Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Thu dương tươi đẹp, đội ngũ đón dâu rốt cuộc cũng tới thôn của Du gia.

Xa xa nhìn thấy các thôn dân đông đúc đứng ở ngoài thôn chờ xem náo nhiệt, Trần Hiếu Tông cười, hỏi tân lang: “Nhiều người như vậy, đại ca có sợ không?”

Mặt Trần Bá Tông không biểu tình.

Trần Hiếu Tông: “Huynh cười một chút đi, bằng không thôn dân sẽ nói huynh không hài lòng với việc hôn nhân này.”

Trần Bá Tông vẫn không có biểu tình gì.

Thẳng đến khi tới gần những thôn dân đó, Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông lại nhìn qua, mới phát hiện đại ca nhà mình đã cong khóe môi lên. Đại công tử mười chín tuổi của Các lão gia, ở kinh thành cũng có vài mối quan hệ xã giao, y chỉ là không thích cười, khi nên cười cũng có thể cười rất ôn tồn lễ độ, làm người như tắm mình trong gió xuân, đặc biệt là hôm nay còn mặc một bộ đồ tân lang màu đỏ đặc biệt vui mừng.

Mắt tinh của các thôn dân đều sáng lên!

“Đại công tử lớn lên cũng thật đẹp trai!”

“Hai đệ đệ bên cạnh cũng ảnh tuấn, người ở giữa kia cười cũng thật đẹp!”

“Ta cảm thấy người nhỏ tuấn nhất, chỉ là mặt có hơi đen.”

Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông:......

Trong những tiếng nghị luận nhiệt tình đó, ba huynh đệ đưa đội ngũ đón dâu đến Du gia.

Du gia bên này lập tức đốt pháo, từng đợt khói trắng lượn lờ như mây mù, một hồi lâu mới tan đi.

Tân lang đến nhà tân nương ăn một cái ngọ yến xong, xã giao với thân thích hàng xóm nhà tân nương xong mới có thể đón tân nương.

Trần Bá Tông ngồi cùng Du phụ, Du gia trên một bàn, Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông bị sắp xếp ở bên cạnh.

Hai anh em trơ mắt nhìn những nam nhân già trẻ lớn bé đó đều tự kính rượu cho đại ca, trường hợp này, nếu đại ca không uống, đó là không cho người ta mặt mũi.

Trần Kính Tông nghiêm mặt, nghĩ tới đi giúp đại ca uống rượu, bị Trần Hiếu Tông ngăn lại: “Đệ mới bao lớn, dám uống rượu, nương có thể đập nát đế giày.”

Nói rồi, Trần Hiếu Tông bưng bát rượu đi qua.

Hắn cũng mới mười bốn, các thân thích kính rượu đều không nghĩ rót cho một thiếu niên lang, nhưng Trần Hiếu Tông biết ăn nói, cùng người này tâm sự cùng người kia tâm sự, bất tri bất giác phân tán lực chú ý của một ít người, mơ màng liền đi theo Trần Hiếu Tông rồi, đã quên đi kính rượu cho tân lang.

Dù Trần Kính Tông lại không phục, cũng phải phục tam ca như vậy.

Thật ra bọn họ cũng không cần lo lắng, Triệu thị có thể để cho con rể của mình bị người ta chuốc say? Bà cố ý chuẩn bị một vò rượu pha với chỉ một chén rượu, tuy có mùi rượu, uống vào lại tuyệt đối không say.

Bởi vì hai nhà cách khá xa, phần ngọ yến này ăn sớm mà xong cũng mau, nếu lại không xuất phát, liền sẽ không đuổi kịp tiệc rượu hoàng hôn của Trần gia.

Trần Bá Tông cuối cùng cũng được cho phép vào trong phòng đón tân nương tử.

Một đám tiểu hài tử tò mò đi theo ở phía sau, Trần Hiếu Tông đẩy đẩy cánh tay Tứ đệ: “Sao đệ không đi?”

Trần Kính Tông hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, hắn đã mười tuổi, có thể cưỡi ngựa còn biết bắn tên, có thể giống với đám hài tử chẳng hiểu chuyện gì đó sao?

Tây phòng Du gia, Du Tú ngồi ở trên giường, khăn voan lụa màu đỏ chặn mặt nàng, ngay cả cằm không lộ ra một chút nào.

Sau khi Trần Bá Tông tiến vào, cũng chỉ có thể thấy một đôi tay giao điệp rũ xuống đặt ở trên đùi của nàng, mu bàn tay trắng nõn, ngón tay nhỏ dài, đầu ngón tay nõn nà.

Trần Bá Tông còn nhớ rõ năm nàng bảy tuổi ấy, tay nhỏ duỗi đưa mười mấy hạt dưa tới, hình như không trắng hơn bây giờ, lại béo hơn hiện tại một ít.

Một đám người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Trần Bá Tông rất nhanh liền thu hồi một màn hồi ức kia.

Người Toàn Phúc nói mấy lời cát tường, rồi lần lượt đưa hai tấm lụa cuối một đôi phu thê mới.

Trần Bá Tông nắm tay nàng đi cáo biệt với nhạc phụ nhạc mẫu.

Còn chưa có quỳ xuống, Trần Bá Tông đã nghe được bên phía nàng truyền đến tiếng nức nở khe khẽ.

Trần Bá Tông lại nhớ tới, hình như nàng rất thích khóc, bị ấm ức sẽ khóc, giọng điệu y hơi nghiêm khắc chút, nàng cũng sẽ đỏ mắt.

Cảm giác xa lạ do xa cách bảy tám năm hình như đang phai nhạt dần nhờ tiếng khóc của nàng.

Mười lăm phút sau, đội ngũ đón dâu xuất phát một lần nữa.

Du Tú ngồi ở trong kiệu hoa, kiệu hoa không vững vàng bằng xa ngựa, vì để các thôn dân xem vui vẻ, đám phu khiêng kiệu còn cố ý dùng lực rung lắc kiệu mạnh, trên lắc dưới rung, làm cảm xúc phức tạp Du Tú mới rời khỏi cha mẹ gả vào Trần gia nửa xa lạ bị đảo lộn hết lên.

Một tay nàng chống một bên, nỗ lực duy trì cân bằng.

Không biết qua bao lâu, tiếng các thôn dân ồn ào nhẹ đi, sau đó, nàng nghe thấy có người nói ở bên ngoài: “Có thể, tiếp theo tận lực đi đường vững vàng.”

Thanh âm kia thanh nhuận, không mang theo tức giận, lại cũng có một loại uy nghiêm làm người thần phục.

Tiếng nói vừa dứt, kiệu hoa quả nhiên ổn lại, chỉ là vẫn rung hơn xe ngựa.

Du Tú nhẹ nhàng thở ra.

Ngoài cỗ kiệu bắt đầu có thêm mấy tiếng nói chuyện.

“Đại ca, ngươi không uống say chứ?”

“Không có.”

“Xem ra tửu lượng của huynh thật không tồi nha, một đám người nhiều như vậy cũng có thể chống đỡ được.”

Người nọ không tiếp tục trả lời.

Du Tú cười cười, nghĩ đến khi mẫu thân đổ nước vào vò rượu, nàng và đệ đệ ở một bên nhìn. Phụ thân hỏi nếu chỉ pha một chén rượu có bị người ta phát hiện hay không, nói ra thì mọi người đều rất mất mặt, mẫu thân liền nói: “Mặt mũi quan trọng hay là con rể của ta quan trọng? Y là một người đọc sách, lại mới mười chín tuổi, ở nhà chúng ta say còn dễ nói, lỡ đâu cưỡi ngựa đột nhiên…… Phi phi phi, ông câm miệng, đừng quấy rầy ta làm việc.”

Lúc suy nghĩ, rất nhiều chuyện xưa đều nổi lên trong lòng.

Tôn bá mẫu là vào kinh sau tết Nguyên Tiêu nàng tám tuổi ấy, trước khi khởi hành, Tôn bá mẫu cố ý mang theo y đến nhà từ biệt.

Du Tú rất không nỡ nhìn Tôn bá mẫu đi, khi được Tôn bá mẫu ôm vào trong ngực, nàng nhịn không được mà khóc.

Trừ mẫu thân, Tôn bá mẫu chính là trưởng bối đối xử với nàng tốt nhất, Tôn bá mẫu thích nói giỡn, nói nàng hiện tại là nữ nhi của mẫu thân, lớn lên liền phải biến thành nữ nhi Trần gia. Khi đó Du Tú sẽ quẫn bách, nhưng ở trong lòng nàng, nàng thật sự coi Tôn bá mẫu là nương thứ hai.

Nàng luyến tiếc Tôn bá mẫu, cũng luyến tiếc tiểu phu quân của mình, tuy rằng y lạnh như băng, nhưng y lớn lên thật sự rất đẹp.

Ngày đó mẫu thân và Tôn bá mẫu còn tìm cớ để nàng và y gặp mặt riêng một lát.

Tính tình Du Tú chính là như vậy, nàng muốn nhìn y lại không dám nhìn, luyến tiếc cũng ngại nói, chỉ biết cúi đầu, bất an nắm chặt ngón tay.

Y thấp giọng nói: “Mỗi năm đều sẽ viết thư trở về.”

Nước mắt Du Tú liền rơi xuống, phụ thân nói kinh thành cách Lăng Châu hơn hai ngàn dặm lận, ngồi xe ngựa phải đi hai tháng mới tới, bọn họ phải thật lâu thật lâu đều không được gặp, chỉ có thể viết thư.

Hắn lại nói: “Đừng khóc.”

Du Tú cũng không muốn, vừa muốn quay đi không cho y thấy, y đột nhiên đi tới, một tay đỡ lấy bả vai nàng, một tay cầm khăn, giúp nàng lau nước mắt.

Du Tú chưa từng cách y gần như vậy, Trần Bá Tông mười hai tuổi, mặt mày trong sáng, khuôn mặt tuấn tú như ngọc.

Du Tú không làm được gì cả, chỉ có thể ngơ ngác nhìn y.

Y cũng nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhàng, nhanh chóng hôn một cái trên trán nàng.

Chẳng sợ Du Tú còn nhỏ, nàng cũng biết nam hài tử làm với nữ hài tử làm như vậy là một chuyện ngượng ngùng, đám trẻ hư trong thôn đã sớm giễu cợt nàng, nói về sau nàng sẽ ngủ cùng một giường với tiểu phu quân Trần gia, còn sẽ hôn môi.

Không nghĩ tới bây giờ nàng còn chưa lớn lên, y đã hôn nàng!

Du Tú đến bây giờ đều nhớ rõ cảm giác ngay lúc đó, mặt giống như lửa đốt.

Hắn lại rất bình tĩnh, bình tĩnh nói với cho nàng: “Trước khi ta trở về, bên cạnh muội khả năng sẽ có một ít đồn đãi vớ vẩn, muội đều không cần để ý. Muội chỉ cần nhớ kỹ, ta là một người thủ lễ, nếu hôm nay ta phi lễ với muội, chờ muội lớn lên, ta nhất định sẽ trở về cưới muội làm vợ.”

Du Tú tám tuổi ngây ngốc gật đầu.

Chờ nàng lớn hẳn lên, nàng mới hiểu được, nụ hôn kia của Trần Bá Tông không có chút ý tình yêu nam nữ nào, nó càng giống một lời hứa hẹn hơn, y sớm biết rằng khác biệt của dòng dõi hai nhà sẽ trở nên càng lúc càng lớn, biết các thôn dân sẽ hâm mộ nhà nàng cũng sẽ ghen ghét nhà nàng, ghen ghét lên liền khẳng định sẽ cố ý nói một ít lời nói kiểu như: Trần gia có thể hối hôn hay không, hoặc là âm dương quái khí nói nàng mệnh tốt, dùng chân thọt của phụ thân đổi lấy một cửa hôn sự tốt.

Du Tú vẫn luôn không quên hứa hẹn Trần Bá Tông cho nàng, nhưng càng lớn, nàng liền càng biết rõ sự chênh lệch của hai nhà.

Nếu y vẫn ở tại Lăng Châu, có lẽ nàng còn sẽ không lo lắng như vậy, nhưng y đến kinh thành, theo chức quan của Trần bá phụ càng ngày còn lớn, thân phận của y cũng càng ngày càng tôn quý, kinh thành nhiều quan gia tiểu thư như vậy, y có thể thích người khác hay không? Có muốn hối hôn hay không, chỉ là bởi vì hôn ước Trần bá phụ và phụ thân đã định mới cầu mà không được, sau đó sinh ra oán trách với nàng ở trong lòng?

“Nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Giọng nói ngoài cửa sổ đột nhiên đánh gãy hàng vạn suy tư trong đầu tân nương tử.

Kiệu hoa chậm rãi bình ổn trên mặt đất.

Du Tú nghe thấy Trần Hiếu Tông mang Trần Kính Tông đi, nói là đến bên cạnh ngồi một lát, hình như đám phu khiêng kiệu cũng tránh đi, nhưng cũng không có cách quá xa, nàng vẫn có thể nghe thấy một ít thanh âm.

Trần Bá Tông đâu?

Du Tú mới vừa nghĩ như vậy, ngoài mành kiệu hoa màu đỏ rực, liền truyền đến tiếng hỏi chuyện của y: “Khát không? Bên trong có nước không?”

Tim Du Tú lập tức ấm lên, hoảng loạn nói không chọn lọc: “Có, có nước, ta không khát.”

Thật ra nàng khát, chỉ là phải ngồi kiệu hoa một buổi trưa, mẫu thân ngàn dặn dò vạn dặn dò là nàng nên tận lực không uống nước, nếu thật sự không được lại hơi nhấp một ngụm nhỏ, miễn cho nửa đường không nín được, làm trò cười, chung quanh đều là nam nhân, nàng cũng không thể chạy ra đi tìm một chỗ.

“Vẫn ngồi như vậy, muốn xuống dưới đi một chút hay không?”

Du Tú lắc đầu: “Không cần, ta không có việc gì.”

Nói xong, lại cảm thấy giọng điệu của mình khả năng có chút cứng rắn, Du Tú nhỏ giọng bổ sung nói: “Chàng thì sao, lúc ăn tiệc thật sự không say sao?”

“Còn cần đa tạ nhạc phụ nhạc mẫu quan tâm.”

Du Tú không hiểu sao mặt nóng.

“Mũ phượng rất nặng, nàng gỡ xuống trước đi, lúc sắp tới ta sẽ nhắc nhở nàng mang lên.”

“Ừm.”

Ngoài miệng Du Tú đáp lời, lại không dám động, sợ không cẩn thận làm rối búi tóc.

Không nghĩ tới an tĩnh một lát, y lại hỏi: “Đã gỡ xuống chưa? Ta không có nghe thấy tiếng.”

Du Tú:……

“Nếu không tiện, ta có thể giúp nàng.”

Mặt Du Tú đỏ lên, nhiều người nhìn như vậy, sao có thể để y tiến vào? Hiểu lầm thì làm sao?

Lỗ tai y lại thính như vậy, Du Tú không dám trì hoãn, đôi tay bỏ vào khăn voan, thật cẩn thận mà gỡ mũ phượng hợp với khăn voan xuống.

Mũ phượng thật nặng là Trần gia đưa tới, phía trên tràn đầy vàng bạc châu báu, trong quá trình tháo quả nhiên phát ra một ít tiếng vang.

Du Tú mới vừa thở phào nhẹ nhõm, y lại mở miệng: “Đường xa, vất vả nàng rồi, có chuyện gì cứ việc nói với ta, ta luôn đi theo bên cạnh.”

“Ừm.”

Lần nói chuyện làm Du Tú lo lắng đề phòng này cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi xuất phát một lần nữa, Du Tú đột nhiên sinh ra một loại lòng hiếu kỳ mãnh liệt, muốn trộm liếc y một cái, xem y trông như thế nào.

Không mang mũ phượng quả nhiên tiện hơn rất nhiều, Du Tú lặng lẽ tiến đến cửa sổ bên trái.

Cửa sổ nho nhỏ, Du Tú rất chậm cuốn lên một cái khe hở, sau đó cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa con ngựa. Nàng không thể không cuốn thêm một chút, lúc này phía sau lưng tân lang tiến vào tầm mắt, dáng ngồi đoan chính, vừa thấy chính là thân hình thon dài. Du Tú nín thở ngưng thần, lại cuốn một chút, lúc này, nàng rốt cuộc thấy được sườn mặt tân lang. Trần Bá Tông mười chín tuổi, mặt mũi như đĩnh bạt quan ngọc.

Du Tú không dám nhìn nhiều.

Khi mành khôi phục như thường, Trần Bá Tông mới nhìn thoáng qua bên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui