Trước khi xuyên không, hắn chỉ mới đọc đến một nửa quyển truyện.
Nhưng dù chỉ là một nửa, đã có hơn mười nhân vật có tình cảm với vai chính.
Tự xưng là thẳng nam, Tạ Vân Hạc đọc đến nỗi nổi cả da gà.
Dù phần đông người đọc không hài lòng với kết cục vô CP, nhưng Tạ Vân Hạc lại rất ưng ý.
Hắn cũng rất khâm phục nhân vật chính một lòng tu đạo.
Bởi lẽ yêu đương làm sao vui bằng tu tiên được?
Nhưng hiện tại thế sự đã khác, Tạ Vân Hạc dù không muốn cũng phải miễn cưỡng đóng vai trợ công.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, thực xin lỗi vai chính, hy sinh một người như ngươi để đổi lại hạnh phúc cho cả thế giới.
Hắn cảm thấy nhiệm vụ này không quá khó khăn.
Tần Dục quả thật có sức hút rất lớn, chỉ cần Tạ Vân Hạc chọn một vị khách quý may mắn rồi từ phía sau thúc đẩy tình cảm, hắn tin rằng việc giúp Tần Dục tìm đạo lữ không phải là chuyện khó.
Cứ như thế, Tạ Vân Hạc xuyên qua thời không đến thế giới này và trở thành đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Tông, tên cũng là Tạ Vân Hạc.
Hắn lặng lẽ chờ đợi cơ hội, theo đúng nội dung thư ghi chép mà trở thành tiểu đệ của vai chính.
Lần này đến đại điện của tông môn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một tình tiết sơ khởi trong cốt truyện.
Vai chính Tần Dục hiện đã là Trúc Cơ đại viên mãn, sắp kết đan.
Cảnh giới trong giới tu tiên được chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp.
Tuy có tám đại cảnh giới nhưng chưa từng có ai trong giới tu tiên đạt đến cảnh giới Độ Kiếp.
Mà Tần Dục ở tuổi mười tám đã sắp kết đan, quả thật là thiên tài trong thiên tài.
Theo quy củ của Thiên Kiếm Tông, sau khi kết đan, đệ tử có thể tự mình lập một động phủ, không cần ở lại đệ tử đường nữa.
Tuy nhiên, động phủ cũng cần có người chăm nom, vì vậy tông môn sẽ tuyên bố nhiệm vụ tuyển chọn vài đệ tử tạp dịch và trả thù lao để họ trở thành đệ tử thường trú trong động phủ.
Chuyện này Tạ Vân Hạc hiểu, đơn giản là chọn vài người hầu mà thôi.
Tuy nhiên, theo nguyên tác thì Tần Dục không hề chọn đệ tử tạp dịch, vì hắn không thích người khác vào động phủ của mình.
Lần tuyển chọn này là do sư phụ của Tần Dục là Tiêu Dao Kiếm Tôn khởi xướng.
Kiếm Tôn vốn là một lão già ham vui, nghĩ rằng đệ tử nên có chút nhân khí trong động phủ, liền tự ý tổ chức sự kiện này.
Nhận được tin tức, các đệ tử tạp dịch không khỏi phấn khích.
Thứ nhất, đây là cơ hội để chiêm ngưỡng Tần Dục sư huynh – người đẹp như trong truyền thuyết.
Thứ hai, đây là một công việc có thù lao rất cao.
Phải biết rằng Tạ Vân Hạc mỗi ngày đều phải chăm sóc linh điền vô cùng cực nhọc, mỗi tháng chỉ nhận được mười viên linh thạch.
Nhưng nếu trở thành đệ tử tạp dịch của Tần Dục trong động phủ thì thù lao một tháng sẽ lên đến ba mươi viên linh thạch.
Điều này hẳn tốt hơn việc cực khổ chăm sóc linh điền rất nhiều!
Hơn nữa, Tần Dục sư huynh đẹp như vậy, mỗi ngày gặp mặt cũng là một niềm vui đối với nhiều người.
Tạ Vân Hạc kính trọng và chúc phúc cho họ, nhưng bản thân hắn không tán đồng.
Hắn cũng nghĩ rằng tu tiên vẫn thú vị hơn việc yêu đương nhiều.
Xuyên không đến đây đã một tháng, ngoài việc chăm sóc linh điền, hắn còn tập trung vào tu luyện.
Đối với người hiện đại mà nói, tu tiên quả thật thú vị vô cùng, đặc biệt là với một người từng nghiện trò chơi trực tuyến như Tạ Vân Hạc.
Thật sự quá hấp dẫn.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười mà hệ thống ban đầu cấp cho hắn đã được tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng gặp được điểm cốt truyện, liền thong thả bước vào đại điện của tông môn.
Hắn thật muốn xem cái gọi là Long Ngạo Thiên – nhân vật khiến vô số thiếu niên thiếu nữ trong Tu Tiên giới si mê – rốt cuộc trông ra sao.
Tạ Vân Hạc và Khương Minh vừa đến nơi đã thấy đại điện của tông môn chật kín người.
Dù đông người, nhưng ai nấy đều tuân thủ quy củ, xếp thành hàng ngũ ngay ngắn.
Một số khác thì đứng ngoài điện, chỉ để xem náo nhiệt.
Khương Minh kéo Tạ Vân Hạc gia nhập vào hàng ngũ cuối cùng trong đại điện của tông môn.