Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Lăng Châu.

Một chiếc xe ngựa dọc theo con đường nhỏ ở nông thôn lộc cộc đi tới.

Trong xe, Tôn thị cười tủm tỉm nhìn Lão Đại nhà mình: “Đợi chút nhìn thấy nhạc phụ nhạc mẫu con, nhớ nói ngọt hơn một chút.”

Trần Bá Tông mười một tuổi nhíu nhíu mi, sửa đúng lời mẫu thân: “Ta và Du cô nương chưa thành thân, mẫu thân chớ nói bậy.”

Tôn thị: “Bậy cái gì mà bậy, nơi này chỉ có hai người chúng ta, con ít nói quy củ với ta một chút đi, cha con cũng chưa từng khó chịu như con đâu, tuổi còn nhỏ lại không có một chút bộ dáng thiếu niên nào.”

Trần Bá Tông không nói chuyện nữa, nhìn về phía mấy thứ quà tặng bên sườn.

Năm đó phụ thân và Du thúc cùng đến phủ thành tham gia kỳ thi mùa thu, trên đường gặp phải một cái xe ngựa mất kiểm soát, Du thúc liều mình đẩy phụ thân ra, Du thực lại bởi vì vậy mà bị cà thọt, không thể tiếp tục thi nữa.

Phụ thân vì báo ân, giao ước một cửa hôn nhân với Du thúc.

Trần Bá Tông là trưởng tử trong nhà, Du Tú là trưởng nữ Du gia, cửa hôn nhân này tự nhiên cũng rơi xuống trên người bọn họ.

Đến trung thu, hôm nay mẫu thân muốn dẫn y đến Du gia tặng quà ngày lễ.

Trần Bá Tông cũng không kháng cự mối hôn sự này, chỉ hy vọng mẫu thân không trêu chọc y nữa, càng đừng nói những chuyện lúc này nói tới sẽ có vẻ thất lễ.

Xe ngựa ở trên đường xóc nảy nửa ngày, rốt cuộc chạy tới Du gia trước buổi trưa.

Gia cảnh Du gia cũng không giàu có, phụ thân đã mấy lần muốn tiếp tế Du gia, Du thúc đều từ như chối chém đinh chặt sắt, văn nhân nặng khí khái nhất, Du thúc như thế, phụ thân cũng không thể cưỡng cầu.

Cũng may Du thúc có công danh tú tài trong người, mở một lớp học ở trong thôn, dựa vào quà các đệ tử nhập học, nuôi sống một nhà bốn người cũng dư dả.

Xe ngựa dừng rồi, mẫu tử Tôn thị xuống xe, vừa xuống đã trong thấy mẫu thân Du Tú là Triệu thị vội vội vàng vàng chạy ra, thần sắc khó nén tiều tụy, vẫn duy trì khoảng cách mười bước nói: “Tẩu tử tới, nhìn ta luống cuống tay chân này, thật là thất lễ.”

Trần Bá Tông cung kính hành lễ với bà ấy.

Thiếu niên lang mười một tuổi, mặc một thân xiêm y vải mịn màu ngọc bạch, tuấn tú hiểu lễ.

Ánh mắt Triệu thị rơi xuống trên người con rể tương lai, lập tức trở nên dịu dàng hơn, khen Trần Bá Tông, lại ngăn Tôn thị chuẩn bị tới gần lại, nhanh chóng giải thích nói: “Tẩu tử tới không khéo rồi, hai ngày trước A Văn mắc đậu, cha nó trước kia chưa từng bị, lần này thế mà cũng bị theo, hai cha con ăn không ngon ngủ không tốt, ta vẫn luôn vội vàng chăm sóc bọn họ, trong nhà cũng không gọn gàng sạch sẽ, rất xấu hổ, cũng không dám mời tẩu tử vào cửa, sợ lây bệnh cho hai người.”

Sinh bệnh đậu, đây đều là chuyện không thể đoán trước, Tôn thị cũng không đi về phía trước nữa, chỉ quan tâm hỏi han vài câu.

Trần Bá Tông yên lặng nhìn tiểu viện Du gia phía sau Triệu thị, cha con Du thúc bị bệnh, Du Tú sẽ như thế nào?

Y còn có thể nghĩ đến, Tôn thị đương nhiên cũng nghĩ đến, quan tâm cha con Du gia và Triệu thị xong, lập tức hỏi con dâu: “A Tú đâu?”

Triệu thị nhìn sang bên trái, chỉ vào tòa nhà có một cây liễu cao hơn cửa, nói: “Ta sợ con bé cũng nhiễm bệnh, nên tạm thời để nó ở nhà đại tẩu ta.”

Tôn thị thấp giọng nói: “Ta nhớ rõ, hai nhà các người cũng không hòa thuận?”

Triệu thị rũ mắt, lúng túng nói: “Ngày thường đúng là có chút cãi vã, nhưng mà lúc này, bọn họ cũng đồng ý giúp đỡ.”

Có đại ca đại tẩu ở trong thôn, nếu gửi A Tú đến nơi khác, truyền ra ngoài cũng sẽ bị người ta chọc vào cột sống.

Bên này đang nói chuyện, trong viện kia liền truyền đến tiếng một đứa bé kêu khóc, theo ngày sau đó có tiếng nữ nhân chửi ầm lên: “Con sói mắt trắng này hay lắm, ta cho ngươi ăn lại cho ngươi uống, ngươi thế mà đẩy con trai ta, xem ta đánh ngươi hay không!”

Triệu thị vừa nghe, liền cất bước chạy sang bên kia.

Tôn thị cũng nhanh chóng kéo nhi tử đuổi qua.

Tốc độ hai mẹ con chậm một chút, vừa tới cửa hộ nhân gia kia, Triệu thị đã vọt vào, kéo nữ nhi đã ăn một roi của đại tẩu Du gia mà không rên lấy một tiếng về phía sau, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Có việc thì nói đàng hoàng không được sao, sao có thể động thủ đánh con bé?”

Đại tẩu Du gia vừa muốn mắng, bỗng nhiên nhìn thấy mẫu tử Tôn thị ở cửa.

Từ khi Tôn thị từ kinh thành trở về, hàng năm đều tới Du gia làm khách, Du gia đại tẩu cũng biết.

Bà ta đã đỏ mắt ghen tị đệ muội tìm được thông gia tốt, lại kiêng kị thông gia này, nào dám làm trò trước mặt Tôn thị bắt nạt Triệu thị?

Đại tẩu Du gia thu liễm khí thế, kéo nhi tử khóc nháo không ngừng lên, kêu nhi tử tự mình nói.

Nam hài trừng mắt với Du Tú: “Nó đẩy con!”

Du Tú bảy tuổi còn treo nước mắt, nhỏ giọng biện giải cho mình: “Nó cướp vòng tay của con trước, con mới đẩy nó.”

Triệu thị cúi đầu, lúc này mới phát hiện nữ nhi còn mang một đôi vòng bạc năm nay ăn tết Tôn thị tặng cho.

Đều do nàng lo lắng cho trượng phu và nhi tử, vội vã tìm một nơi an toàn phó thác nữ nhi, lại quên vòng bạc của nữ nhi rất là chói mắt, đã quên người một nhà đại tẩu đều tham lam.

“Ai kêu ngươi đoạt vòng tay của tỷ tỷ ngươi? Thích bạc thì đọc sách cho đàng hoàng, tương lai làm quan tự mình mua, cướp đồ của người khác là không đúng!”

Đại tẩu Du gia kéo nhi tử qua, đánh hai bàn tay lên mông nhi tử, lại khuyên Triệu thị mau đi chiêu đãi khách nhân, nữ nhi tiếp tục để tại nhà bọn họ.

Không chờ Triệu thị mở miệng, Tôn thị cười nói: “Đệ muội, mang A Tú về đi, một thời gian không gặp, ta rất nhớ A Tú.”

Triệu thị không rảnh nghĩ quá nhiều, gật gật đầu với tẩu tử, dắt tay nữ nhi đi ra ngoài.

Trở lại Du gia bên này, Tôn thị kéo Du Tú vào trong lòng ngực mình, mỗi tay nắm tay vuốt đầu tiểu cô nương, không cho từ chối mà nói với Triệu thị nói: “A Tú là nữ nhi muội, cũng là con dâu tương lai của ta, đó là muội nhẫn tâm để nàng ở bên kia chịu ấm ức, ta lại là trăm triệu luyến tiếc. Như vậy đi, ta đón A Tú đến chỗ ta bên kia ở một đoạn thời gian, chờ cha và đệ đệ của con bé hoàn toàn dưỡng bệnh xong, khí bệnh trong nhà hết sạch, các muội lại đi đón A Tú về.”

Triệu thị: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, quá......”

Tôn thị: “Người một nhà đừng nói lời khách sáo, trừ phi muội không yên tâm ta, sợ A Tú ở nhà của chúng ta chịu ấm ức lớn hơn nữa.”

Những lời này hoàn toàn chặn hết những từ khách khí của Triệu thị, do dự một lát, bà ấy thở dài nói: “Vậy tẩu từ từ, ta thu dọn vài món quần áo cho A Tú.”

Tôn thị: “Không cần phiền toái, ta mới làm hai bộ xiêm y giày vớ cho A Tú, đang để ở trong xe rồi.”

Nói xong, bà phân phó xa phu đưa trà quả tặng cho Du gia trong ngày lễ xuống dưới, để phần của Du Tú lại trên xe.

“A Tú, con có muốn đến nhà bá mẫu ở không?”

Tôn thị chưa quên hỏi tiểu cô nương trong lòng ngực: “Nương con bận rộn, bá mẫu thay bà ấy chăm sóc con một đoạn thời gian.”

Du Tú nước mắt lưng tròng nhìn về phía mẫu thân.

Vành mắt Triệu thị hồng hồng: “Đi đi, bá mẫu thích con nhất.”

Mẫu thân đồng ý, Du Tú cũng đồng ý, ở lại nhà đại bá phụ đại bá mẫu, nàng một mình chịu ấm ức không sao, chỉ sợ đại bá mẫu cố ý mắng cho mẫu thân nghe, làm mẫu thân đau lòng.

“Được, chúng ta cùng trở về.”

“Ai, các tẩu đi từ thật xa tới, nhà bọn muội ngay cả bữa cơm cũng chưa chiêu đãi được.”

“Hôm nay cho dù muội chiêu đãi ta, ta cũng không dám ăn vào, không thiếu lần này, lần sau để thịt cá tẩm bổ cho chúng ta.”

Tôn thị lên xe, đẩy bức màn ra nhìn Triệu thị cười cười, xong liền phân phó xa phu xuất phát.

Trong xe có nước, Tôn thị nhúng khăn qua một chút, giúp Du Tú lau mặt, lại kéo một đôi tay nhỏ của nữ hài tử qua, cẩn thận lau khô.

Tiểu cô nương trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp mềm mại thật tốt, Tôn thị sớm đã ngóng trông có một nữ nhi, kết quả tất cả một đám đều là nhi tử, may mắn bên người còn có đứa con dâu có thể yêu thương, sao có thể để cho người khác bắt nạt?

“A Tú đừng đau lòng, chờ cha và đệ đệ con dưỡng bệnh xong rồi, đến lúc đó chúng ta tự ở nhà mình, ai cũng đừng nghĩ tới bày uy phong trước mặt con.”

Du Tú ngoan ngoãn gật gật đầu, mắt to ngập nước vừa chuyển, nhìn về phía thiếu niên ngồi ở sườn xa ngựa không nói một lời.

Tôn thị cười: “Còn nhận ra hắn không?”

Du Tú gật đầu, nhút nhát sợ sệt kêu một tiếng “Đại ca”.

Trần Bá Tông gật đầu đáp lời.

Du Tú cúi đầu.

Hiện tại nàng đã hiểu một chút việc, hơn nữa thường xuyên bị bọn nhỏ trong thôn ồn ào, nói nàng có một tiểu phu quân, Du Tú cũng đã sớm biết, đại ca Trần gia chính là tiểu phu quân kia của nàng, chờ nàng lớn lên, nàng sẽ gả cho y, sẽ giống những những lời cợt nhả đám trẻ hư đó nói, ngủ cùng một giường với đại ca Trần gia.

Cho dù Du Tú cũng không hiểu ngủ cùng một giường có gì buồn cười, nhưng nàng đoán được đó hẳn là chuyện làm người e lệ, vì thế mỗi lần người khác nói như vậy, nàng đều sẽ quẫn bách, trừ phi có việc tất yếu, nàng đều sẽ không muốn ra cửa.

Du Tú cũng có chút sợ vị đại ca Trần gia không thích cười này.

Nhưng nàng rất thích Tôn bá mẫu, thích Tôn bá mẫu thân thiết tươi cười hào sảng.

“Ùng ục”, Du Tú còn chưa có ăn cơm trưa đã đói bụng.

Mặt nàng cũng theo đó mà đỏ lên, như chột dạ, trộm nhìn nghiêng về phía tiểu phu quân đối diện.

Trần Bá Tông nhìn qua, đầu Du Tú lại cúi càng thấp, mặt cũng quay qua phía Tôn thị.

“Đợi chút sẽ đi qua một cái thị trấn, chúng ta đi lên trấn trên ăn, ăn trước chút hạt dưa lót dạ đi.”

Tôn thị lấy ra một bịch hạt dưa, đây là bà đặc biệt chuẩn bị để giết thời gian trên đường.

Hai người cắn hạt dưa.

Du Tú ăn hai hạt, trộm liếc mắt nhìn Trần Bá Tông, nàng bắt đầu nắm chặt hạt dưa đã bóc vỏ ở trong lòng bàn tay, sau khi tích cóp mười mấy hạt xong, lặng lẽ nói với Tôn thị: “Bá mẫu, cho đại ca cùng ăn chút đi.”

Tôn thị không tiếp: “Tự con đưa đi, ta đang vội mà.”

Khi nói chuyện, bà phun ra một cái vỏ hạt dưa, tiếp tục bỏ hạt mới vào trong miệng cắn, đúng là rất bận!

Mặt Du Tú lại đỏ, nhưng vẫn xoay người, rũ mắt vươn tay nhìn thiếu niên tuấn tú bên kia: “Đại ca, ca cũng ăn đi.”

Trần Bá Tông: “Ta không đói bụng.”

Du Tú không dám nhiều lời, chậm rãi rút tay về, tự mình ăn.

Tôn thị lắc đầu, tiểu tử thúi đang có phúc mà không biết hưởng kìa.

Sau nửa canh giờ, ba người rốt cuộc cũng tới trấn trên, Tôn thị cũng đói đến bụng kêu vang, gọi ba chén mì Dương Xuân, còn phải cho nhiều thịt.

Khi ba chén cùng được dọn ra, Tôn thị kẹp một miếng thịt từ trong chén của mình ra, vừa muốn bỏ vào chén Du Tú, nhi tử thế nhưng còn nhanh hơn bà một bước.

Tôn thị liền mặc kệ, yên lặng mà nhìn hai đứa nhỏ một đứa nói lời cảm tạ, một đứa nhàn nhạt nói không cần khách sáo.

Buổi chiều vẫn cứ phải lên đường, Tôn thị dựa vào xe, Du Tú dựa vào bà, hai người kề vào nhau ngủ gật.

Trần Bá Tông lấy ra một quyển sách, đọc trong chốc lát, lại nhìn nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Khi hoàng hôn buông xuống, xe ngựa rốt cuộc cũng ngừng ngoài cửa Trần gia.

“Nương đã trở lại!”

Trần Hiếu Tông ngồi xổm ngoài cửa chơi cát hô lớn vào trong viện.

Trần Bá Tông xuống xe trước, nhìn thấy hạt cát ở hay tay tam đệ, nhíu mày nói: “Lại đang nghịch cát, đệ cũng đã 6 tuổi!”

Trần Hiếu Tông: “Nương cũng mặc kệ ta, cần ca lắm miệng à.”

Tôn thị cũng xuống dưới, quả nhiên không quản, chỉ xoay người ôm Du Tú xuống.

Trần Hiếu Tông sửng sốt, nhìn chằm chằm Du Tú.

Mày Trần Bá Tông nhăn đến càng sâu.

Lúc này, Trần Diễn Tông tám tuổi nắm Tứ đệ Trần Kính Tông hai tuổi ra ngoài.

Tôn thị cùng giới thiệu cho bọn hắn: “Đây là A Tú, năm nay bảy tuổi, lão nhị gọi muội muội, lão tam, lão tứ đều gọi tỷ tỷ.”

Trần Kính Tông ngoan nhất, lập tức kêu: “Tỷ tỷ.”

Trần gia có bốn nhi lang, Du Tú cũng chỉ có khi đối mặt cái với bé con môi hồng răng trắng này không lo lắng, ngọt ngào cười với Trần Kính Tông.

Trần Diễn Tông dịu dàng nói: “A Tú muội muội.”

Du Tú cảm thấy vị ca ca này thoạt nhìn đặc biệt dịu dàng dễ thân.

Trần Hiếu Tông chuyển con ngươi vòng vòng, cười nói: “Đại tẩu.”

Du Tú:……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui