Hoa Dương thoa cho Trần Kính Tông một lớp cao thuốc thật dày, sau khi thoa xong cho cả hai vết thương, thuốc trong chiếc lọ sứ to bằng bàn tay cũng đã gần trơ đáy.
Trần Kính Tông vẫn nằm lỳ trên giường. Hắn phải cưỡi ngựa suốt bảy ngày trời, vừa rồi lại phải tốn sức như vậy, nếu không phải Trưởng công chúa xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, Trần Kính Tông có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Vừa rồi Hoa Dương chỉ bận tâm kiểm tra vết thương của hắn, mãi giờ nàng mới nhận ra, hắn cứ thế úp sấp cả cơ thể bám đầy bụi bẩn của hắn lên chiếc giường nàng vừa mới trải xong chưa được bao lâu, đã vậy toàn thân hắn còn bốc hơi men.
Thế nhưng, nhìn vết thương trên lưng hắn, Hoa Dương lại không nói gì nữa, đợi chiều tối thay bộ chăn đệm khác là được.
“Có thể đánh chàng ra nông nỗi này thì chắc hẳn Tần đại công tử cũng là một vị tướng quân dũng mãnh.”
Hoa Dương rửa tay xong, ngồi ở mép giường, nói chuyện phiếm với hắn.
Trần Kính Tông nghiêng đầu nhìn nàng đầy ẩn ý: “Nàng khen hắn ta hay là khen ta vậy?”
Hoa Dương: “Khen chàng, sinh ra trong nhà quan văn nhưng lại đánh bất phân thắng bại với nhi tử của Tần Đại tướng quân.”
Trần Kính Tông: “Sao nghe lại giống như nàng đang khen Tần Đại tướng quân vậy nhỉ?”
Hoa Dương: “Thiên hạ này có ai là không khen Tần Đại tướng quân, ông ấy đâu thiếu một câu khen của ta.”
Trần Kính Tông im lặng.
Hoa Dương: “Trước khi rời kinh, chàng còn cầm cuốn [Luyện Binh Thực Kỷ] để ôn lại, hôm nay được gặp người thật, chàng thấy thế nào?”
Thành thân lâu như vậy, từ lâu Hoa Dương đã phát hiện ra, Trần Kính Tông không mấy hứng thú với Kinh - Sử - Tử - Tập* nhưng lại thường xuyên đọc các sách binh thư.
*Kinh - Sử - Tử - Tập là bốn chủ đề lớn của các sách cổ đại bao gồm Kinh thư (các tác phẩm kinh điển nổi tiếng của Nho gia), Sử thư (sách ghi chép về chính sử), Chư tử (các sách viết trước khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc), Văn tập (tổng hợp các tác phẩm thi từ).
[Luyện Binh Thực Kỷ] là sách do Tần Đại tướng quân viết, tổng hợp các phương pháp luyện binh, luyện trận của Tần Đại tướng quân trình lên cho phụ hoàng xem, phụ hoàng xem xong hết sức ngợi khen, ra lệnh cho triều đình in ấn rộng rãi, Trần Kính Tông cũng mua một bộ, có thể thấy trong lòng hắn cực kỳ ngưỡng mộ Tần Đại tướng quân.
Trần Kính Tông hỏi nàng trước: “Nàng có cảm nghĩ gì về ông ấy?”
Hoa Dương cười nói: “Đương nhiên là vô cùng khâm phục.”
Trần Kính Tông: “Ta vốn cũng vô cùng khâm phục ông ấy nhưng sau khi nghe ông ấy thổi phồng linh tinh về ta để nịnh bợ lấy lòng ông cụ thì lòng khâm phục của ta giảm đi đôi chút.”
Hoa Dương: “Ông ấy cũng có nỗi khó xử của mình, đường công danh của chàng thuận buồm xuôi gió nên không hiểu được cũng phải thôi.”
Trần Kính Tông ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng nói cứ như ông cụ non vậy?”
Hoa Dương: “Bởi vì ta lớn lên trong cung, nghe được, biết được nhiều hơn chàng. Chẳng hạn như ta biết năm đó Tần Đại tướng quân được điều chuyển từ miền duyên hải về làm Tổng binh ở Kế Trấn là nhờ phụ thân tiến cử ông ấy. Ta còn biết, lúc Tần Đại tướng quân mới tới Kế Trấn, mấy vị Tổng đốc ở đó không tán thành phương pháp luyện binh của ông ấy, Tần Đại tướng quân cũng không phục sự quản thúc của bọn họ nên đôi bên xảy ra mâu thuẫn, quan võ bị quan văn chèn ép, Tần Đại tướng quân phải chịu rất nhiều ấm ức, may nhờ phụ thân hết lòng ủng hộ, liên tiếp điều chuyển ba vị Tổng đốc đó đi, Tần Đại tướng quân mới có thể phát huy được hết tài năng luyện binh của bản thân. Nếu là chàng thì liệu chàng có cảm kích ơn tri ngộ* này của phụ thân không?”
*Tri ngộ là biết giá trị của một người nào đó mà người đời ít biết đến, coi trọng, giúp đỡ, đối đãi xứng đáng với người đó.
Trần Kính Tông: “Đúng là xứng đáng để cảm kích nhưng cũng không đến mức phải bày tỏ trắng trợn như thế.”
Hoa Dương: “Ông ấy không hiểu tính của phụ thân, lỡ như phụ thân thích nghe nịnh bợ như vậy mà ông ấy không làm đến nơi đến chốn thì há chẳng phải là đắc tội phụ thân rồi sao?”
Trần Kính Tông bỗng nhiên nhìn nàng đầy ẩn ý.
Hoa Dương nhíu mày.
Trần Kính Tông cười nói: “Trong mắt nàng, mấy ông cụ này ai ai cũng đều là báu vật, ta chưa từng nghe nàng nói xấu bọn họ bao giờ.”
Hoa Dương lườm hắn: “Phụ thân, Hà Các lão, Tần Đại tướng quân, ai mà chẳng là người có công với xã tắc, ta kính trọng bọn họ bao nhiêu cũng vẫn là chưa đủ. Trái lại, chàng đó, đừng suốt ngày mở miệng ra là gọi “ông cụ”, rồi cũng có ngày chàng ngoài ngũ tuần như vậy, đến lúc đó liệu chàng có thích nghe người khác gọi mình như vậy không?”
Trần Kính Tông nghĩ đến khuôn mặt rám đen của Tần Nguyên Đường rồi lại sờ mặt mình, hỏi: “Sau này có lẽ ta sẽ phải thường xuyên ra chiến trường, nếu như ta cũng rám nắng cháy đen như vậy thì nàng có chê ta không?”
Hoa Dương không muốn trả lời chủ đề này, định bỏ ra ngoài.
Trần Kính Tông giữ cổ tay nàng lại, nàng không nói thì không cho nàng đi.
Hoa Dương im lặng một thoáng rồi nói: “Ta kính trọng ông cụ nhất, đợi tới khi chàng cũng trở thành ông cụ, chưa biết chừng ta sẽ thấy chàng thuận mắt hơn bây giờ một chút.”
Trần Kính Tông:...
...
Phủ Tổng binh, Tần Nguyên Đường và hai nhi tử về đến nhà, ba cha con đi thẳng vào trong thư phòng.
Tần Nguyên Đường răn dạy trưởng tử trước: “Con tỷ thí nghiêm túc với phò mã như vậy làm gì?”
Tần Kỷ nói: “Phụ thân, con thấy phò mã là người hào sảng, nếu như con để thua nhanh quá để phò mã phát hiện ra thì có khi lại không vui.”
Tần Nguyên Đường: “Phò mã có vui hay không không quan trọng, quan trọng là giúp Trần Các lão nở mày nở mặt.”
May mà phò mã cũng có chút bản lĩnh, trận này đánh bất phân thắng bại nên không bị mất mặt.
Tần Kỷ im lặng một lát, nói: “Nhi tử thấy có vẻ như Trần Các lão không phải người thích nghe những lời a dua nịnh hót.”
Tần Nguyên Đường vuốt chỏm râu ngắn của mình, nhíu mày nói: “Đám quan văn bọn họ giỏi giả vờ giả vịt lắm, lòng dạ còn sâu hơn đáy biển nhiều, không thể chỉ nhìn bề ngoài được, tóm lại các con phải khách sáo với Trần Các lão và phò mã một chút, nhất định đừng đắc tội bọn họ.”
Tần Kỷ gật đầu.
Nhị công tử Tần Luật vẫn còn trẻ nên nóng tính hơn, không phục nói: “Phụ thân tự dựa vào bản lĩnh của mình dẫn binh đánh giặc, tại sao lại phải khúm núm trước mặt Trần Các lão?”
Tần Luật nhìn cảnh ấy thấy rất khó chịu, đau lòng thay cho phụ thân, nam nhi thẳng thắn cương nghị buộc phải cúi mình trước văn thần.
Tần Nguyên Đường nhìn tiểu nhi tử, bình thản nói: “Con không hiểu rồi, năm xưa ta có một người bạn tốt, trong lúc đánh trận, cấp trên ra sách lược sai lầm khiến kẻ địch chạy thoát, sau khi triều đình biết chuyện, thượng cấp đã đẩy ông ấy ra gánh tội thay, bị nhốt vào đại lao, ta cứ nghĩ ông ấy khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này, không ngờ ông ấy lại có một người bạn thân ở trong Cẩm Y Vệ, người này giúp hắn hối lộ bạc cho vị giữ chức Thủ phụ vào thời điểm đó nên ông ấy mới may mắn thoát nạn.”
“Ta còn có một vị thượng cấp là học trò của vị Thủ phụ này. Lúc Thủ phụ còn giữ chức, đường quan lộ của ông ấy rất thuận lợi nhưng sau này, vị Thủ phụ ấy ngã ngựa, ông ấy cũng bị tước chức quan, đáng thương thay cho một đại danh tướng uổng phí cả nửa cuộc đời còn lại.”
“Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng, võ tướng không thể chỉ biết đánh trận. Nếu như không có ai chống lưng cho trong triều thì bất kỳ lúc nào cũng có thể bị mất chức, cho dù có giữ được chức vụ cũng sẽ bị Tổng đốc chèn ép, không thể làm việc thoải mái.”
“Không phải vi phụ ham làm quan hay ham chút bổng lộc này mà là vi phụ không nỡ nhìn thấy các binh sĩ bị bỏ bê. Chỉ khi ta ngồi chắc được ghế Tổng binh này thì ta mới có thể tiếp tục thao luyện bọn họ, tiếp tục làm việc cho triều đình, tiếp tục bảo vệ quốc gia, các con có hiểu không?”
Tần Kỷ gật đầu thật mạnh, Tần Luật nghe xong đỏ hoe bờ mi.
Tần Nguyên Đường cười, vỗ vai tiểu nhi tử: “Chỉ khom lưng xuống một chút mà thôi, không có gì to tát cả. Như vi phụ đây đã được xem là có phúc. Trần Các lão không tham lam, nếu không thì ta còn phải tốn công tốn sức gom vàng bạc châu báu cho ông ấy nữa.”
Tần Kỷ hơi bận lòng: “Nhưng ngài cũng nói rồi đó, dựa núi núi đổ, lỡ như sau này Thủ phụ đổi thành người khác…”
Tần Nguyên Đường: “Trần Các lão chỉ lớn hơn ta ba tuổi, lại là ân sư của Hoàng thượng, đại thần được Tiên đế gửi gắm. Chỉ cần ông ấy mạnh giỏi thì dư sức làm Thủ phụ thêm mười, hai mươi năm nữa. Tới lúc ông ấy cao tuổi cáo lão nghỉ ngơi thì vi phụ cũng già rồi, triều đình sắp xếp thế nào cũng được. Còn các con thế nào thì tùy vào vận may của các con thôi, ta chỉ có thể truyền dạy bản lĩnh cho các con chứ không lo thay tiền đồ cho các con được.”
Tần Kỷ, Tần Luật đồng thời quỳ xuống, được đầu thai làm nhi tử của phụ thân chính là may mắn lớn nhất kiếp này của bọn họ! Đợi phụ thân già rồi, bọn họ sẽ tự mình đi tiếp!
...
Sau khi nghỉ ngơi một ngày cho lại sức, Nguyên Hựu Đế đi cùng với nội các và tướng lĩnh biên cương tới chính thức nhận thư hàng của Đóa Nhan.
Thủ lĩnh của Đóa Nhan tên là Đổng Hổ. Lúc y bắt buộc phải quỳ lạy Hoàng đế trẻ của Trung Nguyên môi hồng răng trắng trông dáng dấp chỉ mới chừng mười lăm tuổi, Đổng Hổ cảm thấy cực kỳ uất ức.
Nếu như không có dãy Trường Thành dài ngàn dặm ở biên ải này, nếu như không có Tần Nguyên Đường dùng binh như thần còn cực giỏi về trận pháp và vũ khí thì y đã có thể thống lĩnh vó ngựa sắt xông thẳng tới kinh thành rồi!
Đổng Hổ không biết cách giấu giếm cảm xúc của mình, khuôn mặt hung dữ của y sầm sì thấy rõ.
Nguyên Hựu Đế luôn mỉm cười từ đầu tới cuối, tâm trạng của Hoàng đế quả thực rất tốt.
Thủ lĩnh trên thảo nguyên người nào người nấy đều thiện chiến, nếu bản thân không có công phu giỏi thì không thể khiến các tướng lĩnh trong bộ lạc tâm phục khẩu phục. Còn Hoàng đế ở Trung Nguyên thì lại đòi hỏi phải biết cách dùng người, đương nhiên nếu như bản thân Hoàng đế là người văn thao võ lược thì chắc chắn sẽ được ca tụng nhưng nếu như Hoàng đế có ốm đau triền miên đi chăng nữa, chỉ cần có quan văn, tướng võ đáng tin ở bên cạnh thì Hoàng đế của Trung Nguyên vẫn có thể kê cao gối ngủ, ung dung hưởng thụ sự cung phụng của dân chúng trong thiên hạ.
Đổng Hổ xem thường Nguyên Hựu Đế, Nguyên Hựu Đế cũng xem thường sự thiếu văn hóa của Đổng Hổ.
Nội các do Trần Đình Giám đứng đầu đã soạn thảo sẵn các điều ước hòa đàm từ trước. Bắt đầu từ hôm nay, Đóa Nhan phải cúi đầu xưng thần với triều đình, hằng năm đều phải tiến cống cho triều đình.
Dù Đổng Hổ có uất nghẹn cũng vẫn phải đồng ý. Ký hiệp ước hòa đàm xong, y hung hăng lườm Tần Nguyên Đường một cái. Hãy đợi đó, ngày nào Tần Nguyên Đường chết hoặc rời khỏi Kế Châu, ngày đó sẽ là ngày vó ngựa sắt của Đóa Nhan trỗi dậy!
Hoa Dương không tới dự buổi tiếp nhận đầu hàng hôm nay. Dáng dấp nam nhân trên thảo nguyên không khác nhau là bao, nàng đã gặp sứ thần cống ngựa của Tác-ta rồi nên hoàn toàn không hứng thú với nhóm người Đóa Nhan.
Cuộc hoà đàm kết thúc, Nguyên Hựu Đế nghỉ ngơi ở thành Kế Châu hai ngày, nhân dịp này, Hoàng đế muốn leo lên Trường Thành, vừa là để tuần sát tình hình gia cố đọan Trường Thành này, vừa là để xem một trăm ngàn quân của Tần Nguyên Đường diễn tập.
So với việc xem Đóa Nhan đầu hàng thì Trường Thành thu hút mọi người hơn.
Đoạn Trường Thành gần Kế Châu nhất là Hỉ Phong Khẩu cách sáu mươi dặm.
Hơn năm mươi ngàn quân kinh thành hộ tống thánh giá Nguyên Hựu Đế xuất phát lên đường từ buổi sáng, đến chiều tối mới tới đại doanh quân biên phòng ở Hỉ Phong Khẩu đóng quân.
Trời đã tối, trên những dãy núi dài trùng trùng điệp điệp thấp thoáng một dãy tường thành cao vời vợ nằm sừng sững như thân của một con rồng, gió bấc thổi ù ỳ nghe tựa như tiếng rồng gầm.
Hoa Dương kinh ngạc nhìn con rồng dài đó.
Kiếp trước, nàng hoàn toàn không đi cùng đệ đệ tới Kế Châu nên đương nhiên cũng không được tận mắt nhìn thấy mức độ hoành tráng, đồ sộ của Trường Thành.
Nguyên Hựu Đế thôi không nhìn nữa, quay qua thấy tỷ tỷ vẫn còn mải mê chiêm ngưỡng Trường Thành.
Hoa Dương nhận ra ánh mắt của đối phương, quay đầu lại, hai tỷ đệ nhìn nhau cười một tiếng.
Đây là cửa nhà của bọn họ ở phía bắc.
Lúc dùng cơm tối, Nguyên Hựu Đế gọi tỷ tỷ, tỷ phu, Thích Cẩn tới cùng dùng bữa với mình.
“Núi non hiểm trở, trẫm chuẩn bị kiệu mềm cho tỷ tỷ nhé?” Nguyên Hựu Đế lo lắng ngày mai tỷ tỷ không leo lên được Trường Thành.
Nếu như Hoa Dương một mình tới đây chơi thì chuẩn bị kiệu mềm cũng chẳng sao nhưng nàng đi cùng đệ đệ tới đây để xem quân biên phòng diễn tập, có biết bao nhiêu tướng sĩ đang nhìn họ, chỉ mỗi mình nàng là Trưởng công chúa được ngồi kiệu không khỏi có vẻ quá vô dụng. Nếu như yếu ớt quá thì nên đi ngắm hoa ngắm cỏ. Còn nếu như đã không quản ngại gian khổ tới biên cương thì cũng nên nhập gia tùy tục, tự mình leo lên Trường Thành.
“Không cần, ta có thể tự leo được.” Hoa Dương nói đầy hào hùng.
Nguyên Hựu Đế nhìn về phía Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông đề nghị: “Nếu như Trưởng công chúa có nhã hứng thì chi bằng sáng mai thần và ngài leo lên đỉnh núi ngắm cảnh mặt trời mọc ở biên quan trước được không?”
Hoa Dương hỏi ý đệ đệ: “Hoàng thượng có muốn đi cùng không?”
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Nếu trẫm đi thì chắc chắn mấy vị Các lão cũng sẽ phải dậy sớm, làm phiền mọi người, thôi, tỷ tỷ và phò mã cứ đi đi.”
Hai phu thê đi một mình với nhau, nếu tỷ tỷ không đi nổi nữa thì phò mã có thể cõng tỷ tỷ lên, không ai nhìn thấy, tỷ tỷ không cần lo bị người khác chê cười.
Phò mã quan tâm tỷ tỷ như thế, Nguyên Hựu Đế hết sức hài lòng.