Từ cổ chí kim, một khi có giai thoại giữa quân và thần chắc chắn sẽ vang khắp thiên hạ, lưu truyền sử sách, như chuyện Giới Tử Thôi cắt thịt dâng vua, như chuyện Đường Thái Tông noi gương Ngụy Trưng chẳng hạn.
Chuyện Nguyên Hữu Đế không màng gió rét tiễn Trần Đình Giám xuất cung và ban tặng áo choàng, ngày hôm sau tất cả quan viên trong kinh thành đều biết, có người xúc động hâm mộ, mơ ước không biết đến khi nào bản thân mới được hoàng thượng ưu ái, có người khi biết hoàng tượng ưu ái Trần Đình Giám như vậy thì lại càng kính sợ thủ phụ đại nhân hơn.
Trần Kính Tông chắc chắn sẽ không nói chuyện vinh quang của lão già nhà mình với Hoa Dương, gần đây Hoa Dương cũng không ra ngoài, cho đến khi Trưởng Công chúa Nam Khang đưa con gái đến chơi.
Lần trước Hoa Dương gặp Nam Khang là vào cuối tháng năm năm đi cúng tế phụ hoàng, khi đó Nam Khang khóc lóc không thôi nên hai người vẫn chưa nói được gì.
Sau đó mọi tin tức của Nam Khang đều do cô mẫu nghe ngóng, toàn bộ đều là tin Nam Khang tiều tụy, u uất không ra khỏi nhà.
Có một ca ca tạo phản, Hoa Dương thấu hiểu nỗi khổ của Nam Khang, nhưng Nam Khang chưa từng đối xử tốt với nàng, Hoa Dương không thể giống như cô mẫu thường xuyên hỏi han nàng ta được.
Nhưng Hoa Dương không phải một người lòng dạ hẹp hòi, hôm nay Nam Khang phá lệ đến thăm hỏi, Hoa Dương cũng khách sáo tiếp đãi nàng ta.
Trong Tây Noãn Các, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu sáng căn phòng, những loại hoa quý hiếm trong chậu nở rộ, khoe muôn sắc thắm như đang trong mùa xuân.
Với thời tiết hiện nay, chi có thân phận tôn quý như Hoa Dương mới có thể trồng những loại hoa yêu kiều như thế này.
Tốt xấu gì Nam Khang cũng là một trong hai nữ nhi của tiên đế, cuộc sống lúc trước cũng là cẩm y ngọc thực, chỉ là từ năm trước đã phải sống khép nép hơn.
Nam Khang hâm mộ sự phú quý của Hoa Dương, nhưng nàng ta không bất ngờ.
Con gái năm tuổi của nàng ta không giống với Tịnh quận chúa, sinh ra trong phủ Tĩnh An hầu, cuộc sống của đứa bé không giống mẫu thân mình, năm trước hầu phủ như bị mây đen bao quanh, mỗi người đều khép nép giữ mình, ai nấy hận không thể đào trái tim son sắt của mình dâng lên cho Thái hậu nương nương và thiếu niên Hoàng đế, nào dám ăn mặc phô trương lãng phí, nói chi đến để ý đến cây cỏ hoa lá gì đó nữa.
So với trời đông hiu quạnh lạnh lẽo bên ngoài, hiện tại bước vào Noãn Các của nhà di mẫu giống như đang bước vào chốn tiên cảnh nhân gian vậy.
Cô bé không kiềm chế được sự yêu thích của mình.
Hoa Dương: …
Nàng cảm thấy vẻ mặt hớn hở của cô bé này rất đáng thương.
Hòa Tịnh là cháu gái đầu tiên của phụ hoàng, chỉ mới một tuổi đã được phụ hoàng đích thân sắc phong “quận chúa Hòa Tịnh”, Hòa Tịnh, Hòa Tịnh, phụ hoàng nhất định hy vọng đứa bé này sau khi lớn lên sẽ trở thành một cô nương dịu dàng nhã nhặn, đừng giống như Nam Khang lúc nào cũng tùy hứng làm càn, ghen ghét đố kỵ.
Sau khi thưởng thức phong cảnh của Noãn Các xong, Hòa Tịnh đứng bên cạnh mẫu thân, sợ hãi nhìn người di mẫu có địa vị tôn quý, xinh đẹp mỹ lệ kia.
Đôi mắt đứa bé đơn thuần trong suốt, dáng vẻ Hòa Tịnh xinh đẹp, nhút nhát nhìn Hoa Dương, sao nàng có thể không mềm lòng được đây.
Nàng mỉm cười với cô bé, vươn tay: “Lâu lắm rồi không gặp Hòa Tịnh, lại giường nhỏ ngồi nào.”
Nam Khang lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống đối diện với nàng.
Hoa Dương hỏi: “Sao không đưa Đôn Ca nhi theo thế?”
Nam Khang không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, rũ mắt xuống: “Nhiễm phong hàn, sắp hết rồi, chẳng qua nay vẫn còn ho nên ta không đưa đến.”
Hoa Dương gật đầu, liếc nhìn Nam Khang: “Gầy quá rồi, bởi vì phụ hoàng qua đời nên tỷ không màng ăn uống à?”
Nam Khang xấu hổ vặn khăn tay.
Hoa Dương: “Hay là, tỷ sợ Hoàng Thượng sẽ vì chuyện của Dự vương mà giận cá chém thớt lên người tỷ?”
Cằm của Nam Khang sắp đụng vào ngực nàng ta luôn rồi.
Hoa Dương lại nói tiếp: “Nghĩ thoáng một chút, chỉ cần tỷ an phận làm Trưởng Công chúa của muội, đừng nhớ thương những thứ không nên nhớ, chẳng lẽ Hoàng thượng còn không thể dung thứ cho tỷ sao?”
Nam Khang lại muốn khóc.
Ma ma biết chủ tử muốn bộc lộ tâm sự, nên bà đã mỉm cười bế tiểu quận chúa qua bên cửa sổ phía nam ngắm hoa.
Hoa Dương thấy Hòa Tịnh đã đi xa, lại nhìn Nam Khang.
Nam Dương vẫn cúi đầu, vừa rơi nước mắt vừa nói: “Ta biết Hoàng thượng rộng lượng, sẽ không trút giận lên ta, nhưng những người bên ngoài ai cũng bắt nạt ta, bọn họ châm chọc khiêu khích ta thì cũng thôi đi, nhưng còn bọn trẻ con năm sáu tuổi cũng thuận theo chiều gió bắt chước người lớn, dám chế nhạo Hòa Tịnh. Bản thân ta có thể nhịn, nhưng không chịu nổi cảnh để bọn trẻ bị ấm ức, nên ta mới mặt dày đến tìm muội, hy vọng muội tha thứ cho lỗi lầm lúc trước của ta, cho ba mẹ con ta một chút thể diện, đừng để cho đám người ngoài kia dẫm đạp chúng ta nặng nề như vậy nữa.”
Hoa Dương: “Ta là Trưởng Công chúa, tỷ cũng là Trưởng Công chúa, uy phong ta có tỷ cũng có, ai dám bất kính với tỷ, tỷ cứ ngang ngược giống như lúc trước vậy đó.”
Nam Khang ấm ức: “Ta làm sao dám khí thế như lúc trước nữa, lúc trước còn
có phụ hoàng chống lưng…”
Hoa Dương: “Mẫu hậu của ta cũng là mẫu hậu của tỷ, đệ đệ của ta cũng là đệ đệ của tỷ, nếu tỷ thật sự bị người khác xem thường, bọn họ chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần không phải tỷ tự gây chuyện xấu là được.”
Nước mắt Nam Khang rơi lã chã, nhìn sang Hoa Dương với vẻ mặt không tin nổi.
Hoa Dương: “Tỷ ngốc quá, lúc trước còn không chịu nhận mình ngốc. Ta và tỷ đều là Trưởng Công chúa, gặp chuyện chẳng phải nên tiến cung cầu xin mẫu hậu và đệ đệ chống lưng sao, tỷ đến tìm ta, không bằng thường xuyên vào cung hiếu kính mẫu hậu, lấy lòng đệ đệ đi.”
Nam Khang xấu hổ: “Hoàng thượng trước giờ không thích ta, còn mẫu hậu, ta sợ bà ấy.”
Khi đứng trước mặt Thích Thái hậu, ngay cả tiểu phượng hoàng kiêu ngạo như Hoa Dương cũng phải biến thành thỏ con ngoan ngoãn, Nam Khang là công chúa dòng thứ, không sợ Thích Thái hậu mới là lạ.
Hoa Dương: “Ta đã chỉ hướng đi cho tỷ rồi, có nghe hay không thì tùy tỷ, nhưng ta phải nói lời ác trước nhé, ta ghét nhất là kẻ phiền phức, tỷ đừng cho rằng sau này dù có gặp chuyện gì thì chỉ cần đến đây khóc lóc với ta là ta sẽ vào cung cầu tình cho tỷ.”
Nam Khang vừa nản chí vừa bất lực, nhưng Hoa Dương chịu gặp mặt nàng ta, chịu nghe nàng ta nói, không thừa cơ bỏ đá xuống giếng hay trêu trọc nàng ta, Nam Khang cảm thấy như vậy là đã quá tốt rồi.
Nàng ta hiểu rõ, nếu như hiện tại đổi thân phận của nàng ta và Hoa Dương cho nhau thì nàng ta chắc chắn sẽ bày ra một vẻ mặt khác.
Cuối cùng Nam Khang cũng chịu thua, nàng ta đã hiểu tại sao phụ hoàng lại yêu thương Hoa Dương nhiều hơn rồi.
Trước kia nàng ta vô ưu vô lo, không kiêng kị điều gì, hiện giờ phụ hoàng mất rồi, Nam Dương công chúa không còn nữa, từ đây về sau nàng ta chính là Nam Khang Trưởng Công chúa, là mẫu thân của hai đứa con.
Đến đây thăm hỏi, việc cầu xin người ta cũng không thành, mối quan hệ có thể tồn tại lâu dài mới là quan trọng nhất.
Nam Khang bắt đầu nói một vài chuyện phiếm, là những chuyện trong phủ Tĩnh An Hầu, ví dụ như lão hầu gia vẫn luôn khách sáo với nàng ta, Mạnh Diên Khánh mấy lần muốn đưa người vào cửa đều bị lão hầu gia đánh mắng, rồi đại tẩu của nàng rất hiền lành, còn nhị tẩu lúc nào cũng xiên xỏ nàng ta, cả chuyện Hòa Tịnh bị đường ca đường tỷ ức hiếp, Đôn Ca Nhi mới hai tuổi, vẫn chưa hiểu chuyện nên tạm thời không có chuyện gì.
Hoa Dương thích nghe chuyện vui nhà người khác, nó không ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, nhưng cảm thấy rất mới mẻ thú vị.
Nàng tin rằng, đợi sau khi Nam Khang tỉnh táo lại thì Mạnh Diên Khánh hay nhị tẩu gì đó đều sẽ đấu không lại nàng ta.
Nói hết mấy chuyện phiền lòng trong nhà, Nam Khang lại nịnh bợ Hoa Dương, nàng ta hâm mộ thân phận Trưởng Công chúa dòng chính tôn quý của Hoa Dương, hâm mộ Hoa Dương gả cho đúng người.
Cuối cùng Nam Khang cũng chịu động não, không dám khen Trần Kính Tông, sợ Hoa Dương lôi chuyện cũ ra nói, nên nàng ta dốc hết ruột gan khen Trần Đình Giám, cha chồng của Hoa Dương.
Vì thế, Hoa Dương mới biết chuyện đệ đệ tiễn cha chồng mình xuất cung.
Lúc trước Nam Khang luôn chống đối với Hoa Dương, hiện tại miệng lưỡi trơn tru muốn lấy lòng Hoa Dương, chọc cho Hoa Dương rất muốn bật cười.
Tâm trạng của Hoa Dương rất tốt, buổi trưa nàng mời mẹ con Nam Khang ở lại phủ ăn cơm, còn tặng cho Hòa Tịnh một chiếc vòng ngọc.
Sau khi hai mẹ con họ về, Hoa Dương dọn dẹp qua loa, nằm nghỉ ngơi trên giường.
Tạm thời nàng không buồn ngủ, Hoa Dương nghĩ lại kiếp trước.
Kiếp trước Nam Khang chưa từng đến tìm nàng, có lẽ bắt đầu từ tháng giêng năm Nguyên Hựu thứ hai, Nam Khang đột nhiên trở nên hoạt bát hơn, nàng ta thường xuyên tiến cung phụng dưỡng mẫu hậu. Hoa Dương không hiểu tại sao Nam Khang lại đột nhiên đổi tính, cô mẫu mới giải thích cho nàng, thì ra là do cô mẫu không nỡ thấy bộ dạng sa sút của Nam Khang nên mới cho nàng ta một con đường.
Hoa Dương chỉ cảm thấy tò mò: “Tỷ ấy biết phải lấy lòng mẫu hậu, vậy sao không biết đến lấy lòng ta?”
Cho dù tình cảm không sâu nặng, nhưng Nam Khang cũng không nên xem nhẹ nàng.
Cô mẫu vui vẻ: “Nàng ta ngốc, ta từng nhắc nàng ta đến lấy lòng con, con đoán nàng nói gì với ta? Nàng ta nói con là một quả phụ cô độc, khi thấy nàng ta có trai có gái sẽ ghen ghét nàng ta hoặc buồn lòng, nàng đến đây chỉ khiến con ấm ức thôi, con cảm thấy ấm ức sẽ càng ghét nàng ta!”
Nghĩ đến chuyện này, Hoa Dương lại bật cười vì chuyện Nam Khang tự cho là mình thông minh này.
Kiếp trước vì sợ nàng ghen tị, kiếp này Trần Kính Tông vẫn còn, Nam Khang không sợ nàng sẽ đau buồn nữa.
Xẩm tối, Trần Kính Tông đã về.
Bởi vì hiện tại hắn có thể về sớm hơn hai khắc, nên Hoa Dương muốn đợi hắn về ăn cơm với mình.
“Hôm nay Nam Khang đến thăm ta.” Ăn được một lúc, Hoa Dương bình tĩnh nhắc đến chuyện này.
Trần Kính Tông ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt hoang mang: “Nam Khang là ai vậy?”
Hoa Dương nhướng mày: “Giả vờ gì chứ, phụ hoàng chỉ có hai đứa con gái, chàng không biết thật à?”
Trần Kính Tông: “Nàng ta ấy à, bên cạnh ta đâu có ai nhắc đến nàng ta, sao ta nhớ được phong hào của nàng ta đây chứ?”
Hoa Dương: “Bây giờ nhớ ra nàng ta trong như thế nào rồi chưa?”