Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Hoa Dương tiếp tục ở trong cung mấy ngày, một nhà ba người còn tụ tập ở cung Càn Thanh cùng nhau ăn tối.

Hoa Dương phát hiện, thái độ của mẫu hậu đối với đệ đệ mình vẫn như trước, hỏi chính sự và chuyện học hành, sau đó cũng không có chuyện phiếm gì để nói.

Nhưng cũng dễ hiểu, nếu mẫu hậu đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên tươi cười như phụ hoàng, bất kì ai cũng sẽ cho là không bình thường.

Hoàng hôn hôm sau, khi hai mẫu từ đang ngồi ngắm hoa cùng nhau, Thích Thái hậu hỏi con gái: “Lần này con tiến cung, là để thuyết phục ta sửa đổi tính tình đúng không?”

Hoa Dương: “Con làm vậy cũng là vì muốn tốt người và đệ đệ, mẫu tử ruột thịt, việc gì phải nói mấy câu cứng rắn nặng lời.”

Thích Thái hậu gật đầu, một lúc sau nói: "Nói thẳng như vậy, con nói với nương không sao, nhưng cho dù là quốc sự hay chuyện nhà, con cũng cố gắng hết sức không can thiệp chỗ đệ đệ con đi, hợp với ý của đệ đệ thì không sao, chỉ sợ ngày nào đó con làm nó không vui, nó sẽ tức giận bỏ mặc con. Con từ nhỏ đã được tiên đế sủng ái, cho nên chưa từng chịu ấm ức."

Một vị Trưởng Công chúa, nếu quá quan tâm chính sự, các đại thần sẽ chú ý điều này tranh thủ lợi dụng, hy vọng có thể tác động đến một vài suy nghĩ của Hoàng thượng thông qua Trưởng Công chúa.

Các cận thần bớt việc, thì sẽ đặt nguy hiểm lên người Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa cũng vậy, được Hoàng đế gần gũi hay bị Hoàng đế chán ghét, cho dù không có trừng phạt gì, cảnh ngộ cũng sẽ hoàn toàn không giống nhau.

Thích Thái hậu không muốn con gái mình bị quần thần lợi dụng, càng không muốn giữa con gái và con trai xảy ra mâu thuẫn.

Hoa Dương cười với mẫu hậu: "Người yên tâm, nữ nhi biết chừng mực.”

Nàng chưa từng học qua xử lý chính sự, chỉ là được sống lại một lần, biết kiếp trước bi kịch nào có thể tránh khỏi, cận thần nào thật lòng trung quân yêu dân, cho nên sau khi trùng sinh nếu trong khả năng cho phép nàng giúp được thì sẽ giúp, đưa ra lời khuyên được thì đưa ra lời khuyên.

Những gì nàng có thể giúp chỉ giới hạn trong năm nay, sau này xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể đoán trước được nữa, thực sự có thể cai trị thiên hạ này, vẫn nhờ đệ đệ, cha chồng, Hà Các lão.

Chỉ là, khiến nàng hoàn toàn khoanh đứng nhìn cũng là chuyện không thể, Hoa Dương là người có phán đoán của chính mình, nếu có một ngày nào đó nàng cảm thấy đệ đệ phạm sai lầm, nàng vẫn sẽ dùng thân phận tỷ tỷ khuyên bảo để ngăn cản, bởi vì đây mới là cách thức hòa thuận của một gia đình, có phúc cùng hưởng, có rắc rối cùng gánh vác, lúc vui vẻ cùng nhau cười, cãi vã thì giận dỗi, cuối cùng vẫn là tỷ đệ.

Đúng là Hoa Dương quan tâm đến đệ đệ mình, nhưng nàng chưa bao giờ yêu cầu mẫu hậu, cha chồng mù quáng thuận theo đệ đệ, nàng chỉ là khiến hai người lớn bao dung hơn, có thể bình tĩnh giảng giải đạo lý, hà cớ phải khơi dậy oán hận của đệ đệ, cả hai bên đều đau khổ.

Cũng giống như lần này, nếu đệ đệ lại say, vẫn muốn cắt tóc hai nữ cơ, chỉ cần mẫu hậu không làm chiếu chỉ nhận tội gì đấy, chỉ trách mắng đệ đệ, Hoa Dương nhất định sẽ kiên quyết đứng về phía mẫu hậu, dạy dỗ đệ đệ một trận.

Vào ngày nghỉ hai mươi tháng năm, Trần Kính Tông vào cung thỉnh an, Hoa Dương mỉm cười từ biệt mẫu hậu, đệ đệ, trong lòng nghĩ, sau này nàng có lẽ không tiến cung ở lâu như vậy được nữa.

Sau khi xuất cung, vừa lên xe ngựa, Trưởng Công chúa đã bị phò mã kéo vào trong lòng.

“Nóng.” Hoa Dương chán ghét đẩy hắn một cái.

Trần Kính Tông một tay ôm eo nàng, tay còn lại nắm lấy tay không có sức lực của nàng, nhìn nàng rồi nói: "Nàng nóng, ta đói."

Hoa Dương giả vờ không hiểu, quay mặt ra ngoài, thản nhiên hỏi: "Sáng nay không ăn sao?"

Trần Kính Tông: "Ngũ cốc cũng vô dụng, bắt buộc phải hấp thụ tiên khí của nàng mới được."

Hoa Dương cười, chỉ là khóe môi nhếch lên, thì bị Trần Kính Tông nhìn đi chỗ khác, ánh sáng trước mắt đều bị hắn chặn lại.

Thật ra Hoa Dương cũng không hiểu, tại sao Trần Kính Tông luôn đầy nhiệt tình với loại chuyện này như vậy, nếu nói lúc vừa mới thành thân thì mới mẻ, nhưng rõ ràng bọn họ đã thành thân được sáu năm rưỡi rồi.

Khó hiểu thì khó hiểu, Hoa Dương cũng thật sự không chống đỡ nổi Trần Kính Tông như vậy, không cần hôn, chỉ cần hắn dùng ánh mắt không che giấu như thế nhìn qua, tay chân Hoa Dương đều sẽ mềm nhũn.

Xe ngựa vững chắc lăn bánh trên con đường trải toàn đá bằng phẳng bên ngoài hoàng thành, Trưởng Công chúa dựa vào khuỷu tay của phò mã gia, trâm vàng trên tóc rũ xuống nhẹ nhàng đung đưa.

Con đường từ hoàng thành đến phủ của Trưởng Công chúa, Trần Kính Tông đã đi qua vô số lần, hắn tính toán khoảng cách, bế Trưởng Công chúa trong vòng tay của mình đặt lên một bên giường.

Hoa Dương biết hắn cần thời gian bình phục, nếu không sẽ không thể xuống xe được.

Nàng thẳng tay lấy chiếc gương từ trong tủ ra, kiểm tra dung mạo trong gương, tóc mai không bị rối, khuôn mặt đỏ ửng, cổ áo buông một nửa…

Hoa Dương đặt gương xuống, nghiêng người đối diện với hắn, chậm rãi chỉnh lại vạt áo trước.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có hơi thở nặng nề của hắn, điều này khiến Hoa Dương nhớ tới lúc ở Lăng Châu, nàng muốn đi thắp nén hương cho lão thái thái Trần gia, ngày hôm đó ngồi trong xe ngựa, lần đầu tiên Trần Kính Tông không có quy củ với nàng.

Lúc đó Hoa Dương rất tức giận, hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên vai hắn, bây giờ, khó chịu thì vẫn khó chịu, nhưng đã quen rồi, cũng lười tính toán với hắn.

Đến cổng nhà, Trần Kính Tông đứng dậy muốn ra ngoài, Hoa Dương vô thức nhìn người lên hắn, không muốn Trần Kính Tông đột nhiên quay người, đụng thẳng vào hắn.

Hoa Dương lập tức dời tầm mắt.

Trần Kính Tông cười đầy ẩn ý: "Đừng lo, quay về ta sẽ cho nàng nhìn đủ."

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông vén rèm, nhảy ra khỏi xe ngựa, cầm lấy chiếc ô lụa xanh từ tay Triều Vân, quay người đỡ nàng.

Hoa Dương đầu tiên trừng hắn một cái, sau đó cúi người xuống xe ngựa.

Hoa Dương phơi mình dưới ánh nắng, Ngô Nhuận, Chu Cát và những người khác cúi đầu kính cẩn.

Hoa Dương và Trần Kính Tông cùng đi dưới một chiếc ô, đi thẳng về Tê Phượng điện.

Hoa Dương đi về phía đông thứ phòng, khi vén rèm, nghe thấy Trần Kính Tông lệnh cho mấy nha hoàn lui xuống.

Một câu nói đơn giản lại giống như một loại thuốc độc nào đấy, cánh tay vén rèm của Hoa Dương chỉ cảm thấy tê dại trong chốc lát.

Sau khi vào phòng trong, nàng vô thức liếc nhìn bàn trang điểm, thấy bát hoa sen đã được đặt sẵn, cũng đã ngâm đồ trong đó.

Trần Kính Tông vào sau.

Hoa Dương nghiêng người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, nhìn giá rửa mặt nói: "Chàng đuổi bọn họ đi rồi, ai giúp ta rửa mặt?"

Trần Kính Tông: "Để ta."

Hắn trực tiếp bưng chiếc chậu đồng sơn mài đặt trên giá rửa mặt, thấm ướt khăn, vắt cho đến khi không còn nước.

Hoa Dương muốn nhận lấy, nhưng Trần Kính Tông lại đẩy tay nàng ra, nâng cằm nàng lên, tự mình lau mặt cho nàng.

Hoa Dương nhắm mắt lại.

Trần Kính Tông dùng ngón tay xoa xoa gò má ửng hồng của nàng, khàn giọng nói: "Cảm nắng rồi? Mặt đỏ như vậy."

Hoa Dương khẽ nhíu mày.

Trần Kính Tông dùng khăn nhẹ nhàng lau đôi tai của nàng, sau đó nâng bàn tay trái của nàng lên, lau sạch cả giữa các ngón tay.

Sau khi lau xong, Trần Kính Tông bưng chậu đồng đặt lại trên giá rửa mặt, Hoa Dương nhân cơ hội ngồi trước bàn trang điểm, tự mình cởi bỏ từng món trang sức.

Trong gương có thể nhìn thấy một nửa giá rửa mặt, nàng thấy Trần Kính Tông cởi áo khoác, dùng khăn ướt lau người.

Hắn có thân hình cao lớn cường tráng nổi bật giữa đám đông hơn một trăm nghìn người của hai mươi sáu Kinh vệ, vai rộng eo hẹp, sắc da như ngọc, trong lúc hành động lộ ra đường gân cơ bắp đẹp mắt.

Hoa Dương thăm dò, dừng lại cho đến khi hắn bắt đầu cởi thắt lưng.

Giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ có hắn mới có thể mặt không biến sắc không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này!

"Làm sao chàng biết hôm nay ta nhất định sẽ trở về?"

Ba mươi phút sau, Hoa Dương vừa hít một hơi vừa cắn răng chất vấn.

Trần Kính Tông nhìn nàng, mỉm cười: "Mùng mười ta cũng đã chuẩn bị, cái này gọi là lo trước khỏi hoạ."

Bây giờ Hoa Dương xuất cung, Trần Kính Tông đương nhiên cũng không ở lại Vệ Sở nữa, mỗi ngày đều có thể vui vẻ qua lại giữa Vệ Sở và phủ Trưởng Công chúa.

Đại Trưởng Công chúa An Nhạc đến thăm cháu gái, ngồi xuống trêu chọc: “Nhìn khuôn mặt nhỏ của con kìa, so với lúc ở trong cung còn vui vẻ hơn nhiều.”

Hoa Dương có chút bực bội: "Ngài còn nói như vậy nữa, lần sau ta sẽ không tiếp đãi ngài nữa đâu."

Đại Trưởng Công chúa An Nhạc cười nói: "Vậy ta đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp, tặng cho hai người nhiều bảo bối như vậy, con lại qua cầu rút ván.”

Hoa Dương im lặng.

Đại Trưởng Công chúa An Nhạc: "Nói nghiêm túc, mấy thứ trước đây tặng các con dùng hết chưa đấy? Ta không nhớ rõ là ba năm hay bốn năm nữa, nếu các con chuẩn bị muốn có con, đương nhiên ta không cần tặng thêm, nếu không thì cô mẫu sẽ chuẩn bị cho con một hộp.”

Hoa Dương thầm nghĩ, chủ đề này nghiêm túc chỗ nào vậy?

Nhưng nàng cũng không muốn cô mẫu nhọc lòng cho mình vô ích, cúi mắt nói: “Phò mã đã tự mình tìm ra phương pháp, sau này không cần ngài lo lắng nữa.”

Đại Trưởng Công chúa An Nhạc kinh ngạc nói: "Được, không hổ là con trai của Trần Các lão, có bản lĩnh.”

Hoa Dương:...

Sau khi tiễn cô mẫu đi, Hoa Dương chợt có ý nghĩ, sai hai nha hoàn lui xuống, sau đó nàng đi đến trước cái rương mà thường ngày Trần Kính Tông cất giữ bảo bối, muốn xem Trần Kính Tông rốt cuộc còn bao nhiêu trong kho.

Sau khi kiểm tra, thì phát hiện trong rương có ba chiếc hộp gấm, hai cái đã đầy, một cái đã đầy hơn một nửa.

Nhiều như vậy, có thể bốn, năm năm nữa cũng dùng chưa hết.

Hoa Dương cau mày.

Nàng nghĩ đến những gì Trần Kính Tông đã nói trên thuyền trước đó, gì cũng không muốn con cái trói buộc nàng.

Tối nay là ngày nàng được nghỉ ngơi, sau khi Trần Kính Tông trở về phủ, hai người đi dạo trong hoa viên, ăn xong cơm thì nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Trần Kính Tông quay lại, phát hiện nàng vậy mà lại không chuẩn bị bát hoa sen.

Hắn trở lại thứ phòng, đứng trước ghế giường, nhìn Trưởng Công chúa đang ngồi bên cửa sổ lật xem sách.

Trong mắt có thêm bóng của một người, Hoa Dương liếc hắn một cái: "Có chuyện gì?"

Trần Kính Tông: "Ta đang nghĩ, hai ngày nay ta lại đắc tội với nàng chỗ nào rồi.”

Hoa Dương cười: "Chàng không đắc tội ta."

Trần Kính Tông: "Vậy sao nàng không chuẩn bị?"

Hoa Dương: "Quên mất, nếu chàng chờ không được ngày mai, bây giờ chuẩn bị ta cũng không cản."

Trần Kính Tông vậy mà không thể nhìn thấu nàng thực sự tức giận, hay chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cũng rất dễ thăm dò, nếu sau khi tán tỉnh nàng mà nàng không chịu hợp tác, vậy nhất định là đang nổi nóng.

Trần Kính Tông gọi Triều Vân mang nước ấm đến, hắn tự vào phòng trong chuẩn bị, bát hoa sen đã chuẩn bị xong, hắn đi lấy đồ trong rương, mở nắp ra, bên trong rõ ràng có ba hộp bảo bối, nhưng lúc này chỉ còn lại chiếc hộp đã sử dụng một nửa!

Trần Kính Tông đứng đối mặt với chiếc hộp trơ trọi một lúc lâu, nhiều suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng, hắn lấy ra một bảo bối, ngâm trước rồi nói.

Ngâm xong rồi, Trần Kính Tông trở lại thứ phòng, lên giường ngồi cạnh nàng, đoạt lấy quyển sách nàng đang cầm trên tay.

Hoa Dương ngẩng đầu nhìn.

Trần Kính Tông cau mày nói: "Ý gì vậy? Vứt, hay là tặng ai rồi?"

Hoa Dương: "Không tặng ai cả, cả đời này ta cũng sẽ không tặng ai thứ đồ đó."

Trần Kính Tông: "Vậy là vứt rồi?"

Hoa Dương: "Không vứt, để vào nhà kho rồi."

Trần Kính Tông: "Tại sao? Thường ngày đều dùng, đặt ở đó cũng không chiếm chỗ.”

Hoa Dương không trả lời, muốn giật lại cuốn truyện.

Trần Kính Tông trực tiếp nhét cuốn sách vào trong ngực.

Hoa Dương lườm hắn hai cái, không lật vạt áo của hắn.

Trần Kính Tông biết nàng cứng miệng, ôm nàng vào lòng, đầu tiên là hôn Trưởng Công chúa mềm nhũn người, rồi dỗ dành nói: "Được rồi, sao đột nhiên nàng lại thu dọn cái kia làm gì?"

Hoa Dương nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Nhiều quá, chướng mắt.”

Trần Kính Tông: "Vậy liền dùng hết một hộp rồi lấy một hộp khác?"

Hoa Dương: "Chàng muốn dùng đến khi nào?"

Trần Kính Tông im lặng.

Hoa Dương quay về phía ngực hắn, dùng ngữ khí ra lệnh: "Hộp này dùng hết rồi, không cho phép chàng dùng nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui