Nhưng cơ thể rắn chắc của hắn lại phảng phất còn nóng bỏng hơn mặt trời rực rỡ ngoài kia.
Hắn chăm chú nắm chặt lấy tay chân của Trưởng công chúa, dường như muốn xé nát tấm vải gấm Thục kia.“Nhớ ta không?”Hắn để Trưởng công chúa xuống giường, vồ lên như hổ đói.Trưởng công chúa quay đầu, thản nhiên nói: “Không nhớ.”Trần Kính Tông cười, một tay nắm lấy cổ tay của nàng, một tay xoay khuôn mặt đỏ bừng của nàng sang: “Nhớ hay không, làm rồi mới biết.”Mùa xuân năm Nguyên Hữu thứ mười sáu.Một cơn phong hàn khiến Trần Đình Giám vốn đã bị bệnh nhẹ ngã bệnh triệt để, nằm trên giường khó dậy.Lần thứ ba ông sắp xếp trưởng tử đưa thư từ quan cáo lão mang đến cho Nguyên Hữu Đế.Nguyên Hữu Đế đọc thư, nổi giận với Trần Bá Tông: “Đừng cầm thứ này tới gặp trẫm, cho dù là chính ngươi từ quan thì trẫm cũng sẽ không cho tiên sinh từ quan!”Trần Bá Tông quỳ xuống đất thở dài nói: “Sao Hoàng thượng phải làm khó phụ thân cơ chứ, lão nhân gia thực sự không gắng gượng được nữa rồi.”Nguyên Hữu Đế không tin, bỏ mặc Trần Bá Tông rồi đi.Ngự Hoa Viên dạt dào ý xuân.Nguyên Hữu Đế đứng dưới hai cây đào, dường như dưới cây có một ông lão râu dài trắng muốt dắt một bé trai ba tuổi chỉ dạy về sự khác nhau giữa đào và hạnh.
Càng đi về phía trước, đi qua một rừng trúc, Nguyên Hữu Đế lại phảng phất nhìn thấy một ông lão đang dạy bé trai dùng lá trúc thổi sáo.Các lão có thể dạy Thái tử chẳng những phải biết thiên văn địa lý, còn có thể thổi sáo như những đứa bé sống trong rừng.
Chỉ là khi hắn càng lúc càng lớn, Trần Các lão cũng càng ngày càng nghiêm khắc, sẽ không dẫn hắn đi chơi đùa nữa.
Có đôi khi Nguyên Hữu Đế hoài nghi những hình ảnh Trần Đình Giám dạy hắn chơi kia là thật sự phát sinh hay chỉ là giấc mơ của hắn mà thôi.Nguyên Hữu Đế ngồi trên một chiếc ghế dài hướng về phía mặt trời.Bầu trời cao xa mà xanh thẳm, Nguyên Hữu Đế ngửa đầu, ngơ ngác một lúc lâu.Không phải lúc nào hắn cũng thích lão đầu.
Lúc trước hắn còn hận lão đầu nghiêm khắc, lúc hắn tự mình chấp chính cũng có lúc bất đồng ý kiến với lão đầu.
Lão đầu cố chấp, hắn cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Có nhiều lần Nguyên Hữu Đế âm thầm tức giận với khuôn mặt không chịu nhượng bộ kia của lão đầu, thậm chí nguyền rủa lão đầu xảy ra chuyện không may gì đó, đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa.Nhưng có rất ít lúc như thế, oán hận chỉ là nhất thời, hết giận sẽ tiêu tan, hắn vẫn sẽ vui khi thấy lão đầu đứng trên triều đình, sẽ may mắn vì bên cạnh mình có một lão đầu như thế, làm hắn nhẹ nhàng hơn không ít.Nhưng trong thời gian Nguyên Hữu Đế không thay đổi, râu tóc của lão đầu càng ngày càng trắng, lưng của lão đầu càng ngày càng thấp xuống, ngay cả lúc tranh chấp với người khác có đôi khi cũng phải dừng một lát để ho khan hai tiếng, không thể nói hết một hơi.Nguyên Hữu Đế đã trải qua mấy đời các vị Các lão qua đời, nhưng Trần Đình Giám khác với những lão đầu kia.
Trần lão đầu vừa là thầy, vừa là phụ thân của hắn.“Truyền thái y.”.Trần phủ.Buổi sáng Hoa Dương vừa nhận được tin tức chương phụ ốm đau lập tức đã dẫn Bảo Gia đến Trần phủ.Xuân Hòa Đường.Trần Đình Giám tựa lưng ở đầu giường, mặc một bộ y phục thường ngày mà Tôn thị mặc vào giúp ông, dùng sợi vải buộc tóc lên, râu dài trắng như tuyết cũng buộc thành một chùm để tiện cho việc mớm thuốc..