Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa


Tiểu Mã công công còn muốn nhìn nàng thêm chút nữa để khi hắn ta quay về có thể tiện bề nói nhiều thêm vài câu trước mặt Hoàng thượng, đột nhiên có một ánh mắt sắc bén quét qua bên này, Tiểu Mã công công nhìn lại thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phò mã gia.

Trong lòng Tiểu Mã công công thầm mắng, hắn ta đã là một người không toàn vẹn rồi, chỉ là phụng mệnh quan tâm Công chúa một chút mà thôi, lòng dạ Phò mã gia sao lại hẹp hòi vậy chứ?"Ngươi tuyên chỉ trước đi, mọi người đều đang chờ.

"Hoa Dương không để Tiểu Mã công công phải chờ lâu, nàng kéo Trần Kính Tông đến sau lưng công công, bà bà rồi quỳ xuống lãnh chỉ.

Tiểu Mã công công lập tức nghiêm mặt lại, hắn ta cầm thánh chỉ đến trước mặt người Trần gia.

Trần Đình Giám dẫn đầu, cả nhà xôn xao quỳ xuống.

Bởi vì bụng lớn nên cho dù có Trần Hiếu Tông đỡ bên cạnh, La Ngọc Yến vẫn chậm hơn mọi người một bước, trên mặt nàng ta có hơi khổ sở.

Tiểu Mã công công cũng không để ý, hắn ta thấy mọi người đều đã quỳ xong xuôi mới lớn giọng tuyên chỉ.


Tệ thị vừa nghe thấy mình bị tuyên án treo cổ thì tức khắc trước mắt tối sầm, ngã oạch ra đất.

Suy cho cùng, Trần Đình Thực và bà ta cũng đã là phu thê hơn hai mươi năm, dù cho ông ta có oán có trách cỡ nào đi nữa cũng đều đã sống chung với bà ta hai mươi mấy năm, nghe thấy kết cục này của Tề thị thì toàn thân ông ta lạnh toát, sắc mặt trắng bệch giống như linh hồn đã bị quỷ câu đi mất.

Trần Kế Tông cúi thấp đầu, muốn gào khóc mà không dám, nước mắt giàn giụa khắp mặt hắn ta.

"Đa tạ Hoàng thượng thứ tội, thần, tạ chủ long ân.

"Trần Đình Giám dập đầu lãnh chỉ.

Tiểu Mã công công đưa thánh chỉ sắc lệnh cho Trần Đình Giám, đồng thời thuật lại vài câu động viên của Hoàng thượng đến ông, sau đó mới đưa mắt nhìn Hoa Dương lần nữa.

Hoa Dương lập tức nói với Trần Đình Giám: "Phụ thân, con đưa Tiểu Mã công công đến Tứ Nghi đường uống trà một lát.

"Trần Đình Giám gật đầu.


Tiểu Mã công công cười tủm tỉm đi theo nàng, Trần Kính Tông đoán được Hoa Dương muốn hỏi thăm tin tức trong cung từ chỗ hắn ta nên thức thời không có lập tức quay về.

Sau khi Lăng Châu Tri phủ phái quan sai tới chào hỏi Trần Đình Giám xong, lập tức muốn áp giải Tề thị và Dương quản sự đi.

"Nương!"Trần Kế Tông không thể nào khống chế được nữa, hắn ta nhào qua ôm lấy chân Tề thị, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tề thị chết lặng, bà ta tuyệt vọng nhìn về phía huynh đệ Trần Đình Giám và Trần Đình Thực, sau đó đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu, kéo lê cơ thể mệt mỏi, ngoan ngoãn đi theo quan sai.

Một đám người vây quanh bên ngoài Trần gia xem náo nhiệt, vừa rồi bọn họ cũng nghe rõ nội dung bên trong thánh chỉ, vậy nên lúc này ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ Tề thị.

Gã sai vặt đóng đại môn Trần gia lại để ngăn cách ồn ào bên ngoài.

Vẻ mặt Trần Đình Giám nghiêm túc nhìn lướt mọi người trong nhà, lạnh lùng nói: "Hôm nay Tề thị gây họa, các người nên lấy đó làm lời cảnh tỉnh, nếu lại có bất kỳ kẻ nào phạm tội thì ta sẽ xử trí theo quốc pháp, dù là ai thì cũng đừng mong ta sẽ khoan hồng!"Trần Đình Thực cảm thấy người mà đại ca đang cảnh cáo chính là ông ta, hơn nữa bản thân còn bị thánh chỉ trừng phạt nên ông ta sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, nên lại quỳ sụp xuống.

Tôn thị vội vàng nháy mắt ra hiệu với hai nhi tử.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận