có, nàng bằng lòng sinh không?"

Hoa Dương không muốn, cha chồng còn ba tội chưa giải quyết, nếu như mang thai sẽ tiêu hao mất tinh lực một năm của nàng, sao nàng có thể yên tâm sinh đẻ được.

Nàng lại hỏi Trần Kính Tông: "Hiện tại chàng thật muốn làm cha sao?"

Trần Kính Tông: "Nàng vội vàng muốn làm mẹ thì đêm nay ta có thể cho nàng. Còn nếu nàng không vội, chúng ta có thể từ từ, đợi thế cục bên ngoài ổn định lại, ta mới có thể yên tâm chăm sóc đôi tổ tông lớn nhỏ này được."

Hoa Dương: "Như thế nào gọi là thế cục ổn định?"

Trần Kính Tông hạ giọng: "Hoàng Thượng tự mình chấp chính đi. Hiện tại những chuyện lớn trong triều cơ bản đều do Thái Hậu và nội các làm chủ, Hoàng Thượng còn trẻ, không nhìn ra thái độ của hắn, chờ khi Hoàng Thượng tự lên chấp chính, hết thảy sẽ sáng tỏ."

Hoa Dương trầm mặc.

Trần Kính Tông: "Nàng sẽ không nói lời này cho Hoàng Thượng đấy chứ?"

Hoa Dương: "Ta lại không ngốc."

Trần Kính Tông: "Nàng không ngốc, nhưng nàng và Hoàng Thượng rất thân thiết mà, ta thật sự sợ nàng sẽ bán ta, sau đó Hoàng Thượng nhìn ta không vừa mắt, lão nhân cũng chê ta nói nhiều hỏng việc, ta đứng đâu cũng là sai."

Hoa Dương: "Nếu như người biết sợ, sẽ không nói với ta."

Làm vợ chồng bốn năm, mặc dù còn chưa hiểu rõ đối phương, nhưng cũng hiểu được bản tính của hai bên, giống như nàng nhìn thấy sự quang minh lỗi lạc sau vẻ vô liêm sỉ của Trần Kính Tông, Trần Kính Tông cũng sẽ biết nàng tuyệt đối không nhập chuyện giữa phu thê và quốc gia đại sự làm một.

Trần Kính Tông sải rộng bước chân, nhìn chung quanh, xác định không có ai mới cười cười, nhìn nàng nói: "Ta còn tưởng nàng sẽ nói là, ở trong lòng ta, chàng và Hoàng Thượng đều quan trọng như nhau, thậm chí còn thân thiết hơn hắn."

Hoa Dương cũng cười: "Chàng mơ cũng thật đẹp đó."

Sáng hôm sau, Trần Kính Tông lại cưỡi con ngựa hắn nuôi tám năm kia tới Vệ Sở.

Sau khi Hoa Dương ăn điểm tâm xong, gọi Ngô Nhuận tới, phái y đi tới chợ bán ngựa nhìn xem có con ngựa tốt nào hay không.

Ngựa có thể đưa vào kinh thành buôn bán cơ bản đều là ngựa Mông Cổ, mà ngựa Mông Cổ cũng có tốt có xấu. Như loại ngựa tốt vài năm khó gặp thì người buôn ngựa đã tặng tin tức cho những hào môn tứ sáng sớm, sau đó cũng sớm bị mua đi. Những con còn lại, cho dù vẫn có thể gọi là danh câu, nhưng lại không thỏa mãn được yêu cầu làm quà tặng của Hoa Dương.

Ngô Nhuận lại là kẻ hiểu biết thẩm mỹ và yêu cầu của công chúa nhất, chạy bên ngoài một vòng rồi trở về phục mệnh: "Trưởng Công Chúa, tạm thời chợ ngựa không có ngựa tốt khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích, có điều nô tỳ đã dặn dò với kẻ buôn ngựa, bảo bọn họ có ngựa mới thì dắt tới đây, phát tin tức cho phủ đệ ta trước."

Cho dù ở kinh thành này, quan lại đi lại khắp nơi trên đất. Nhưng bên ngoài hoàng cung, không một nhà nào có uy vọng có thể vượt qua phủ Trưởng Công Chúa của Hoa Dương.

Hoa Dương: "Phải đợi khoảng bao lâu?"

Ngô Nhuận: "Trước trung thu có thể sẽ có một đám ngựa mới được vận chuyển tới đâu."

Tính toán, cũng còn khoảng một tháng nữa.

Hoa Dương bảo Ngô Nhuận để ý, nàng tạm thời đặt chuyện mua ngựa xuống.

Tới mùng một tháng tám, Hoa Dương vẫn tiến cung thỉnh an mẫu hậu như trước.

Thích Thái Hậu trông thấy nữ nhi khí sắc hồng nhuận, biết nữ nhi ở ngoài cung còn ung dung tự tại hơn là trong cung, nhưng dù sao cũng thành thân sắp năm năm. Thích Thái Hậu sợ nữ nhi tự do quá, sẽ khiến Phò mã hiểu lầm trong lòng nữ nhi không có hắn, vô duyên vô cớ làm bất hòa tình cảm vợ chồng.

"Sắp hai mươi hai rồi, có hài tử đi thôi." Thích Thái Hậu dịu dàng khuyên nhủ.

Thích Thái Hậu là một vị mẫu hậu nghiêm khắc, kiếp trước Hoa Dương cũng không dám làm trái lời mẫu hậu, nhưng đời này nàng không quá đỗi kính sợ bà như thế, chu miệng nói: "Ngài lại giục con nữa, sau này con sẽ không tiến cung đâu."

Thích Thái Hậu:...

"Nương là vì tốt cho con."

"Con nói như vậy cũng là vì tốt cho ngài, miễn cho lần sau con không nghe lời, ngài lại phải tức giận."

Thích Thái Hậu cảm thấy, nữ nhi của bà càng ngày càng lắm lý. Khi còn nhỏ nàng có thể để cho mẫu hậu quan sát nữ nhi học lễ nghi, hiện tại lại không có biện pháp can thiệp vào chuyện phòng the của nữ nhi và phò mã.

Mẫu nữ giằng co một hồi, Nguyên Hựu Đế cũng tới rồi.

Đệ đệ hành lễ xong, Hoa Dương bèn tìm cái cớ mang đệ đệ đi, hai tỷ đệ tìm một nơi nói chuyện.

"Tỷ tỷ làm mẫu hậu mất hứng?" Nguyên Hựu Đế vẫn rất biết nhìn mặt đoán ý, nhất là sắc mặt của mẫu hậu.

Hoa Dương ngồi xuống chiếc bàn đá trong chòi nghỉ mát, bảo đám người Tào Lễ, Triều Vân lui ra bên ngoài, nàng mới nói lời thân thiết với đệ đệ: "Mẫu hậu giục ta sinh hài tử, ta mất hứng."

Ánh mắt Nguyên Hựu Đế liếc qua bụng tỷ tỷ, vành tai ửng đỏ.

Hoa Dương thật sự không phải cố tình nhắc chuyện này với đệ đệ, đành đổi hướng câu chuyện sang Trần Kính Tông và Trần gia: "Nhà người khác đều là cha mẹ chồng hoặc trượng phu sốt ruột vấn đề con nối dõi, ta thì hay rồi, nhà chồng chưa vội, mẹ ruột ngược lại đã vội thay."

Nguyên Hựu Đế mỗi ngày đều bị mẫu hậu và các đại thần giáo huấn đủ loại lễ pháp giáo điều, nhưng thật ra cũng hiểu được ý tứ của mẫu hậu: "Mẫu hậu là sợ tỷ tỷ sẽ bị dân chúng lên án."

Hoa Dương: "Sao, đệ cũng đứng về phía mẫu hậu?"

Nàng hơi nhướng hàng lông mày lá liễu, một bộ nếu Nguyên Hựu Đế dám gật đầu, nàng sẽ tức giận.

Nguyên Hựu Đế cũng không dám làm mất lòng tỷ tỷ, nếu như tỷ tỷ tức giận còn tốt, nhưng lỡ như tỷ tỷ nghĩ là mọi người trong nhà đều không giúp nàng, tỷ tỷ sẽ rất đau lòng.

Nguyên Hựu Đế vội vàng hỏi: "Ta đương nhiên là ủng hộ tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn sinh lúc nào thì sinh lúc đó, ai dám nghị luận sau lưng tỷ tỷ, ta sẽ sai cẩm y vệ bắt hắn."

"Đệ có lòng thành này là tỷ tỷ vui rồi, không cần kinh động đến cẩm y vệ."

Đối phó qua việc này, hai tỷ đệ bắt đầu chia sẻ vài việc mới mẻ trong cung ngoài cung một tháng qua.

Hoa Dương nhắc tới hành trình đi Hoằng Phúc Tự của nàng và Trần Kính Tông: "Coi như hắn may mắn, nếu không thì ta đã phạt hắn quy y ở Hoằng Phúc Tự rồi."

Nguyên Hựu Đế chảy mồ hôi hột thay Trần Kính Tông, mưa lớn như vậy, đổi thành hắn ta thì khả năng cao là sẽ không tới.

Cũng may Trần Kính Tông thật thà chất phác, lại coi trọng tỷ tỷ, mới bảo vệ được tóc trên đầu hắn.

Hoa Dương nói xong, đến phiên Nguyên Hựu Đế, đọc sách xem sớ đều là những chuyện rất nặng nề, hắn cảm thấy tỷ tỷ nghe thấy những chuyện này sẽ không vui vẻ gì cho cam. Bèn chọn những sổ con có nội dung thú vị để ói, thí dụ như một vị quan lại nào đó sủng thiếp diệt thê, bị nhạc phụ của mình cũng làm quan hung hăng vạch tội.

"Đúng rồi, sứ thần người Tác-Ta cử đến tiến cống ngựa tốt cho triều đình đã đi qua Kế Châu, mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành, phò mã anh dũng phi phàm, ta chuẩn bị chọn một con trong những con ngựa tốt lần này để ban cho hắn."

Trong lòng Hoa Dương cũng hơi lay động, Tác-Ta bên kia dồi dào ngựa tốt, nhưng chỉ phục vụ cho việc quân. Những kẻ buôn ngựa muốn vận chuyển ngựa đến Trung Nguyên đều phải trải qua tuyển chọn của quan viên Tác-Ta, số lượng và chất lượng của ngựa về tới đây đều có hạn chế. Có thể nói rằng, những con "Thiên Lý mã" trong miệng tay buôn lậu ba hoa chích chòe kia, đặt trên thảo nguyên cũng chỉ là mặt hàng tầm trung.

Nhưng triều đình Tác-Ta tiến cống thì không giống thế, năm trăm con tuấn mã, dù thế nào cũng phải có mấy thớt thượng hạng, như thế mới không làm mất mặt của Tác-Ta.

"Vô duyên vô cớ, sao phải tặng hắn?" Hoa Dương không để ý lắm hỏi."

Nguyên Hựu Đế: "Hắn là tỷ phu của ta, hắn đối xử với tỷ tỷ tốt, ta thưởng cho hắn một con ngựa thì tính là gì."

Hoa Dương: "Được thôi, lát nữa ta sẽ nói với mẫu hậu đây là ta cố ý xin xỏ của đệ một con ngựa tốt cho phò mã, miễn cho nàng cứ luôn nghi ngờ ta bắt nạt hắn. Còn có, lúc ngươi ban cho phò mã cũng phải lộ ra là có công lao của ta, để hắn cảm động."

Nguyên Hựu Đế: …

Tỷ tỷ đối xử với phò mã thật "tốt" nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui