Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa


Hà Thanh Hiền đang định nói tiếp, đột nhiên một bé gái chui từ dưới bàn sách ra.

Bé gái chạy đến chỗ ông ấy, đẩy ông ấy một cái, sau đó chạy đến trước mặt Trần Đình Giám, đưa hai tay ra bảo vệ Trần Đình Giám, nhìn ông ấy chằm chằm nói: “To gan, không cho phép ông bắt nạt tổ phụ của ta!”Hà Thanh Hiền: ...Trần Đình Giám khiếp sợ nhìn về phía Nguyên Hữu Đế.Nguyên Hữu Đế ho một cái, nói với ngoại sanh nữ: “Tiểu Cửu, đó là Hà Các lão, con không được vô lễ với Hà Các lão.”Bảo Gia khẽ nói: “Ông ta mắng tổ phụ, con không thích ông ta, cữu cữu mau đuổi ông ta ra ngoài đi!”Hà Thanh Hiền: ...Trong mắt của Trần Đình Giám có ý cười lướt qua.Hà Thanh Hiền nhìn tiểu quận chúa đang thở phì phò, biết không thể tiếp tục biện luận nữa nên khẽ nói: “Thần cáo lui trước, Hoàng Thượng, Trần Các lão và tiểu quận chúa nói chuyện đi!”Nói xong, lão đầu cúi đầu đi.Nguyên Hữu Đế để bánh ngọt lại mặt bàn, để ngoại sanh nữ tiếp tục ăn.


Hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Đình Giám: “Năm nay rõ ràng tiên sinh mới là giám khảo chính, vì sao Hà Các lão lại được nhìn thấy bài thi?”Trần Đình Giám cũng rất bất đắc dĩ: “Ông ấy hoài nghi thần sẽ ưu ái những người a dua nịnh hót với thần.

Thần không cho phép ông ấy nhìn thì ông ấy lại chỉ trích thần bất công.”Nguyên Hữu Đế: “Quả thực là cố tình gây sự.”Trần Đình Giám nghĩ thầm.


Vậy sao vừa nãy trước mặt Hà Các lão ngài lại không nói?“Tổ phụ, ngài nếm thử đi.”Bảo Gia cầm một miếng bánh ngọt lên hiếu kính với tổ phụ.Trần Đình Giám lập tức cười, khom người nhận, chỉ là bánh ngọt xốp vụn, rất dễ vỡ ra.

Trần Đình Giám nhìn bánh ngọt rồi lại nhìn chòm râu dài của mình, thật là rất khó để ăn được.Nguyên Hữu Đế bình tĩnh nói: “Sao tiên sinh lại không ăn?”Trần Đình Giám không thể không nghiêng đầu cắn một miếng, cố gắng ngửa đầu ăn hết cái bánh ngọt, ăn xong thì nhanh chóng kiểm tra chòm râu dài của mình.Bảo Gia vòng qua, nhìn tổ phụ không chớp mắt.Trần Đình Giám xoa đầu tiểu quận chúa đầu: “Tiểu Cửu ăn bánh ngọt xong thì trở về đi, Ngự Thư phòng là chỗ để cữu cữu đọc sách xử lý chuyện của triều đình, con phải hiểu chuyện.”Nguyên Hữu Đế: ...Chắc chắn là lão đầu thối này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ám chỉ hoàng đế như hắn không hiểu chuyện!Trần Đình Giám cáo lui.Nguyên Hữu Đế bế cháu gái lên trên đùi, thấp giọng nói đủ loại bất công và nghiêm khắc mà Trần Các lão làm với hắn: “Không tin thì chờ khi phụ thân con về, con đi hỏi phụ thân, phụ thân con cũng không thích tổ phụ.”Bảo Gia: “Nhưng mẫu thân con kể vì phụ thân không hiểu chuyện nên tổ phụ mới nghiêm khắc, Đại bá phụ và Tam bá phụ đều rất hiểu chuyện, tổ phụ đối xử với bọn họ rất dịu dàng.”Nguyên Hữu Đế: “Mẫu thân con thật thiên vị.”Bảo Gia làm như thật, gật đầu: “Phụ thân cũng nói mẫu thân bất công, con làm bẩn tay mẫu thân sẽ không mắng con, nhưng phụ thân ra mồ hôi bẩn lại bị mẫu thân ghét bỏ, không cho phụ thân ôm một.”Nguyên Hữu Đế: ...Sao tỷ phu của hắn có thể bất cẩn như thế chứ!.Đầu tháng sáu, đại quân chiến thắng trở về.Nguyên Hữu Đế dẫn theo hoàng tử, ngoại sanh nữ của mình cùng với văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón.Ánh nắng như thiêu như đốt, Bảo Gia ngồi ở trên kiệu của cữu cữu vẫn nóng đến mức đổ mồ hôi.

Lúc này cuối cùng cô bé cũng hiểu vì sao mẫu thân lại lựa chọn ở trong cung chờ, hóa ra đi đón không có thú vị chút nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận