Tạ Sư Đệ Của Hắn Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ


Hẳn sẽ không gặp xui xẻo như vậy đâu.

【 Khi mấu chốt, ngươi có giúp ta không? Hệ thống? 】
【 Ký chủ, ô ô ô, ta sợ! 】
Tạ Vân Hạc:……
Đã biết hệ thống này không đáng tin.

Khi tiến vào ám đạo, Tang Thanh sư tỷ đã tặng hắn một ít ẩn tức phù cùng với một tấm bùa chú tương tự mà Tạ Vân Hạc đã biết ở chợ tam linh thạch của tông môn.

Chử Nguyên Châu tặng cho hắn một ít Bồi Nguyên Đan.

Khi rời đi, Tạ Vân Hạc đã nói cho mọi người tất cả những gì hắn biết về Tri Chu nương tử.

Về nguồn tin, ừm, là từ thư tịch của tông môn.

Khi nghe Tri Chu nương tử vẫn còn là nửa yêu tu, Chử Nguyên Châu sư huynh đã móc ra một ít linh thảo mà yêu tu chán ghét để đưa cho Tạ Vân Hạc.

Tạ Vân Hạc cầm một nhánh hỏa hồng sắc ngòi lửa thảo, nhét vào trong túi rồi lên đường.

“Tạ sư đệ, cẩn thận a!”
Mọi người cùng Tạ Vân Hạc cáo biệt.

“Nếu ta vẫn không trở về, các ngươi hãy tìm một chỗ ẩn nấp trong thành trấn, chờ cứu viện đến!”
Tạ Vân Hạc vẫn không yên tâm, nhắc nhở một câu.

Hắn cảm thấy nếu những vị sư tỷ và sư huynh này vào địa bàn của Tri Chu nương tử, cuối cùng e rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Mọi người gật đầu, bọn họ hiểu rõ tình hình.

Cẩn thận khởi động, Tạ Vân Hạc dán lên người một cái ẩn tức phù.

Còn bạo liệt phù thì để trong tầm tay với, sẵn sàng xuất thủ khi cần.

Khi xuống đến địa đạo, Tạ Vân Hạc cẩn trọng tiến lên thăm dò phía trước.

May mắn thay, mật đạo chỉ là một con đường độc hành không có ngã rẽ, dọc đường cũng không gặp ai.

Một đường hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng đến được xuất khẩu.

Tạ Vân Hạc cẩn thận đẩy cửa xuất khẩu, nơi này lại là một cái ván giường?
Tạ Vân Hạc nhìn quanh phòng không có ai, liền nhảy ra từ dưới ván giường.

Đây là một căn phòng rất bình thường, có lẽ là phòng của hạ nhân.

Toàn bộ phòng im ắng đến kỳ lạ.

Tạ Vân Hạc nín thở chăm chú di chuyển tới, tay đặt lên thanh kiếm bên hông.

Lúc này, bên ngoài có một nhóm người đi qua.

“Kia tiểu tử chạy về phía này sao?”
“Lục soát!”
Tạ Vân Hạc kinh hãi, có ai chạy đâu?
Nghe nhóm người kia chuẩn bị vào phòng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Tạ Vân Hạc muốn tìm một chỗ ẩn nấp.

Địa đạo thì không được, chỗ đó chỉ là một lối đi độc hành, một khi tiến vào mật đạo thì sẽ bị chặn lại nên bị bắt là chuyện sớm muộn.

Tạ Vân Hạc nhìn quanh bốn phía, quyết định chạy lên xà nhà, chỗ này có vẻ ít người nhìn thấy.

Đối với người có tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ cần nhảy nhẹ là có thể lên được.

Không cần sử dụng linh khí, Tạ Vân Hạc đã leo lên xà nhà, tìm một chỗ ngồi xổm xuống.

Đột nhiên, hắn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tạ Vân Hạc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với một đôi mắt sưng phồng.

Tạ Vân Hạc: ???
Tình huống hiện tại thật kỳ quái, bên ngoài người người hối hả.

Trong phòng, hai người nhìn nhau.

Người nọ ngồi xổm đối diện Tạ Vân Hạc.

Hắn mặc một thân áo tím?
Đã bẩn đến nỗi nhìn không rõ nhan sắc, mặt mũi thì sưng lên như đầu heo, đôi mắt sưng húp, lúc này mở to nhìn Tạ Vân Hạc.

【 Người này là ai? Vừa mới ở chỗ này? Ta sao lại không nhận ra? 】
Tạ Vân Hạc kinh ngạc, người này rõ ràng là có công phu che giấu rất cao, nếu không phải hắn ngồi đối diện với người này, e rằng hắn cũng không phát hiện ra có người ở đây.

【Ký chủ ta cũng không biết là ai nhưng người này thật xấu, giống đầu heo.


Hỏi hệ thống cũng không hỏi ra được gì, Tạ Vân Hạc đã quen.

Hai bên nhìn nhau, có lẽ đều biết nhau không phải địch nhân nên không ai lên tiếng.

Đột nhiên, người sưng phao mắt đối diện ném một vật gì đó về phía hắn.

Tạ Vân Hạc theo phản xạ nhận lấy, sau đó mồ hôi lạnh toát ra.

Hắn nhận ra mình vẫn quá chủ quan, ở Tu Tiên giới lâu như vậy mà tư duy vẫn còn như người hiện đại, nếu hắn ném cho mình một ám khí hoặc bom thì sao?
May mà không phải, trong tay hắn chỉ là một viên đá nhỏ, trên viên đá ẩn hiện hoa quang lấp lánh.

Đây không phải là vật tương tự sao, Tạ Vân Hạc nghĩ thầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui