Lê Dã bị tê mỏi mà ngã xuống rừng bên cạnh.
Vừa vặn đã bị nhóm người của Tiểu Khê trấn phát hiện.
Lê Dã đã bị đưa trở về phủ nhốt ở địa lao.
Không lâu sau, hắn ta thừa cơ hội đưa người đàn ông đó đưa hắn đi đến thẳng nơi ở của phu nhân Tri Chu.
Tại đó đã có một cuộc hỗn chiến nhỏ khiến vài người bị thương và bỏ chạy.
Sau đó, người đàn ông đó trốn vào căn phòng này và lẩn lên xà nhà.
Chính lúc đó, hắn tình cờ gặp Tạ Vân Hạc, một người cũng đang lén lút ẩn náu ở đây.
Lê Dã vừa nói vừa quan sát đánh giáTạ Vân Hạc.
Thiếu niên mặc một bộ áo choàng màu xám, trông có vẻ đơn giản nhưng sạch sẽ.
Dáng vẻ hắn tuấn tú, vừa rồi khi ẩn nấp trên xà nhà trông cứ như một con báo đang rình rập con mồi.
Lê Dã tin chắc rằng nếu có ai đó phát hiện ra hắn ta ở đây thì chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng nhảy ra và chạy mất, khiến cho những người đó không thể hỏi được điều gì.
Hắn ta là kiểu người trông có vẻ bình tĩnh và nghiêm túc nhưng lại không hề thiếu sự tàn nhẫn.
Nghe xong câu chuyện mà Lê Dã kể, Tạ Vân Hạc chỉ im lặng.
Đây quả là một tình huống khó xử.
Nên nói thế nào về người này đây?
Muốn bảo là xui xẻo, mật ngọt vừa tới tay đã phải gặp cảnh khốn khổ.
Muốn nói là may mắn, nhưng lọt vào hang hùm ổ rắn thế này thì thật là bất hạnh.
Tạ Vân Hạc nhớ rõ trong cốt truyện rằng sau khi Tần Dục cùng bọn họ đánh bại Tri Chu nương tử, mở ra địa lao thì ngoại trừ các đồng môn đã mất, còn có một số thi thể tán tu.
Chẳng lẽ người này lại chính là một trong số đó?
Nhưng Tạ Vân Hạc nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu người này đã chạy trốn thoát rồi?
Dù sao căn phòng này liền kề với lối ra, chỉ cần tìm tòi kỹ một chút, chắc hẳn sẽ phát hiện được mật đạo, có lẽ người này đã ra ngoài rồi.
"Ta tên Lê Dã, người của Tử Tiêu Tông.
Đạo hữu là ai?"
"Tạ Vân Hạc, Thiên Kiếm Tông."
Sau khi hai người trao đổi tên tuổi, Tạ Vân Hạc không chần chừ nữa.
"Lê đạo hữu, dưới ván giường này có một mật đạo thông ra khách điếm Tường Hòa ở trấn Tiểu Khê.
Đạo hữu có thể theo mật đạo mà đi, tại khách điếm có người đồng hành của ta, nếu gặp được, xin báo giúp ta tin bình an."
"Trấn Tiểu Khê hiện đã trở thành sào huyệt của Tri Chu nương tử, tất cả dân chúng đã hóa thành con rối.
Chúng ta đã phát tín cầu cứu về tông môn nên đạo hữu có thể cùng sư huynh, sư tỷ của ta chờ cứu viện."
Tạ Vân Hạc kể lại mọi việc mình biết.
Lê Dã suy nghĩ một lúc rồi từ chối đề nghị chạy trốn theo mật đạo.
"Ta không đi.
Ta chưa bao giờ chịu nhục lớn như vậy, suýt nữa bị nuốt mất, ta nhất định phải thấy tên tà tu đó chết!"
Tạ Vân Hạc cảm thấy kính trọng tinh thần của Lê Dã nhưng vẫn dội cho hắn gáo nước lạnh.
"Tri Chu nương tử lần trước xuất hiện đã là Kim Đan hậu kỳ, lần này có lẽ đã đạt Nguyên Anh kỳ.
Ngươi và ta, hai kẻ chỉ ở Trúc Cơ kỳ, chẳng thể làm gì được."
"Ta ẩn nấp vào đây chỉ để tìm hiểu về các đồng môn mất tích, không định đối đầu trực diện với bọn chúng."
Tạ Vân Hạc nói rất có lý nhưng Lê Dã vẫn không cam lòng.
Lúc này trên mặt Lê Dã đã bôi thuốc mỡ, sắc màu sặc sỡ trông thật buồn cười.
"Ta có thể dẫn đường cho ngươi.
Cơ quan trong địa lao này không dễ tìm đâu."
"Hơn nữa." hắn đảo mắt: "Hai người cùng đi thì tốt hơn, gặp chuyện gì còn có người giúp đỡ."
Thấy khuyên mãi không được, Tạ Vân Hạc cũng đành gật đầu đồng ý.
Hai người chờ khi tiếng bước chân xa dần mới cẩn trọng ra khỏi phòng.
Trước đó, Lê Dã đã nói với Tạ Vân Hạc rằng hòn đá nhỏ mà hắn ném cho Tạ Vân Hạc là đạo cụ tăng cường khả năng ẩn nấp do Tử Tiêu Tông sáng chế.
Lần này vừa hay có dịp sử dụng, Lê Dã liền cho Tạ Vân Hạc mượn một viên.
Nhờ có đạo cụ và bùa chú hỗ trợ nên hai người dần dần tiếp cận ngọn núi giả mà Lê Dã đã nhắc tới.
Lúc này đã gần chạng vạng, thời gian từ lúc vào phủ trấn trưởng đã trôi qua nửa ngày.