Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa


Khi đối mặt với Trần Đình Giám và một nhà quan lớn này, Quách thị vốn đã không có chút tự tin nào, nay bà bà lại bị tống vào đại lao, nàng ấy lại càng thêm không dám ngẩng đầu.

Nàng ấy khẩn trương co quắp người đi về phía nhà chính, trong tay bế nhi tử Hổ Ca Nhi ba tuổi của mình.

Nhi tử tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng lúc này đây là tiếp thêm cho nàng ấy một chút dũng khí, nếu không nàng ấy sợ rằng ngay cả bước đi thôi mình cũng có thể phạm lỗi.

Trần Bá Tông nhìn về phía Hổ Ca Nhi.

Hổ Ca Nhi có một đôi vành tai dài béo, toàn bộ Trần gia không có ai có loại vành tai như thế nhưng biểu ca của Tề thị là Dương quản sự lại có.

Trần Bá Tông nhìn về phía phụ thân.

Trần Đình Giám ngồi ở vị trí chủ vị buông mi mắt xuống, không ai đoán được ông đang suy nghĩ cái gì.

"Bá phụ, bá mẫu, chúc mừng hai người có thêm một tiểu chất nữ.

" Quách thị nỗ lực tươi cười, xong hướng về phía Trần Hiếu Tông chúc mừng lần nữa.

Tôn thị cũng rất thương tiếc tiểu tôn phụ này nên bà từ ái hàn huyên cùng nàng ấy.


"Các ngươi ngồi đi, ta về trước.

" Trần Đình Giám đột nhiên đứng dậy.

Trần Bá Tông đi theo nói: "Con đưa phụ thân đi.

"Trần Hiếu Tông cũng muốn đưa ông đi nhưng Trần Bá Tông lại xua xua tay, để hắn ta ở lại tiếp đãi mọi người.

Vừa ra khỏi Phù Thúy đường thì tức khắc, khuôn mặt Trần Đình Giám tối sầm lại, phân phó trưởng tử: "Phải hoàn thành nó thật tốt trước Trung thu.

"Trần Bá Tông: "Vâng.

".

Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến đặt tên cho nữ nhi mới sinh là Uyển Thanh.

Vào lễ tắm ba ngày của Uyển Thanh, Trần gia đã tổ chức một buổi gia yến đơn giản trong nhà chính, ngoại trừ La Ngọc Yến phải ở cữ, Uyển Thanh còn quá nhỏ ra thì những người khác đều đã tới đủ.


Hoa Dương và Trần Kính Tông vẫn ngồi với nhau trên một chiếc bàn.

Nàng không dấu vết quét mắt đánh giá phụ tử Trần Đình Thực một lần.

Trần Đình Thực gầy mất một vòng, nhìn cứ như người mất hồn nhưng lại phải gượng cười vui vẻ vì ông ta không dám bày ra vẻ mặt đưa đám ở trong ngày vui của cả nhà đại ca.

Trần Kế Tông cứng rắn hơn ông ta một chút, hắn ta mới mất đi mẫu thân nên tâm tình không tốt, khuôn mặt lạnh tanh, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp xé rách mặt với đại phòng.

Sau khi gia yến kết thúc, Hoa Dương và Trần Kính Tông trở về Tứ Nghi đường.

Không còn việc gì nên Hoa Dương chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Trần Kính Tông ngồi bên mép giường, nhìn nàng nói: "Sổ sách của Tề thị là do ta trình lên nên có khả năng đường đệ kia của ta biết nên oán giận.

Sau này, nàng đừng đơn độc đến hoa viên phía sau, cho dù có nha hoàn đi theo cũng không được, nếu thật sự muốn đi giải sầu thì ta đi với nàng.

"Tứ Nghi đường rất an toàn, Hoa Dương cũng không dễ dàng ra khỏi Trần trạch, vậy nên hắn sợ Trần Kế Tông trở nên hồ đồ trốn trong hoa viên, chờ đợi thời cơ để trả thù.

Hoa Dương nghe vậy, cười lạnh nói: "Hắn cũng dám mưu hại ta sao?"Trần Kính Tông: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta chỉ ở lại bên này mấy tháng nên không cần phải mạo hiểm.

"Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, trước đây Trần Kế Tông còn dám nhìn trộm mỹ mạo của nàng, bây giờ vì báo thù cho tang mẫu, không chừng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó.

Hoa Dương rũ mắt, Trần Kế Tông không tới mưu hại nàng thì nàng cũng sẽ tìm cơ hội thu thập hắn ta sau khi mãn tang.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận