Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khi Trần Kính Tông nói hắn muốn làm chuyện được người đời ca tụng với phụ thân của mình, Hoa Dương không hề để chuyện đó ở trong lòng.
Nàng không tin Trần Kính Tông sẽ nghiêm túc hiếu thuận với công phụ, nhưng chắc hắn cũng sẽ không đi chọc tức Lão đầu tử bằng mấy thứ không đứng đắn kia đâu, không sẽ lại bị ăn mắng vô cớ mất.
Không ngờ cô mẫu lại tới cửa ồn ào khiến mặt nàng đỏ chót.
“Sao Trần Tứ lang nhà con lại buồn cười quá vậy, nghe nói ngày đó râu của Trần Các lão bị hắn chọc tức đến nỗi lệch luôn, tiếc là cô mẫu không có cơ hội được nhìn thấy tận mắt.”
An Nhạc Trưởng Công chúa mặc một bộ y phục có áo khoác ngoài làm bằng vải dệt kim sa, chân váy màu xanh ngồi đối diện với Hoa Dương, vừa bóc một quả quýt nhỏ vừa nhìn cô cháu gái mặt đỏ bừng của bà, mỉm cười: “Cuối cùng vẫn là do con đi oán trách với Trần Tứ lang, nếu con không nói cho hắn biết thì hắn cũng sẽ không đi ầm ĩ trước điện Hoàng Cực như vậy.”
Hoa Dương âm thầm nghiến răng.
Nàng và Trần Kính Tông đã thành thân năm năm nhưng rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với nhau, bọn họ vẫn luôn chặt chém nhau qua lại, Trần Kính Tông thích nhìn nàng trợn trắng mắt, Hoa Dương cũng thích nhìn hắn bị nàng làm cho nghẹn họng không nói nên lời. Chỉ vì mỗi công phụ mà hai người đã xỉa xói lẫn nhau không biết bao nhiêu lần, làm sao nàng có thể ngờ được lần này Trần Kính Tông lại nghiêm túc như vậy, thậm chí hắn còn chạy đi làm loạn trước mặt văn võ bá quan nữa cơ chứ!
Hoa Dương chỉ mừng vì nàng không có ở đấy, không cần phải tức giận cùng công phụ và hai vị phu huynh.
An Nhạc Trưởng Công chúa chia quả quýt vừa mới bóc thành hai nửa, một nửa giữa lại cho mình ăn, nửa còn lại đưa cho cháu gái.
Hoa Dương nhận lấy, tức giận nói: "Không ngờ ngài tin tức linh thông như vậy, còn biết sớm hơn so với ta nữa.”
An Nhạc Trưởng Công chúa cười thần bí: “Đừng xem thường cô mẫu, cô mẫu còn có người ở trong triều nữa đó.”
Hoa Dương sửng sốt: "Ý của ngài là..."
An Nhạc Trưởng Công chúa không muốn nói tới chuyện nhà bà, tiếp tục nói về chuyện của điệt nữ tế: “Cô mẫu nói cho con biết, Trần Tứ lang vô cùng tốt, Trần gia đã có rất nhiều người thông minh, mãi mới ra được một người thẳng thắn như hắn, nếu hắn cũng giống như hai huynh trưởng của mình y hệt hai con hồ ly, chỉ biết vạch tìm lỗi sai của người khác còn lỗi của mình thì một chút cũng không tìm được, vậy thì ai dám yên tâm kết giao với hắn nữa chứ."
Bà chớp mắt đầy ẩn ý nhìn Hoa Dương.
Hoa Dương chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu.
Nhưng nàng cũng rõ hơn ai hết, Trần Kính Tông không phải là người ngay thẳng mà hắn là một người có tâm địa gian xảo, ngay cả Thám hoa lang Trần Hiếu Tông muốn âm mưu hại Trần Kính Tông cũng đã bị hắn tính toán lại. Cộng thêm lần trước đệ đệ muốn triệu hắn vào cung, Trần Kính Tông có thể nhìn ra đệ đệ nàng đang ghen tị với việc phu thê bọn họ có thể tự do ra khỏi thành, vì vậy hắn còn cố ý tỏ vẻ đáng thương trước mặt đệ đệ, cuối cùng còn đòi về được một đôi Bạch Ngọc Liên cho nàng.
Cho nên lần này Trần Kính Tông cũng cố ý làm loạn ở ngoài điện Hoàng Cực, lợi dụng cuộc “cãi vã” của hai phu thê để thể hiện sự “thẳng thắn” và “tính tình ăn ngay nói thật” của hắn một lần nữa.
Các đại thần không đáng để hắn phải hao tâm tổn trí như vậy, đây là hắn đang diễn cho đệ đệ nàng xem.
Gần vua như gần cọp, Trần Kính Tông đã hiểu rõ sự thật này từ lâu, cũng sẽ không vì đệ đệ còn nhỏ mà không coi đệ đệ ra gì.
Hoa Dương lại nhớ tới, ngay từ khi đệ đệ còn là Thái tử, ở trước mặt đệ đệ Trần Kính Tông vẫn rất thành thật, dù cho đệ đệ có hỏi gì thì Trần Kính Tông cũng sẽ giả vờ nhìn mặt nàng rồi mới trả lời.
Nói cách khác, ba huynh đệ Trần gia thực chất đều là mấy con hồ ly đực thành tinh, mà con hồ ly đực nhỏ tuổi nhất Trần Kính Tông là người có đạo hành sâu nhất.
"Ồ, tuyết rơi rồi!"
Trong sân truyền đến giọng nói ngạc nhiên của tiểu nha hoàn.
Nhưng cũng không có gì quá ngạc nhiên, mặc dù bây giờ mới là cuối tháng mười, nhưng đây đã là trận tuyết thứ ba của mùa đông năm nay, hai trận đầu cũng không lớn, không biết lần này sẽ có tuyết đọng lại hay không.
An Nhạc Trưởng Công chúa nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Mỗi ngày Trần Tứ lang vẫn sẽ chạy về sao?"
Hoa Dương gật đầu.
An Nhạc Trưởng Công chúa hâm mộ nói: "Bảo vật vô giá dễ tìm nhưng lại hiếm có được tình lang, trên phương diện nhân duyên này, con không phải chỉ mạnh hơn Nam Khang một chút đâu."
Hoa Dương không để ý mấy: "Chuyện đó cũng không liên quan gì, chàng ấy chê đồ ăn trong Vệ Sở không ngon, giường cũng không thoải mái bằng giường ở nhà ấy mà.”
An Nhạc Trưởng Công chúa cúi đầu nhìn môi Hoa Dương, bình luận: "Miệng con nhìn mềm mại như cánh hoa, nhưng thực ra lại còn cứng hơn cả đá.”
Hoa Dương:...
Sau khi An Nhạc Trưởng Công chúa dùng bữa trưa xong thì rời đi, trên mặt đất đã trải một tầng tuyết, bông tuyết to bằng lông ngỗng vẫn đang nối đuôi nhau rơi xuống.
Hoa Dương đứng dưới mái hiên nhìn ra phía ngoài thành.
Tả vệ Đại Hưng, Phú Quý đi tới tháp Bạch Tuyết, khuyên chủ tử đang mặc áo choàng bước ra: “Lần này tuyết rơi rất lớn, ngài cứ ở lại Vệ Sở hai đêm Trưởng Công chúa cũng sẽ không trách ngài đâu.”
Kể từ khi chủ tử có được Thiên lý thần câu, hắn ta cũng không cần dậy sớm để đi theo chủ tử đi qua đi lại xem ruộng lậu tham ô, nhưng Phú Quý lại đau lòng cho chủ tử nhà mình.
Trần Kính Tông: "Ngươi thì biết cái gì?"
Hắn cũng không giải thích nhiều, đi vòng qua tháp Bạch Tuyết bên cạnh, xoay người lên, chạy thẳng ra ngoài, cũng chính trên tháp Bạch Tuyết đen như mực này mới có thể nhìn ra một người một ngựa ở trong trận tuyết lớn bay đầy trời.
Phú Quý nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của chủ tử, đột nhiên bĩu môi.
Sao hắn ta lại không biết cho được, Phò mã thích ngủ chung một cái chăn với Trưởng Công chúa, nhưng Phú Quý lại cảm thấy dù hắn ta được ban cho một tiên nữ, cũng không đáng để hắn ta tự đông mình thành chó như vậy đâu.
Tuyết rơi liên tục nhiều ngày nên người ra vào cửa thành cũng ít đi, Trần Kính Tông cưỡi ngựa phi nhanh, lúc vào thành hơi chậm lại một chút, ngay sau đó lại giục ngựa chạy về phía phủ Trưởng Công chúa.
Khi trong sân có tiếng động truyền tới, Hoa Dương đến gần cửa sổ thủy tinh sau đó nhìn thấy Trần Kính Tông đang khoác áo choàng đi dọc theo hành lang, vừa đi vừa hất tuyết trên tóc và vai xuống.
Hơi thở ra hóa thành một đám sương trắng đọng trên cửa sổ thủy tinh, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Lúc Trần Kính Tông ngẩng đầu nhìn chỉ thấy hình ảnh mơ hồ của mỹ nhân ở cửa sổ đối diện.
Chỉ một cái liếc mắt thôi mà Trần Kính Tông đã cảm thấy rất đáng giá.
Bữa tối được đặt trên giữa tháp, nhà bếp đã hâm nóng một bình rượu cho Trần Kính Tông.
Bình rượu này là lễ vật mà Hoa Dương dành cho sinh thần của Trần Kính Tông năm nay, nó là một chiếc bình cổ mỏng có chạm khắc bằng kim cùng hoa văn hoa mẫu đơn.
Trần Kính Tông vẫn nhớ ngày mà Hoa Dương tặng lễ vật, nàng nói thế này: “Trời lạnh, nếu chàng thích uống rượu thì ta sẽ cho chàng một bình rượu, mùa đông sau này chàng sẽ được phép uống một bình đầy để làm ấm cơ thể."
Khiến cho Trần Kính Tông vô cùng vui vẻ, nó còn đẹp hơn so với chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn nàng tặng hắn lần đầu tiên.
Trước khi nhìn thấy bình rượu, Trần Kính Tông đã tưởng tượng nó sẽ là loại bình lớn thường được các tửu lầu phổ thông dùng để ủ rượu, chứa được ít nhất hai bát rượu to, nhưng lễ vật mà Hoa Dương cầm ra từ phía sau lại vừa dài vừa hẹp, Trần Kính Tông thầm nói không ổn rồi.
Quả nhiên chiếc bình của nàng nhìn vô cùng sang trọng và tinh xảo, cổ dài và mảnh, nhưng đáy bình còn không lớn bằng nắm tay của nàng nữa, rượu rót ra lại chỉ có nửa bát thôi!
Lúc này Trần Kính Tông lại cầm chiếc bình rượu mảnh mai kia lên, úp ngược nó lại rót vào bát cho đến khi không còn giọt nào chảy ra.
Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng chiếc bình này thực sự rất đẹp, đặc biệt là hoa văn hoa mẫu đơn được chạm khắc ở hai bên bụng bình, được đặt sang một bên, như thể nàng đang mỉm cười với hắn.
“Hôm nay cô mẫu tới kể cho ta nghe chuyện tốt chàng làm lúc lâm triều.” Hoa Dương chậm rãi mở miệng.
Trần Kính Tông: "Người mách lẻo bên tai nàng cũng nhiều thật."
Hoa Dương: "Chàng dám làm, còn sợ ta không biết sao?"
Trần Kính Tông: "Ta không sợ, ta hiếu thảo với Lão đầu tử, ai nghe xong cũng sẽ phải khen ta.”
Hoa Dương nhìn vẻ mặt hồn nhiên vô liêm sỉ của hắn, cảm thấy dù đệ đệ có bị hắn dỗ dành, cũng chỉ có thể chứng tỏ đạo hạnh của Trần Kính Tông quá cao, chứ không phải do đệ đệ nàng quá cả tin.
Sau bữa tối hai người đi đến bên cạnh ghế cổ ngỗng* trên hành lang để ngắm tuyết.
(*) ghế cổ ngỗng: là một cái tên tao nhã cho những chiếc ghế được đặt bao quanh các gian nhà cổ. Nữ tử cổ đại ở khuê phòng không được tùy tiện xuống lầu, đi ra ngoài, lúc cảm thấy cô đơn chỉ có thể dựa vào trên ghế cổ ngỗng nhìn ra thế giới bên ngoài, cho nên còn được gọi là “ghế người đẹp nghiêng mình”. (Trích Baike)
Tất cả các nha hoàn đều lui ra ngoài, cả sân chỉ còn lại hai người bọn họ cùng tuyết rơi lã chã khắp nơi.
Trần Kính Tông sợ Hoa Dương lạnh nên ôm nàng vào trong lòng, Hoa Dương ngắm tuyết còn ánh mắt của hắn thì vẫn luôn dính trên mặt nàng, nhìn lông mi thật dài của nàng cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
Nhìn một lát, sau đó Trần Kính Tông quay mặt nàng qua.
Hoa Dương nhắm mắt lại, mặc cho hắn dịu dàng hôn sâu, rất nhanh sau đó nàng đã ngã vào trong ngực hắn, một bông tuyết nhỏ bay xuống chóp mũi, rồi lặng lẽ tan ra trong hơi thở nóng bỏng của Phò mã.
Chiếc áo choàng đã trở thành gánh nặng, Trưởng Công chúa nóng đến đổ mồ hôi, hai má ửng hồng.
Cuối cùng Trần Kính Tông bế nàng lên sải bước vào lại trong phòng.
“Cô mẫu nói đại ca với tam ca giống như hồ ly đực thành tinh.”
"Vậy ta là gì?"
"Không có so sánh, chỉ nói tính tình chàng ngay thẳng thôi."
"Không còn ai ruột thẳng nữa đâu, chỉ có mỗi ta mà thôi."
"…"
Đến khi tuyết dày tan hoàn toàn cũng đã là ngày mười tháng mười một.
Sáng sớm, Trần Đình Giám dẫn theo trưởng tử và tam tử ra khỏi nhà.
Trần Đình Giám ngồi trong xe, trong khi Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông thì cưỡi ngựa, bọn họ từng là Trạng nguyên lang và Thám Hoa lang, dù tuổi của cả hai đều đã ngoài ba mươi nhưng vẫn giữ được vóc người thon dài, dung mạo tuấn tú, dọc đường đi đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Ba người ra khỏi cửa thành, liên tục đi thêm mười mấy dặm sau đó mới dừng lại ở một quán trà ven đường.
Trần Đình Giám xuống xe, gọi một ấm trà rồi cùng ngồi chung một bàn với hai nhi tử.
Ba người đều mặc thường phục nhưng tướng mạo và phong thái đặt ở đó như vậy khiến tiểu nhị quán trà trực tiếp gọi quan lão gia, chạy tới phục vụ cẩn thận.
Trần Đình Giám đối diện với đường lớn, thỉnh thoảng vuốt ve vào chòm râu dài của mình.
Ông ấy im lặng không nói, trong đầu không biết đang suy tính chuyện lớn gì, Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông cũng không nói chuyện với nhau, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cha.
Mặt trời lên cao ba sào, một chiếc xe ngựa đột nhiên xuất hiện trên con đường lớn đi vào kinh thành, phu xe đánh xe, một tùy tùng khoảng hai mươi tuổi đang ngồi ở phía bên kia xe ngựa.
Trong nháy mắt tùy tùng đã chú ý đến ba người của Trần Đình Giám trong quán trà.
Bộ râu đẹp của Thủ phụ đại nhân nổi tiếng khắp thiên hạ, tùy tùng vội vàng nói với vào xe ngựa phía sau: “Đại nhân, ngài nhìn quán trà ven đường này.”
Hắn ta vừa dứt lời, chủ nhân trong xe đã nói: “Thấy rồi, ghé qua đó đi”.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước quán trà.
Khi Hà Thanh Hiền để lộ thân hình gầy guộc của ông ấy trong bộ y phục bằng vải bình thường, Trần Đình Giám mỉm cười dẫn theo hai nhi tử ra chào đón.
"Hơn hai mươi năm không gặp, phong thái của Hà huynh vẫn như xưa." Trần Đình Giám nhìn người bạn cũ vừa mới đứng xuống mặt đất, nói.
Hà Thanh Hiền khịt mũi, nhìn ông ấy từ trên xuống dưới: "Hai mươi lăm năm, ta đã trở thành một lão già yếu ớt, làm gì còn phong thái gì nữa, nhưng Thủ phủ đại nhân đây tinh thần ngược lại vẫn rất khỏe mạnh, nếu không phải thấy chòm râu nổi tiếng này của ông, ta cũng không dám nhận đâu.”
Vừa nói ông ấy lại nhìn hai huynh đệ Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông.
Hai huynh đệ cùng nhau hành lễ, một người nghiêm chỉnh nội liễm, một người nhẹ nhàng như gió.
Trần Đình Giám mỉm cười giới thiệu với Hà Thanh Hiền: "Đây là trưởng tử và tam tử của ta, sau này nhờ Hà huynh chỉ giáo nhiều hơn."
Hà Thanh Hiền: "Một người là Trạng nguyên, một người là Thám hoa, ta cũng không dám múa rìu qua mắt thợ, chẳng phải còn có một Phò mã từ nhỏ đã lập quân công sao?"
Trần Đình Giám khẽ mỉm cười.
Trần Bá Tông giải thích: “Hôm nay Tứ đệ có việc phải làm, hôm khác sẽ kêu hắn tới bái kiến bá phụ.”
Hà Thanh Hiền từ chối cho ý kiến.
Trần Đình Giám chỉ vào bàn trà và nói: "Ngồi xuống nói chuyện một chút nhỉ?"
Hà Thanh Hiền: "Trời lạnh cóng thế này, mau vào thành đi."
Trần Đình Giám theo Hà Thanh Hiền leo lên chiếc xe ngựa kia của ông ấy.
Hai huynh đệ Trần Bá Tông tiếp tục cưỡi ngựa.
Hà Thanh Hiền vén màn lên nhìn, rồi lại nặng nề hừ một tiếng.
Trần Đình Giám: "Trước kia ở xa ông không biết bọn chúng, bây giờ đã gặp được, bọn chúng có tài năng thực sự hay chỉ là uổng được cái danh tốt ông cứ thử một lần là biết, đừng vì ngứa mắt ta mà oan uổng bọn chúng.”
Hà Thanh Hiền: "Ta chỉ biết nếu ta là Nội các Các lão, dù con ruột có là Trạng nguyên hay Thám hoa thì để tránh bị nghi ngờ, ta cũng sẽ xin Hoàng thượng bổ nhiệm bọn họ làm Tiến sĩ bình thường, để tránh rét lạnh lòng của các học trò trong thiên hạ.”
Trần Đình Giám: "Bàn về đức độ, ta không bằng ông, nhưng bọn nhỏ tự có tiền đồ của mình, ta cũng khinh cái chuyện mua danh chuộc tiếng.”
Hà Thanh Hiền: "Trước khác nay khác thôi, năm đó khi ta và ông vẫn còn làm việc trong Hàn Lâm Viện, có khi nào ông dám quá nổi bật không? Sau đó vào Nội Các, tự nhiên ông sẽ muốn hãnh diện, chỉ sợ rằng chưa tới mấy năm nữa lão đại nhà ông đã có thể được người ta gọi một tiếng tiểu Các lão rồi.”
Trần Đình Giám: "Ta ở trong Nội Các một ngày thì hắn ở Đại Lý tự một ngày, Hà huynh có thể yên tâm.”
Hà Thanh Hiền im lặng.
Trần Đình Giám: "Lần này ta mời Hà huynh vào kinh là hy vọng Hà huynh giúp ta thúc đẩy cải cách, mong Hà huynh xóa bỏ hiềm khích lúc trước mà đồng tâm hiệp lực với ta.”
Hà Thanh Hiền: "Chính sách mới của ông hoàn toàn không có hiệu quả, nếu đã gọi ta đến thì phải đến lượt ông nghe theo ta!"
Nói xong, Hà Thanh Hiền mở cái hòm đặt ở bên chân, lấy ra một quyển tấu sớ dày cộp: “Đây là chính sách mới mà ta muốn thực hiện, ông xem qua trước đi, ngày mai ta sẽ giao nó cho Hoàng thượng. "
Trần Đình Giám: …