Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Nguyên Hựu Đế dẫn mọi người từ trên đài đi xuống, đến bên cạnh con ngựa đỏ thẫm.

Con ngựa này xác thực đủ hung dữ, nhưng nó đã bị Thát Đát bắt được mấy tháng, tính hoãng dã ít nhiều thu lại, không cho người cưỡi, có điều sờ một hai cái cũng không sao.

Nguyên Hựu Đế càng nhìn càng vừa lòng.

Sứ thần Thát Đát còn muốn khuyến khích Nguyên Hựu Đế cưỡi thử, Nguyên Hựu Đế lại vững vàng, cười nói tới câu ‘Chiều hiền đãi sĩ’ ngăn chặn miệng đối phương.

Sau khi thưởng thức xong tuyệt thế bảo mã tạm thời không thể cưỡi được này, Nguyên Hựu Đế gọi người tới dắt mười con ngựa thượng đẳng lại đây.

Mười con ngựa tốt này tượng trưng cho bộ mặt của Thát Đát, mỗi con ngựa cũng đáng giá ngàn vàng.

Nguyên Hựu Đế nhìn một vòng, nói với Hoa Dương bên cạnh mình: “Tỷ tỷ có thích con nào không?”

Hoa Dương khiêm tốn nói: “Bảo mã tặng anh hùng, rơi vào trong tay tỷ tỷ chính là nhân tài không được trọng dụng.”

Nguyên Hựu Đế trêu chọc nói: “Nếu tỷ tỷ lo lắng chuyện này thì có thể ban thưởng bảo mã cho người anh hùng.”

Nói xong, hắn ta mỉm cười liếc nhìn Trần Kính Tông đang đứng giữa các quan võ.

Trần Kính Tông:...

Bên cạnh vang lên một số tiếng cười đùa thiện chí, Trần Kính Tông nhìn về phía Hoa Dương.

Hoa Dương làm bộ như không nghe thấy ồn ào bên kia, cảm ơn ý tốt của đệ đệ, nàng bắt đầu cẩn thận lựa chọn.

Mười con ngựa này thật sự khó phân biệt, chúng có chiều cao tương đương, khí lực và sức mạnh như nhau, chỉ có một số khác biệt về bộ lông và mặt ngựa.

Hoa Dương nhìn trúng một con ngưa cả người màu đen nhánh, trên trán có một chùm lông tròn tròn, trắng như tuyết, bên cạnh hiện ra sóng lượn, giống như bọt sóng biển hoặc đóa hoa mẫu đơn chưa nở rộ.

Chỉ với đóa ‘Mẫu đơn’ này, Hoa Dương đã thích nó.

Ngón tay trắng nõn tinh tế vuốt ve trán con ngựa, Hoa Dương quay đầu lại cười với NN: “Con này đi, nó rất hợp ý ta.”

NN đương nhiên đồng ý.

Triều đình còn muốn mở tiệc khoản đãi sứ thần Thát Đát, sau khi xem ngựa xong NN đưa theo chúng thần rời đi.

Hoa Dương ôm lấy cánh tay của Mẫu hậu, hai người cùng nhau đi đến Càn Thanh cung.

Thích Thái hậu: “Tại sao Bàn Bàn lại nghĩ tới lý do thoái thác như thế?”

Hoa Dương: “Con sợ lỡ như ngự tiền thị về không thuần phục được con ngựa kia, đến lúc đó đệ đệ tự mình đi thử thì quá mức nguy hiểm, không thử thì bị nhóm sứ thần Thát Đát cười nhạo mới sốt ruột nghĩ tới.”

Thích Thái hậu vui mừng vỗ vỗ tay nữ nhi: “Trước kia nương đánh giá thấp con, không ngờ tới con còn có tài ăn nói như vậy.”

Hoa Dương cười nói: “Chỉ là nhất thời thông minh thôi, nương mới là chân chính cơ trí.”

Tâm trạng của Thích Thái hậu cực tốt.

Làm cha mẹ đều mong con cái thành tài, hai đứa nhỏ này của bà ấy, một người là hoàng đế, một người là trưởng công chúa, người trước có ưu khuyết điểm đều có sử quan ghi lại, nữ nhi bên này chỉ bằng vào công lao năm trước cùng với nói về đế vương nhân từ ở trường đua ngựa hôm nay, đã đủ lưu lại cái hiền danh, nữ nhi có hiền danh truyền lại đời sau, bà ấy làm Mẫu hậu cũng kiêu ngạo.

Sau khi Hoa Dương cùng Mẫu hậu ăn cơm trưa xong thì mang theo ngựa tốt của mình trở về phủ trưởng công chúa.

Hoa Dương thật sự thích con ngựa này, nàng gọi người dắt tới Tê Phương điện ngắm đi ngắm lại, sau đó lại ở trong thư phòng bôi bôi vẽ vẽ, suy nghĩ làm một yên ngựa xứng với tư thế oai hùng của nó.

Nếu Hoa Dương tự mình cưỡi nó, nàng nhất định sẽ khảm một số đá quý lên yên ngựa, chỉ là con ngựa này sẽ đưa cho Trần Kính Tông, chắc chắn hắn không thích mấy thứ hoa hòe lòe loẹt này.

Sửa đi sửa lại đến trước khi mặt trời lặn, rốt cuộc Hoa Dương giao bản vẽ cuối cùng cho Ngô Nhuận, bảo y sắp xếp thợ thủ công đi làm.

Nàng mới vừa tắm gội xong, ngồi ở trong viện để gió thu mát mẻ hong khô tóc thì thấy Trần Kính Tông từ hành lang bên kia đi tới, hắn mặc một bộ trường bào hồng thẫm, tóc mai hơi ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong ở Lưu Vân điện.

Nàng hỏi: “Sao hôm nay chàng trở về sớm như vậy?”

Trần Kính Tông: “Buổi trưa ở trong cung cùng Hoàng thượng chiêu đãi các sứ thần Thát Đát, sau khi yến hội kết thúc mấy sứ thần khăng khăng kéo mấy quan võ chúng ta tới thi đấu vật, buổi chiều không đi Vệ Sở.”

Hoa Dương nhìn bả vai của hắn: “Chàng vật lộn với bọn họ?”

Trần Kính Tông gật đầu.

Hoa Dương biết hắn võ nghệ cao cường, dáng người cao lớn hiếm thấy ở Trung Nguyên, chỉ là so với mấy sứ thần Thát Đát kia, hắn vẫn kém vạm vỡ hơn, giống như trường kiếm cùng đại đao.

“Chàng có bị thương không?”

Trần Kính Tông: “Chỉ xét về sức lực thì ta không bằng bọn họ, cánh tay bị bọn họ nắm tạo ra mấy dấu tay, có điều ta đã dùng sự khéo léo thắng được hai ván.”

Hoa Dương thử niết cánh tay hắn.

Trần Kính Tông yên lặng nhìn nàng, chỉ đến khi tay của Hoa Dương chuyển đến cánh tay của hắn thì hắn mới hơi nhíu mày, hít vào một hơi.

Hoa Dương đưa hắn vào trong phòng rồi bảo hắn cởi áo ra.

Trần Kính Tông làm theo, cánh tay hắn còn rất trắng, dẫn tới mấy dấu tay xanh tím càng thêm rõ ràng.

Hoa Dương phân phó Triều Nguyệt đi lấy thuốc mỡ tới để loại bỏ ứ máu.

Trần Kính Tông mặc lại quần áo, chờ Triều Nguyệt đi rồi hắn mới lộ bả vai mình ra lần nữa, nhìn Hoa Dương lại nhìn chiếc bình sứ mà Triều Nguyệt đặt ở một bên.

Hoa Dương: “Tự mình bôi đi, lại không phải không cử động được.”

Trần Kính Tông cam chịu mở bình sứ ra, vừa lấy thuốc vừa nhìn nàng chằm chằm: “Bây giờ nghĩ tới nàng trong doanh trại năm ngoái, quả thực giống như nằm mơ vậy.”

Hoa Dương: “Dù sao có còn hơn không, huống chi ta không thích mùi thạch cao.”

Trần Kính Tông đang định dán miếng thạch cao lên cánh tay, nghe đến đây thì hắn khựng lại: “Vậy thì ta không cần nữa, vốn dĩ cũng không mỏng manh như vậy, buổi tối làm nàng không ngủ được thì mất nhiều hơn được.”

Hoa Dương: “Không cần, buổi tối muốn để ta ngửi mùi đó cũng không có cơ hội.”

Trần Kính Tông cười cười, ngoan ngoãn bôi thuốc.

Hoa Dương tò mò hỏi hắn: “Thát Đát dâng con ngựa kia cho Hoàng thượng, nếu cho chàng đi thuần phục thì chàng có nắm chắc không?”

Trần Kính Tông: “Cái này phải thử mới biết được, có điều ai thử cũng cực khổ, may mà nàng thông minh thay Hoàng thượng và văn võ bá quan tránh được một rắc rối.”

Lòng dạ Thát Đát đen tối, ngoài miệng thì nói con ngựa kia chỉ có thiên long chỉ tử của Trung Nguyên mới có thể hàng phục nó.

Có lời này ở phía trước, nếu quan võ không hàng phục được con ngựa kia là bất tài vô dụng, làm mất mặt triều đình. Nhưng nếu hàng phục được thì chẳng phải thành ‘Thiên long chi tử’, vậy Hoàng thượng ở chỗ nào?

Trừ khi hoàn cảnh bắt buộc, nếu không Trần Kính Tông sẽ không vội vàng nhận lấy công việc cực nhọc này, nếu thực sự muốn thì hắn cũng phải làm ra mất nửa cái mạng mới có thể hàng phục con ngựa hung dữ kia, lấy cái đó để chứng minh hắn không phải là thiên long chi tử gì.

Hoa Dương hừ một tiếng nói: “Ta cũng không muốn nhìn thấy nhóm sứ thần Thát Đát kiêu ngạo đắc ý, dâng ngựa thì dâng đi, còn nhất định phải gây sự.”

Vẻ mặt Trần Kính Tông nịnh hót: “Bây giờ bọn họ đã biết trưởng công chúa của chúng ta lợi hại, sau này chắc chắn sẽ thành thật hơn.”

Hoa Dương liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trần Kính Tông tiếp tục vuốt mông ngựa: “Hoàng thượng cũng công nhận nàng đã lập một công lao lớn, văn võ cả triều không ai được ban ngựa, chỉ có ban thưởng cho mỗi nàng.”

Hoa Dương cười nói: “Con ngựa kia quả thực là ngựa tốt.”

Sắc mặt Trần Kính Tông khẽ biến: “Nàng thử nó rồi?”

Tuy rằng con hắc mã này không có hung hăng như con ngựa màu mận chín kia, nhưng ngựa từ thảo nguyên đưa tới chưa hoàn toàn bị thuần hóa, ngộ nhỡ với thân hình mềm mại này của Hoa Dương bị ngã xuống…

Hoa Dương: “Còn chưa có, để Chu Cát thử trước xem.”

Trần Kính Tông: “Có ta ở đây vì sao còn phải để hắn ta thử?”

Hoa Dương: “Chàng là Phò mã của ta, dù gì cũng là nửa chủ tử của phủ trưởng công chúa, có thể để chàng làm người đi thử ngựa sao?”

Trần Kính Tông: “Để chia sẻ nỗi lo cho lão tổ tông, thần không ngại vượt lửa qua sông.”

Hắn nghiêm túc làm Hoa Dương chịu không nổi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Kính Tông đuổi theo, từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên một bên cổ và vành tai, đợi Hoa Dương vô lực dựa vào trong ngực hắn, Trần Kính Tông mới hỏi ở bên tai nàng: “Có phải nàng chọn cho ta không?”

Hoa Dương: “Ngựa kia của chàng không phải còn đang lúc tráng niên sao, còn là của đại ca chàng đưa, chỗ nào cần đổi.”

Trần Kính Tông: “Y đưa sao có thể giống nàng đưa? Ta không muốn nàng tiêu tốn hàng trăm lượng bạc một cách vô ích, ngựa này là miễn phí, chỉ cần nàng đưa thì ta dám nhận.”

Hoa Dương muốn cười, Trần Kính Tông bình thường rất kiêu ngạo, trừ khi vì ngủ hắn mới chịu thua rất ít, bây giờ lại thẳng thắn mà cầu ngựa của nàng.

“Thử trước xem, có lẽ nó còn không vừa mắt chàng, không cho chàng cưỡi đấy.”

Trần Kính Tông không nói cái gì, chỉ xoay người nàng lại, mạnh mẽ hôn nàng một lúc.

Ba mươi phút sau, hai vợ chồng tới trường đua ngựa của phủ trưởng công chúa.

Trường đua ngựa ở ngay sau chuồng ngựa, các chủ tử muốn cưỡi ngựa có thể đến đây, các chủ tử không có hứng thú, tiểu thái giám sẽ phải thường xuyên đưa ngựa đi lại xung quanh, nếu không ngựa bị nhốt trong chuồng ngựa mọi lúc cũng sẽ bị bệnh.

Tiểu thái giám tạm thời trang bị một bộ yên ngựa cho con hắc mã mới được Hoàng đế ban cho này.

Hoa Dương đứng ở một bên nhìn thấy Trần Kính Tông sờ soạng con ngựa từ đầu đến mông, cuối cùng ôm cổ ngựa áp vào mặt mình, tựa hồ thủ thỉ gì đó.

“Ta thử cưỡi nó trước, nếu nó nghe lời ta sẽ mang nàng lên.”

Sau khi làm quen với con ngựa bảo bối, Trần Kính Tông xoay người nhảy lên, theo tiếng gọi với Hoa Dương rồi phi nước đại.

Con ngựa mạnh mẽ giống như một cơn gió đen lướt qua, rất nhanh đã quay trở lại từ phía bên kia của trường đua ngựa.

Ánh hoàng hôn vàng nhạt bao phủ hoàn toàn Trần Kính Tông trên lưng ngựa, mãi đến khi hắn ghìm cương ngựa ở cách đó vài bước, Hoa Dương mới thấy rõ khuôn mặt tuấn tú rạng rõ của hắn.

Hắn đưa tay về phía nàng.

Hoa Dương không nhúc nhích.

Trần Kính Tông đánh ngựa đi tới đên nàng lại đưa tay ra.

Lúc này Hoa Dương mới đặt tay vào trong lòng bàn tay rộng lớn của hắn.

Trần Kính Tông cúi người, một tay nắm lấy tay nàng, một tay đặt dưới nách nàng, ngay sau đó làn váy rườm ra của trưởng công chúa tung bay trong không trung như những cánh hoa, nàng chợt rơi vào cái ôm ấm áp của hắn.

Hoa Dương ngồi nghiêng một bên, theo bản năng ôm lấy vòng eo thon chắc của hắn.

Trần Kính Tông hôn lên tóc nàng, chờ nàng quen thuộc bắt đầu giục người đi chầm chậm.

Khi đối mặt với hoàng hôn, Hoa Dương cảm nhận được gió và bầu trời xanh ở nơi xa.

Ngay khi con ngựa chạy được nửa vòng rồi quay lại, ánh hoàng hôn rực rỡ khiến nàng rũ mi mắt xuống, nhìn cánh tay thon dài của hắn đang ôm lấy nàng.

“Văn võ bá quan đều biết đây là ngựa mà Hoàng thượng ban thưởng cho nàng, thật sự để cho ta cưỡi, ta rất vinh hạnh, chỉ sở bọn họ nói nàng quá chiều ta thôi.”

Lại một lần nữa quay lưng về phía hoàng hôn, Trần Kính Tông hôn lên mặt nàng.

Hoa Dương: “Nghị luận thì nghị luận, đây là chuyện riêng của chàng và ta, không liên quan gì tới bọn họ.”

Trần Kính Tông: “Được, vậy sáng mai nàng cùng ta về nhà nói rõ ràng với lão nhị là nàng đưa ta con ngựa này, miễn cho bọn họ lại nói rằng ta trộm dùng ngựa của nàng.”

Hoa Dương giễu cợt nói: “Cái áo choàng lông cáo lần trước còn chưa đủ cho chàng khoe sao?”

Trần Kính Tông: “Chỉ cần nàng đưa ta, đưa một lần thì ta khoe khoang một lần.”

Hoa Dương không thèm nói chuyện với hắn.

Sau khi cưỡi đủ rồi, Trần Kính Tông ôm nàng xuống ngựa.

Hoa Dương cũng sờ cổ ngựa, nói với Trần Kính Tông: “Ngựa tốt như vậy, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi.”

Trần Kính Tông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lão hắc thì sao? Tên này gọi lên nghe thân thiết, vừa nghe là thấy giống như một người bạn kề vai chiến đấu sinh tử không rời.”

Hoa Dương:...

Vẻ ghét bỏ hiện lên gương mặt nàng, Trần Kính Tông đành để nàng chọn một cái tên.

Hoa Dương nhìn về khối tuyết trắng trên trán ngựa nói: “Bạch Tuyết Tháp.”

‘Mẫu đơn’ quá yếu ớt, hắn chưa chắc đã mọi gọi ra cái tên này, tuy rằng Bạch Tuyết Pháp cũng là tên một loại mẫu đơn, nhưng nghe lại có một cảm giác tuyết bay lạnh thấu xương cùng uy nghiêm.

Trần Kính Tông cẩn thận thưởng thức một lúc, nhìn hắn nhìn nàng lần nữa, ánh mắt trở nên sâu xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui