Hai tỷ đệ Hoa Dương cùng với các chư hầu này đều có cùng chung một lão tổ tông, chỉ là lão tổ tông cũng đã băng hà hơn một trăm năm rồi, đám chư hầu ban đầu đó cùng cha khác mẹ tự mình duy trì huyết mạch, đến đời bây giờ, rất nhiều tông thân đều chỉ là cùng dùng chung một họ, quan hệ huyết thống đã phai nhạt.
Xét về uy tín, Tần vương tám mươi hai tuổi là quan trọng nhất, các chư hầu khác cũng âm thầm xem ông ta là hình tượng gương mẫu trong lần nhập cung này.
Xét về quan hệ huyết thống, Hoành vương, Dự vương đời thứ nhất đều là tằng thúc tổ của hai tỷ đệ Hoa Dương, chỉ cách ba đời, cho dù gần rồi, truyền đến bây giờ, tân Hoành vương ba mươi hai tuổi vẫn là thúc phụ của hai tỷ đệ, Ích vương ngược lại là đường huynh của hai tỷ đệ.
Nguyên Hựu Đế ngoại trừ bày tỏ sự kính trọng đặc biệt với Tần vương cao thọ, hai vị tương đối ủng hộ khác, là Hoàng vương, Ích vương.
Ở ngoại thành chịu rét đằng đẵng hai canh giờ, cũng đã sắp tới buổi trưa, các hoàng thích một hàng tiến cung tham gia yến tiệc.
Trên cung yến, hai mẹ con Thích Hoàng hậu, Nguyên Hựu Đế ngồi ở chủ vị, Hoa Dương, Trần Kính Tông ngồi ở phía dưới bên trái, Nam Khang, Mạnh Diên Khánh ngồi ở phía dưới bên phải.
Sáu người đều học thuộc quan hệ với các chư hầu, bất kể chư hầu nào mở miệng, bọn họ cũng có thể gọi ra được xưng hô vai vế tương ứng."
Yến tiệc bắt đầu không lâu, Nam Khang đột nhiên đỏ khóe mắt, mới bắt đầu còn cố nhẫn nhịn, dần dần đã che giấu không nổi.
Lòng của Mạnh Diên Khánh treo lơ lửng, nghiêng vai thử che đi thê tử đang thút thít, thấp giọng cảnh cáo nói: "Nàng đang làm gì vậy?"
Nửa người của Mạnh Diên Khánh cũng lạnh hết, trường hợp như vậy, thê tử lại nhớ đến ca ca muốn tạo phản của nàng ra, không cần mạng nữa sao?
Nhưng hắn ta càng muốn giúp thê tử che giấu, động tĩnh bên đây của hắn ta càng lớn, hai mươi một vị chư hầu đều lần lượt nhìn qua đây.
Thích Hoàng hậu không có cách nào giả vờ làm như không thấy, quan tâm nói: “Nam Khang làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Nam Khang vội vàng lấy khăn tay lau mắt vài cái, cúi đầu đứng dậy, hơi nghẹn ngào nói: “Nữ nhi quả thật thân thể có chút không khoẻ, làm hỏng nhã hứng của mẫu hậu chiêu đãi các tông thân, mong mẫu hậu tha tội.”
Thích Hoàng hậu thản nhiên nói: “Nếu thân thể đã không khoẻ, vậy thì lui xuống đi.”
Mạnh Diên Khánh nhìn thấy các chư hầu này không nhịn được chân mềm nhũn, nhanh chóng vâng lời, nhân cơ hội đỡ Nam Khang đang khóc thút thít cáo lui.
Thích Hoàng hậu cười nhìn về phía Tào Lễ.
Tào Lễ vỗ vỗ tay, tỏ ý các ca kỹ hiến vũ tiếp tục, huyền lạc cùng nhau, không khí của yến tiệc cũng hồi phục bình thường.
Các chư hầu chỗ ngồi liền nhau nhìn lẫn nhau, trong lòng đều nâng lên mấy phần trầm mặc.
Nam Khang trưởng công chúa rơi lệ, chắc chắn là bởi vì thấy cảnh thương tình, nghĩ đến Dự vương ca ca tạo phản của nàng ta nên bị phế, nhưng bọn họ cũng chỉ là chư hầu, không cẩn thận cũng có thể bị triều đình nhắm tới!
Chỉ mấy năm nay, trước là Tương vương, lại nữa là Hà Nam bát vương, theo sau đó là Tấn vương năm ngoái, ba mươi một vị chư hầu đã vơi đi ba phần!
Bất kể là mấy vương gia này là tự mình tìm chết, hay là triều đình giết gà dọa khỉ, đối với họ mà nói, đều là tiền lệ máu chảy đầm đìa.
Yến tiệc kéo dài một canh giờ, có một số chư hầu đã say, những người lớn tuổi thì liên tục ngáp, miễn cưỡng điều chỉnh tinh thần.
Nguyên Hựu Đế dặn dò Trần Kính Tông: “Ngọ yến chỉ vì để ôn chuyện cũ, phò mã tiền chư vị vương gia đến kinh dịch nghỉ ngơi, khi tiệc tối chúng ta lại cùng nhau nghị việc nước.”
Các chư hầu cùng nhau hành lễ.
Trần Kính Tông tiễn bọn họ xuất cung, trong cung không nói nhiều được, đến kinh dịch, đám chư hầu này đã vây Trần Kính Tông lại, hy vọng phò mã gia tiết lộ một chút tin tức trước cho bọn họ, rốt cuộc muốn thương lượng việc nước gì, chẳng lẽ triều đình muốn triệt đường của bọn họ rồi?
Trần Kính Tông đỡ Tần vương tóc đã trắng xoá, vẻ mặt vô tội nói với các chư hầu: “Chuyện này ta thật sự không biết, ta làm việc ở vệ sở, gần đây vinh dự được đón tiếp các quan hệ thân thích của nhà chúng ta, trưởng công chúa ngày nào cũng khảo ta, nói sai một cái thì phạt chạy một vòng, có lần ta cũng hiếu kỳ, hỏi nàng ấy hoàng thượng gọi các tông thân vào kinh vì chuyện gì, kết quả ta mới hỏi ra miệng, trưởng công chúa đã phạt ta quỳ xuống, trách phạt ta không nên vọng nghị triều chính.”
Chúng vương: …
Tuy nói uy phong của trưởng công chúa đã truyền khắp thiên hạ từ sớm, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng là con trai ruột của thủ phụ gia, trưởng công chúa không cho ngươi biết, thì người không biết hỏi cha ngươi sao?
Có người cũng thăm dò nhắc đến Trần các lão.
Sắc mặt của Trần Kính Tông trầm xuống, sau đó lại băn khoăn làm mất mặt mũi của một vị vương gia, hắn miễn cường hoà khí nói: “Ta với ông ấy không có gì để nói,vị vương gia nào muốn gặp Trần các lão, trái lại ta có thể dẫn đường cho các vị, đích thân đưa các vị đến Trần phủ.”
Chúng vương: …
Cả quãng đường bọn họ vào kinh, các tri huyện nhỏ ở mọi nơi cũng không dám đến quá gần, e sợ bị triều đình gắn vào tội danh “cấu kết chúng vương”, hôm nay bọn họ dám đến Trần phủ cầu xin gặp Trần Đình Giám, thì Trần Đình Giám sẽ dám đích thân trói họ đưa cho triều đình!
“Không có gì nữa, phò mã mời về!”
Trần Kính Tông đi rồi, còn có người trong cung được Thích Hoàng hậu, Nguyên Hựu Đế phái đếm giám sát, các chư hầu cũng không tiện tụ lại một nơi, tự mình trở về biệt viện nghỉ ngơi.
Trần Kính Tông về trong cung báo cáo kết quả nhiệm vụ trước, bởi vì cung yến buổi tối không có chuyện gì của phu thê bọn họ, hắn đón Hoa Dương thì trở về phủ trưởng công chúa.
Đến điện Tê Phượng, Hoa Dương hỏi hắn biểu hiện của các chư hầu.
Trần Kính Tông: “Có mấy người lão hồ ly, có mấy người vô tích sự, còn có một số nhìn không ra thật sự trung thành hay giả trung thành.”
Tổ tông lợi hại hơn nữa, cũng không thể đảm bảo tử tôn ai ai cũng là nhân trung long phượng, giống như Tương vương, Dự vương đã bị phế bỏ, để ở người trong nhà thông thường đều là hoàn khố không có tiền đồ, chỉ là bọn họ có thêm một phần thân phận tôn quý của chư hầu, bởi vì ham tài háo sắc mà phạm vào sự tệ hại nghiêm trọng hơn các hoàn khố thông thường.
Nói cách khác, lần này trong cung muốn thúc đẩy chính sách mới, chỉ cần thuyết phục được các chư hầu thông minh đó, những kẻ vô tích sự kia sẽ tự mà thuận theo.
Lúc hoàng hôn, hai mươi mốt vị chư hầu lần nữa vào cung.
Cung yến lần này ở cung Càn Long, Thích Hoàng hậu không có xuất hiện, ở cùng với Nguyên Hựu Đế là năm vị các lão.
Trên tiệc không có rượu, đề phòng có người say rượu làm lỡ việc.
Nếu đã không có rượu, cũng không có ca múa, khi bữa tiệc tối này kết thúc, trời còn chưa tối.
Các cung nhân dọn bàn tiệc đi, đổi thành một chiếc bàn con để ở trước mặt Thiêu Hựu đế cùng với các chư hầu.
Các cung nhân lui xuống, lúc này, Thẩm các lão, Lục các lão chia nhau cầm một xấp văn thư, phát cho từng chư hầu, mỗi người hai phần.
Nguyên Hựu Đế nghiêm túc nói: “Năm nay trầm muốn tiến hành hai điều chính sách mới vì nước vì dân, liên quan đến triều ta có thể khôi phục lại sự phồn vinh hưng thịnh thời Thái Tổ, Thành Tổ hay không, trẫm không dám một mình quyết định, vì thể mời các vị chư hầu vào kinh cùng nhau bàn bạc, vẫn mời các vị tiến hành xem qua trước.”
Các chư hầu nghe vậy, trao đổi ánh mắt một cái, lần lượt lấy văn thư trước mặt lên.
Hai phần văn thư ở trên, lần lượt viết là “Tông thân, quân thân cùng nhau nạp lương” cùng với “chia đều đất cho mọi người.”
Có người sắc mặt bình tĩnh, có người chau mày lại, có người sắc mặt tái xanh, có người khuôn mặt lộ vẻ mơ màng, tuy đều biết hết chữ, nhưng xem lại không phải hiểu lắm, dù sao những vương gia này cũng có phần thông huệ, ngu dốt.
Khi tất cả mọi người đều buông văn thư xuống, Trần Đình Giám cười cười, đứng phía bên phải Nguyên Hựu Đế, lời lẽ ngắn gọn giải thích một lần.
Hai chư hầu cuối cùng cũng nghe hiểu lập tức phản kháng: “Chuyện này sao được, khi lão tổ tông sắc phong chư hầu đã nói rất rõ ràng, miễn bỏ tất cả thuế khóa lao dịch của chư hầu tông thân, tổ chế liệt tổ liệt tông đã giữ hơn hai trăm năm, sao có thể nói thay đổi thì thay đổi?”
Thông minh hơn, không nhắc đến tông thân nạp lương, mà lại nhắc đến thiên hạ quan thân, từ góc độ của quan thân khuyên giản Nguyên Hựu Đế suy nghĩ lại.
Hai mươi mốt vị chư hầu, hai mươi mốt cái miệng, trong điện đều là tiếng nghị luận xì xào.
Đột nhiên Hà Thanh Hiền nổi giận hét lên, Nguyên Hựu Đế ngồi cách đó nói với Trần Đình Giám: “Ta đã nói những cải cách ngoằn nghèo này không có tác dụng, người cứ phải cải cách, cải cái gì cải, người cứ trực tiếp hồi phục tổ chế của Thái Tổ, các chư hầu tông thân náo loạn bách tính, xét nhà tước chức phạt thành dân thường, có đến những tham quan ô lại không muốn làm việc cho triều đình bách tính, càng không cần khách sáo, hết thảy xử trảm!”
Các chư hầu: …
Nói về danh tiếng, Hà Thanh Hiền Hà Thanh Thiên còn lớn hơn Trần Đình Giám!
Trần Đình Giám cau mày nói: “Các vị tông thân cùng với hoàng thượng cùng tộc cùng gốc, sao có thể hở một tí hô đánh hô giết? Thiên hạ quan thân sao mà nhiều, khó có thể điều tra từng chút một, cũng không phải một câu xử lý theo luật pháp của người thì có thể giải quyết.”
Hà Thanh Hiền chỉ những chư hầu đó: “Nhưng hai mươi một vị chư hầu này đều không đồng ý cải cách mới, ngươi lại làm sao thuyết phục quan thân thiên hạ nộp lương?”
Trần Đình Giám liền tận tình khuyên bảo giải thích với các chư hầu sự cấp bách và cần thiết của chính sách mới.
Các chư hầu phản ứng thản nhiên, cho dù là thái độ tốt, cũng là ba phải cái nào cũng được.
Hà Thanh Hiền lại tranh chấp cùng với Trần Đình Giám, vừa tranh chấp đưa mắt đánh giá những chư hầu này, hận không thể diệt trừ nhanh chóng.
Nói nhao nhao ầm ĩ, Nguyên Hựu Đế đột nhiên đập bàn, kêu nội các lui xuống trước.
Năm vị lão các sắc mặt khác nhau lui ra ngoài điện.
Các chư hầu nhìn vị tiểu Hoàng đế chỉ có mười sáu tuổi, trong lòng cũng nhẹ nhõm vài phần.
Lỗ vương của Sơn Đông sờ râu, tình ý sâu xa nói với Nguyên Hựu Đế: “Hoàng đế trẻ tuổi khí thịnh, gấp gáp đạt được sự nghiệp của bậc đế vương, để bác tính no đủ quốc gia cường thịnh, chỉ là hoàng thất cai trị thiên hạ dựa vào chính là những quan thân đó, bách tính vô tri cũng dễ dàng bị quan thân các nơi xúi giục, hai điều cải cách mới này sẽ không khoan dung cho các quan thân sĩ tộc, hoàng thượng vẫn là nên thận trọng, Hà các lão đó toàn là thư sinh khí phách, nghĩ quá đơn giản rồi.”
Nguyên Hựu nhìn hắn một cái, đột nhiên gọi tiếng Tào Lễ.
Tào Lễ lại vỗ tay, hai thái giám nhỏ nhìn vác một chậu than lớn vào, để ở giữa đại điện.
Trong chậu không có than lửa, chỉ là những tấm tấu chương, có giấy cũ kỹ, có mới tinh như ban đầu.
Nguyên Hựu Đế nói với Lỗ vương: “Vương thúc nói Hà các lão thư sinh khí phách, nhưng lại không biết Hà các lão sùng bái tổ huấn của Thái Tổ biết nhường nào. Trước khi định hai điều chính sách mới này, chủ trương của Hà các lão là giết hết tham quan trên thiên hạ. Ông ấy hận tham quan, càng hận những chư hầu các nơi phụ lòng kỳ vọng của Thái Tổ ức hiếp bách tính, tham quan quá nhiều, Hà các lão liền sắp xếp ra tấu chương cáo trạng của quan viên các nơi cùng với các chư hầu không tuân thủ luật pháp, đẩy một đống đến trước mặt trẫm.”
Sắc mặt của các chư hầu đều biến sắc!
Nguyên Hựu Đế đi đến trước chậu than, tuỳ ý cần một tờ lên, nhìn phong bì, quay hướng về Tiêu vương Lan Châu nói: “Tấu chương đến từ Lan châu, e là sắp cáo Tiêu vương huynh.”
Tiêu vương nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc, nhanh chóng quỳ xuống: “Thần oan uổng, thần năm trước mới kế vị, hai năm nay đều là đệ tự ràng buộc của vương phù, không dám có bất cứ hành động trái pháp luật, xin hoàng thượng minh giám!”
Nguyên Hựu Đế cười cười, vứt tấm tấu chương đó về lại chậu than, lại kêu Tào Lễ châm lửa, để vào trong lửa.
Ngọn lửa từ từ cháy lên, chiếu lên khuôn mặt của các chư hầu.
Nguyên Hựu Đế ngồi lại ngai vàng, ánh mắt quét qua các chư hầu: “Thiên hạ rộng lớn, hơn ngàn vạn bách tính, duy nhất chỉ có chư vị đang ngồi là người nhà với trẫm, là cốt nhục chí thân, trẫm hà cớ lại vì xúi giục của các quan thân, dễ dàng trị tội họ hàng nhà mình?
Hai mươi một vị chư hầu đều rời khỏi bàn tiệc quỳ xuống, lớn tiếng hô hoàng thượng anh minh.
Nguyên Hựu Đế nhìn những các đầu hoặc là trắng hoặc là đen hoặc xám, thản nhiên nói: “Nhưng trẫm cũng có một lời không phải lời nói đe dọa, sớm khi triều Võ Tông, quốc khố đã cạn kiệt sắp hết, không chỉ không có ngân lương phát cho quân lương, cứu tế thiên tai, ngay cả bổng lộc của các tông thân cũng thiếu liên tục nhiều năm, đến triều Thế Tông triều tiên đế, tình trạng này không thấy có bất cứ chuyển biến tốt, Hoàng đế này của trẫm cũng vô cùng khó làm.”
“Nếu trẫm không cải cách, quan thân càng ngày càng tham, bách tính sẽ càng ngày càng khổ, trẫm không có ngân lượng bình định nội ưu, cũng không có ngân lương gia cố biên quan, biên quan không ổn, ngoại địch chắc chắn sẽ nhân cơ hội xâm nhập. Đến lúc đó, bách tính chỉ mong sao giúp đỡ tân triều lật đổ cơ nghiệp của lão tổ tông chúng ta, quan thân cũng có thể giấu tài sản nương nhờ tân triều, ngoại địch muốn an ủi bách tính, muốn lấy được sự ủng hộ của quan thân, những bọn chúng cũng cần ngân lượng, chư vị nói xem, bọn họ sẽ ra tay với người gì?”
Sắc mặt của các chư hầu trầm lặng.
Nếu thật sự có ngày diệt quốc, hoàng thượng thái hậu sống không được ữa, những chư hầu như bọn họ cũng là gai trong mắt của ngoại địch buộc phải trừ khử.
Nguyên Hựu Đế: “Trẫm phổ biến chính sách mới, vừa vì giữ lấy triều đình, cũng là vì bảo vệ các ngươi, da không tồn tại, lông sẽ yên phụ!”
“Quan thân thiên hạ rắc rối phức tạp, chỉ dựa vào triều đình e là khó có thể thuyết phục, vì vậy trẫm mới cần chư vị chư hầu cùng nhau nạp lương, ngay cả các ngươi cũng không phối hợp cải cách mới, quan thân cũng không có lý do phản đối. Quan thân nạp lương rồi, triều đình liền có ngân lương gia cố biên cương phân phát quân lương, giang sơn của lão tổ tong vững chắc, lại tiếp tục hai trăm năm hai nghìn năm, chư vị chư hầu tông thân mới có thể cùng nhau kéo dài hưởng phúc.”
Lời này vừa nói, Hoành vương, Dận vương tỏ rõ ý trước, nguyện phối hợp chính sách mới.
Tần vương đầu tóc trắng phơ liếc mắt nhìn xấp tấu chương còn chưa cháy hết, lại nghĩ đến biên quan Tây Bắc thỉnh thoảng lại báo nguy, cũng run lẩy bẩy tỏ ý đồng ý.
Tần vương có thể nhìn có, những lão hồ ly khác cũng đều nhìn rõ.
Nguyên Hựu Đế nhìn những tấu chương cáo trạng chư hầu vị đốt đó, thật ra cũng là trá hình để uy hiếp bọn học, phối hợp chính sách mới nhìn sẽ bình an vô sự, nếu các chư hầu dám không theo, Nguyên Hựu Đế có thể có được những tấu chương này, đương nhiêu cũng có thể lấy được cái mới, đến lúc đó, bọn họ cũng sẽ nối gót bị phế như Tương vương, Tấn vương!
Ngân lượng quan trọng, hay là mạng quan trọng?
Tiểu Hoàng đế tuy trẻ tuổi, nhưng bên cạnh hắn ta có Trần Đình Giám, Trần Đình Giám lại thông qua khảo luật xưa dùng một đám quan viên, thống lính nghe lời ông ấy.
Cho dù hai mươi mốt chư hầu cùng nhau tạo phản, cuối cùng cũng chỉ có một hai người có cơ hội thành chuyện, những người khác cũng sẽ bị triều đình trước một bước giết chết.
Ai dám đảm bảo bản thân nhất định sẽ sống đến cuối cùng?
“Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, chúng thần nguyện tán thành chính sách mới, hành động theo hoàng thượng!”