Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Sáng ngày năm tháng sau, Trần Kính Tông dậy sớm như thường lệ.

Gần đến giờ mão, bầu trời mùa đông tối đen như mực. Mùa hạ ngày dài, bây giờ trời đã sáng trưng.

Trưởng Công chúa vẫn đang say giấc nồng, chiếc vay sa tanh mỏng màu xanh lơ có hơi xộc xệch, để lộ đầu vai trắng nõn.

Trần Kính Tông nhìn nàng trong chốc lát, bấy giờ mới rời đi.

Cung nhân đã dẫn thần câu, Bạch Tuyết Tháp mà Trưởng Công chúa giao ra ngoài cửa. Trần Kính Tông ra ngoài, vô tình gặp Chu Cát đang sắp xếp hai hàng thị vệ.

“Phò mã đi thong thả.” Chu Cát cúi đầu hành lễ một cách đơn giản.

Trần Kính Tông khẽ gật đầu, vừa đi được vài bước, hắn bỗng dùng lại hỏi: “Có phải sắp đến tiệc một trăm ngày của tiểu tử béo nhà các ngươi đúng không?”

Chu Cát được thương vừa mừng lại vừa lo: “Đúng vậy, người vẫn nhớ ư?”

Nhi tử sinh vào ngày mười một tháng ba, hắn ta thật sự rất vui mừng, thậm chí còn thông báo với Ngô công công rồi vội vã quay về nhà ngay, thật không ngờ Ngô công công lại cố ý bẩm báo lên Trưởng Công chúa. Vào ngày kế, Trưởng Công chúa gửi tặng hắn ta một phần quà, còn cho hắn ta nghỉ thêm ba ngày, để anh ta thoải mái sum vầy bên gia đình.

Trần Kính Tông cười nói: “Hai chúng ta có quan hệ gì chứ? Tất nhiên ta nhớ rõ chuyện tốt của ngươi, đợi lúc về sẽ mời ngươi uống rượu.”

Dứt lời, Trần Kính Tông xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.

Chu Cát ngơ ngẩn nhìn bóng lưng xa dần của Phò mã gia, hắn ta cảm thấy vô cùng kỳ quái. Đúng là hắn ta và Phò mã thường xuyên gặp mặt, nhưng xét về mối quan hệ, hình như hắn ta chưa làm gì để nhận được sự ưu ái của Phò mã thì phải?

Một thị vệ vừa thay ca gác đêm bước tới cạnh hắn ta, nhỏ giọng trêu chọc: “Phò mã đúng là người có lòng.”

Chỉ huy Chu mới thành thân được một năm rưỡi mà nhi tử sắp được tổ chức thôi nôi một trăm ngày, vậy mà Phò mã làm Phò mã cũng hơn sáu năm, thế mà chưa thấy nhi tử hay nữ nhi nào. Đã vậy, người không hâm mộ chỉ huy Chu thì thôi, lại còn vui mừng muốn chúc mừng chỉ huy Chu.

Sắc mặt Chu Cát bỗng trầm xuống, lạnh lùng liếc người nọ: “Không muốn sống cứ việc nói thẳng, chuyện này đến lượt ngươi thêm lời?”

Đã nói xấu Phò mã rồi thì thôi đi, đây còn liên luỵ tới cả Trưởng Công chúa.

Chỉ là thị vệ kia thấy Phò mã trông có vẻ hoà nhã, hiền hậu nên lanh mồm lanh miệng, giờ bị Chu Cát cảnh cáo một cái, gã lập tức quỳ xuống nhận sai.

Chu Cát: “Không có lần sau đâu.”

Trần Kính Tông cưỡi ngựa lao nhanh về phía cổng thành.

Hôm nay là ngày mùng năm, nên gặp mặt chào hỏi đại ca người đưa tin.

Để đến chỗ toà nhà đại ca thuê hắn nhất định phải đi qua con đường thôn Trương gia. Sáng thu đông trời còn tối, Trần Kính Tông có đi qua cũng không sợ bị người trong thôn phát hiện, nhưng vào mùa xuân hạ lại không thích hợp chạm trán người trong thôn. Vì vậy, Trần Kính Tông đã đổi địa điểm, khả năng lần này là một rừng cây nhỏ, lần sau sẽ để người đưa tin giả làm anh nông dân đưa hàng hoá vào thành. Trần Kính Tông làm bộ mua mấy thứ ven đường, tranh thủ trò chuyện với hắn ta mấy câu, thời gian cũng không chỉ giới hạn trong một buổi sáng.

Thật ra tất cả cũng vì sự an toàn, thực tế thì dù là sáng sớm hay chạng vạng, con đường kia vốn không có người.

Sáng sớm, Trần Kính Tông dừng lại trong một rừng cây nhỏ.

Khi tới gần rừng cây, Trần Kính Tông giảm bớt tốc độ, cưỡi ngựa đến bìa rừng. Thật ra hắn không hề nhìn ngó xung quanh, lúc xuống ngựa lập tức đi thẳng vào trong rừng cây mấy bước, miễn cưỡng tránh được bóng người, hắn vén vạt áo, cởi thắt lưng, làm tư thế nước chảy.

Một người ngồi xổm sau bụi cỏ thấp giọng nói: “Những con Chim Sẻ đó lại có một con chết, chôn cất ngày hai mươi bảy tháng trước, cả Quạ Đen cũng đi đưa tang.”

Chim Sẻ ở đây là ám chỉ vị tiên đế băng hà năm đó, sau khi trận chiến bình loạn phản quân kết thúc, khoảng năm mươi sáu binh sĩ bị thương nặng đã rút lui, chỉ còn lại khoảng ba trăm người trong Kim Ngô Tiền Vệ.

Mà Quạ Đen năm đó là Thích Cẩn – chỉ huy Kim Ngô Tiền Vệ.

Trần Kính Tông: “Chết như thế nào?”

Người đưa tin: “Cả hai chân bị đánh gãy, mạng thì vẫn còn, nhưng suốt mấy năm nay liên tục mắc bệnh hiểm nghèo, lần này đã không cứu được nữa rồi.”

Trần Kính Tông im lặng.

Đại Hưng Tả Vệ cũng có những binh lính bị thương nghiêm trọng phải xuất ngũ, không bị chặt đứt cánh tay cũng gãy chân. Cơ thể khiếm khuyết không đủ các bộ phận đã đủ đau đớn khổ sở, nay lại phải hứng chịu ánh mắt khinh thường của những người chung quanh, thậm chí là sự thay đổi của người thân từ thương tâm đến dần mất kiên nhẫn.

Có người bị bệnh tật tra tấn mà rời khỏi trần thế, có người vì không vượt qua sự bi quan tồn tại dai dẳng trong lòng, tự kết thúc cuộc đời.

Mà trong số năm mươi sáu binh lính bị trọng thương đến tàn tật của Kim Ngô Tiền Vệ, chỉ với khoảng thời gian gần ba năm đã có mười tám người chết.

“Số còn lại thì sao?”

“Hầu hết họ được người nhà chăm sóc rất tốt, mà bản thân họ cũng ít đau ốm, nói chung là cũng tạm ổn. Có sáu người trong số đó không được ổn lắm, một người tên Tôn Phúc, hai mắt bị mù, đã vậy nương tử của hắn ta còn lừa dối hắn ta, dan díu với tiểu thúc sát vách. Suốt khoảng thời gian dài, hàng xóm không phát hiện ra, bọn ta đi theo dõi ban đêm vô tình bắt gặp, Tôn Phúc thường xuyên ném bát ném đĩa, có lẽ hắn ta cũng đoán được đại khái rồi.”

Trần Kính Tông cười khẩy: “Nương tử của hắn ta to gan thật.”

Người đưa tin: “Nếu không phải kiêng nể Quạ Đen, có lẽ nữ nhân kia cũng không chịu duy trì điệu bộ hoà hoãn như vẻ bề ngoài.”

Trần Kính Tông: “Thái độ của Tôn Phúc với Quạ Đen kia thế nào?”

Người đưa tin: “Cứ hai, ba tháng Quạ Đen sẽ tới thăm mấy thương binh đó một lần, đưa cho họ ít bạc và thuốc. Lần nào Tôn Phúc cũng tiễn Quạ Đen ra tận cửa, chỉ có cái là hai mắt hắn ta bị mù, mặt có sẹo nên trầm mặc ít lời, không nhìn rõ cảm xúc hắn ta thế nào. Mà vậy cũng là lẽ tất nhiên thôi, rơi vào tình cảnh đó thì đâu còn hy vọng, làm gì có tâm trạng nịnh nọt quý nhân.”

Trần Kính Tông hiểu, nói: “Nhà hắn ta ở đâu? Nếu mưa lớn kéo dài cả ngày, ta sẽ tới gặp Tôn Phúc vào buổi tối, các ngươi chuẩn bị thuốc mê đi.”

Người đưa tin nói địa chỉ của Tôn Phúc.

Trần Kính Tông đeo thắt lưng, xoay người rời đi.

Người đưa tin lại đi tiểu lên phần đất mà hắn vừa đứng, sau đó lặng lẽ đi về một hướng khác.

Ngày hè mưa nhiều, Trần Kính Tông đã chờ đợi ngày mưa như vậy từ lâu.

Cơn mưa như trút nước, dường như người đứng trong mưa không mở nổi mắt, huống hồ là màn đêm tối đen như mực.

Thật ra đêm mưa như vậy rất mát mẻ, lúc Trần Kính Tông ôm Hoa Dương, nàng không hề tỏ ra ghét bỏ, ngược lại còn thấy rất thoải mái.

Trần Kính Tông khẽ hôn lên vành tai nàng: “Lát nữa ta sẽ ra ngoài một chuyến.”

Hoa Dương nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.

Trần Kính Tông nhìn nàng: “Chuyện ông già phân phó, tạm thời chưa thể nói cho nàng. Đợi ngày nào đó, khi sự đã thành, nếu nàng vẫn muốn nghe ta sẽ nói hết những gì mình biết.”

Tất nhiên, Hoa Dương cũng rất tò mò, nhưng nàng tin tưởng Trần Kính Tông, và cũng tin tưởng cha chồng của mình.

Nàng cũng từng có rất nhiều bí mật, mà có mấy lần Trần Kính Tông cũng đoán được đại khái mấy phần, nhưng hắn chưa từng ép hỏi nàng, chỉ lẳng lặng phối hợp.

Nàng nhìn khung cảnh tối đen như mực bên ngoài cửa sổ.

Trần Kính Tông cười cười: “Lũ lụt ta cũng trải qua rồi, sao lại đi sợ chút mưa này chứ.”

Hoa Dương: “Chuyện cha kêu chàng làm có nguy hiểm không?”

Trần Kính Tông: “Hổ dữ không ăn thịt con, ông ấy chỉ không thích ta thôi chứ không tàn nhẫn như vậy.”

Không lúc nào là đứng đắn, Hoa Dương trừng mắt liếc hắn một cái.

Trần Kính Tông: “Vậy ta xuất phát đây, nàng cứ ngủ trước đi, không cần chờ ta, ta cũng không chắc là khi nào mình sẽ về.”

Hoa Dương khẽ gật đầu.

Trần Kính Tông vén tấm màn lụa bước ra, hắn mặc quần áo trước tấm bình phong, đó là một chiếc áo choàng đen thông thường.

Dường như nhận ra nàng đang chăm chú nhìn về phía này, Trần Kính Tông đi tới mép giường lần nữa, cúi người hôn nàng.

Hoa Dương nhớ lại buổi tối đó ở kiếp trước.

Cũng là một đêm tối đen như mực, hắn muốn xuất chinh, cách một tấm màn lụa, hắn lạnh nhạt mà xa cách, viết lời từ biệt với nàng: “Nàng tự bảo trọng, ta đi đây.”

Có phải khi đó hắn cũng muốn ngồi bên mép giường nàng, cũng muốn hôn nàng một cái, hay là nghe nàng nói điều gì đó?

Hoa Dương vòng tay ôm cổ hắn.

Trần Kính Tông hơi ngập ngừng, sau đó bật cười thành tiếng: “Thật sự không có nguy hiểm gì đâu, trừ phi một nữ yêu tinh bất ngờ nhảy ra, nhất quyết đòi bắt cóc ta.”

Hoa Dương: “Ta không quản việc chàng gặp ai, nhưng nếu chàng dám không quay về, ta dám học cô mẫu.”

Nụ cười tươi rói của Trần Kính Tông thoáng cứng đờ, hắn cúi đầu cắn vành tai nàng: “Đời này, nàng không cần làm như vậy.”

Mười lăm phút sau, Trần Kính Tông khoác lên mình bộ đồ đen từ đầu đến chân, sải bước trong màn mưa.

Thời tiết như vậy, phủ Trưởng Công chúa vẫn được canh phòng nghiêm ngặt như cũ, chỉ là Trần Kính Tông muốn đi từ trong ra ngoài. Hắn biết rõ các nơi có thị vệ canh gác, nên chẳng mấy chốc đã tìm thấy cơ hội, nhanh chóng biến mất giữa đêm mưa bao la.

Tôn Phúc là người ở kinh thành, chính xác là ở phía Tây.

Cha mẹ hắn mất sớm, được thúc và thím bên cách vách nuôi lớn, với thân hình cao lớn cường tráng, hắn ta trúng cử vào Kim Ngô Tiền Vệ, cưới được một nương tử xinh đẹp là Hứa thị.

Một nam nhân cường tráng như vậy cũng xem như nổi số một số hai trên con phố đó, mà thật sự thì, Tôn Phúc và Hứa thị cũng từng có quãng thời gian sống hạnh phúc bên nhau.

Chỉ là, khi hai mắt Tôn Phúc bị mù, dung mạo bị tổn hại, hắn ta được người khác đưa về. Từ đó, cuộc sống của gia đình như bị một tầng sương mù bịt kín.

Càng ngày Hứa thị càng ghét trượng phu không khác gì phế nhân của mình, đến cả hai nhi tử còn nhỏ tuổi cũng thường xuyên sợ hãi rồi quay ra giận dỗi phụ thân.

Mặc dù Tôn Phúc là người có nhà, nhưng hắn ta sống như một kẻ cô đơn không nơi nương tựa. Hắn thích ngồi một mình trong phòng, dù là hàng xóm láng giềng hay các huynh đệ ở Kim Ngô Tiền Vệ tới thăm, bao gồm cả chỉ huy Thích Cẩn đích thân tới, Tôn Phúc cũng như cái xác không hồn.

Tôn gia có ba gian phòng chính và hai gian phòng riêng.

Hai nhi tử và bà già ở gian phòng riêng phía đông, Hứa thị và hắn ta ngủ riêng. Hứa thị ở căn phòng phía Tây, để Tôn Phúc ngủ một mình trong phòng phía đông.

Mưa rất lớn, màn đêm buông xuống, sau khi mấy nhi tử và bà già chìm vào giấc ngủ say, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích.

Tôn Phúc không nhìn thấy, nhưng lỗ tai hắn ta vô cùng nhạt bén. Hắn ta nghe thấy động tĩnh có người trèo tường vào nhà, nghe thấy người nọ lặng lẽ đẩy cửa nhà chính, lén lút đi về căn phòng phía Tây.

Một người là thê tử của hắn, một người là đường đệ mà hắn từng coi như đệ đệ ruột.

Tôn Phúc nở nụ cười châm biếm.

Đến khi đường đệ rời đi rồi, Tôn Phúc vẫn rất tỉnh táo. Không biết qua bao lâu, hắn ta lại nghe thấy tiếng trèo tường, là từ cửa sau bên kia.

Tôn Phúc vẫn cứ thờ ơ, chẳng mấy chốc, hắn ta chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi chóp mũi hắn ta truyền đến cảm giác cay cay khác thường, Tôn Phúc mới từ từ tỉnh lại. Hai mắt hắn ta bị mù, tất cả những gì hắn nhìn thấy là khung cảnh tối đen như mực.

Có người đè bả vai hắn ta xuống: “Đừng nhúc nhích, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”

Tôn Phúc cực kỳ bình tĩnh: “Ngươi là ai?”

“Một người đã từng sát cánh giết địch cùng ngươi ở Ngũ Đoá Sơn.”

Tôn Phúc trầm mặc, nói với giọng điệu chắc nịch: “Ngươi không phải Kim Ngô Tiền Vệ.”

“Đúng là không phải, nhưng ta cũng có rất nhiều huynh đệ phải bỏ mạng trước trận đại thắng của triều đình. Ta nghi ngờ trong Kim Ngô Tiền Vệ có kẻ phản bội! Ngày nào ta chưa thể chứng minh được điều này, ngày đó ta không thể yên giấc, và ngày đó những linh hồn của các huynh đệ chết oan năm đó cũng không thể rời khỏi Ngũ Đoá Sơn.”

Khuôn mặt chi chít sẹo của Tôn Phúc khẽ run rẩy, hắn ta rơi lệ.

Không riêng gì những huynh đệ chết oan năm đó, mà một người sống sờ sờ như hắn ta đây cũng không thể yên giấc. Hắn ta thật oan uổng, rõ ràng hắn ta không phải trở thành người thế này! Hắn ta cũng hận, hận cái người ra vẻ đạo mạo kia.

“Nói những gì ngươi biết cho ta, ta có thể báo thù thay ngươi.”

Tôn Phúc vừa khóc vừa cười: “Ngươi dựa vào cái gì mà đòi báo thù? Chuyện cũng đã qua, không có bằng chứng, chỉ dựa vào một cái miệng của ta thì lấy ai tin?”

“Không phải chỉ mình ngươi, bên quân phản loạn Cảnh Vương vẫn có người còn sống, có người biết trong Kim Ngô Tiền Vệ có kẻ thông đồng với địch, chỉ cần khi đối chiếu lời khai các ngươi chính xác, chúng ta có thể trị tội hắn.”

Tôn Phúc: “Người nọ ở đâu?”

“Vì sự an toàn của ngươi, hiện tại ta chưa thể nói. Nhưng nếu ta đã tới tìm ngươi thế này, vậy cũng đủ chứng minh ta có quyết tâm bắt tên phản đồ đó.”

Tôn Phúc lại trầm mặc.

Người bên cạnh nói: “Ta có thể trả vàng bạc cho ngươi, cũng có thể giết đôi gian phu dâm phụ kia thay cho thù lao của ngươi. Nhưng ta khinh thường, ta tin, ngươi muốn nghe lời hứa hẹn của ta, ta có thể bình oan giải tội cho hơn năm nghìn huynh đệ chết oan của Kim Ngô Tiền Vệ.”

Những giọt lệ nóng bỏng lại trào ra nơi hốc mắt Tôn Phúc lần nữa, tuy hắn ta không nhìn thấy, nhưng hắn ta nhớ rõ những huynh đệ lần lượt ngã xuống ngay bên cạnh. Hắn ta nhớ rõ những huynh đệ chết không nhắm mắt, rõ ràng là sắp thắng, có thể trở về kinh lĩnh thưởng, đoàn tụ với gia đình, nhưng cuối cùng sự lại chẳng thành, họ không thể quay về!

Một bàn tay ghì chặt bả vai hắn ta, giúp hắn ta ổn định lại cơ thể run rẩy không ngừng này.

Đối phương đỡ hắn ta dậy, lau nước mắt trên mặt, trên tai hắn ta, bao gồm cả hốc tai ướt dầm dề.

Ánh mắt trống rỗng thất thần của Tôn Phúc khẽ chuyển, hắn ta mở miệng: “Trước ngày diễn ra trận chiến một ngày, ta vô cùng kích động, đến nỗi không ngủ được. Chỉ huy nói hắn muốn gác đêm, khi ấy ta liền nghĩ dù sao ta cũng không ngủ được, hay là gác thay chỉ huy, để hắn nghỉ ngơi dưỡng sức. Ta lén lút qua đó, vừa hay nhìn thấy chỉ huy nhảy từ trên cây xuống, nhưng ta còn chưa kịp lộ diện hắn đã rời đi rồi.”

“Mà ở trong núi có thể gặp quân phản loạn bất cứ lúc nào, ta lo chỉ huy gặp nguy hiểm nên đi theo từ đằng xa. Không bao lâu, ta thấy một bóng đen, ngày đó ánh trăng hơi mờ, ta nhận ra đối phương là người bên đội trinh sát của bọn ta, nhưng tại sao trinh sát lại lén lút đi theo chỉ huy? Ta không rõ nên cứ tiếp tục theo dõi, phát hiện chỉ huy giết trinh sát, khi ấy ta còn tưởng trinh sát là gian tế, nhưng sau đó, ta thấy chỉ huy bước vào doanh trại của quân phản loạn, còn bắn một mũi tên ra ngoài.”

“Ta hoảng thật sự, ta không hiểu rốt cuộc chỉ huy đang làm cái gì, ta chỉ biết không thể để chỉ huy phát hiện ra ta, cho nên lén chạy về doanh trại theo đường vòng, làm bộ như không biết gì.”

“Ngày hôm sau, bọn ta gặp quân phản loạn. Người khác đều nghĩ đó là xui xẻo, chỉ có mình ta biết, chính chỉ huy cố ý dẫn chúng ta đụng trúng quân phản loạn!”

“Ta nghĩ cũng không hiểu, rốt cuộc hắn muốn cái gì, hắn tính làm sao?”

Cháu trai đương kim Thái hậu, tại sao lại đưa huynh đệ của mình vào tay quân phản loạn để rồi toi mạng!

Tôn Phúc không nghĩ ra, hắn ta sắp phát điên vì vấn đề này rồi!

Trần Kính Tông nắm hai tay hắn ta, giọng nói trầm thấp: “Không cần gấp gáp, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ hiểu. Việc ngươi cần làm bây giờ là bảo vệ bản thân cho thật tốt, đừng để bất kỳ kẻ nào sinh lòng hoài nghi.”

Tôn Phúc từ từ lấy lại sự bình tĩnh, gật đầu: “Được, ta chờ ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui