Tạ Sư Đệ Của Hắn Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ


Ánh trăng bắt đầu le lói, cùng với mặt trời sắp lặn ở phía xa, cảnh vật vẫn chưa chìm vào đêm tối hoàn toàn.

Phủ trấn trưởng thật tinh xảo và nguy nga, có thể thấy trước khi bị Tri Chu nương tử chiếm lĩnh thì nơi này thuộc về một gia tộc giàu có.

Trong đình viện tinh xảo có một ngọn núi giả đan xen đầy vẻ thú vị.

Ngọn núi này được tạo nên từ những tảng đá có hình thù kỳ lạ, bên ngoài phủ kín rêu xanh và dấu vết loang lổ.

Lê Dã lặng lẽ chỉ vào mặt bên của ngọn núi giả, có thể thấy mơ hồ một khối nhô lên, đó hẳn là nơi che giấu cơ quan.

Hai người tiến lại gần, Lê Dã giơ tay sờ vào cơ quan và ấn xuống.

Chỉ nghe một tiếng động nặng nề, ngọn núi giả từ từ nứt ra lộ ra một con đường tối tăm.

Bức tường hai bên đường ướt đẫm, khi chạm vào có cảm giác lạnh lẽo, trên mặt đầy rêu trơn trượt.

Trong không khí tỏa ra mùi khó chịu.

Con đường tối om chỉ có vài chiếc đèn dầu lay động khiến ánh sáng yếu ớt đủ để soi bước chân phía dưới.

Tạ Vân Hạc quan sát và nhận ra đây chính là nơi mà các đệ tử Thiên Kiếm Tông bị giam cầm trong cốt truyện.

"Ngươi quay lại vẫn còn kịp.

"
Tạ Vân Hạc tốt bụng nhắc nhở, trong nguyên tác, trận chiến phía sau rất tàn khốc, hắn không muốn ai vô tội phải bỏ mạng.

"Ta không sợ, sớm muộn gì cũng phải cho tà tu đó nếm mùi đau khổ!"
Lê Dã kiên quyết, không chút sợ hãi.

Hắn nhanh chóng dẫn đầu tiến vào con đường tối.

Do trước đó từng bị giam ở đây nên Lê Dã cũng đã quen thuộc với con đường này.

Con đường uốn lượn khúc khuỷu, tưởng chừng không có hồi kết.

Sau khi đi được một đoạn, trước mắt hiện ra hai ngã rẽ.

"Đi hướng nào?" Tạ Vân Hạc hỏi.

"Đi bên phải.

" Lê Dã nhớ rõ mình đã bị áp giải ra từ mật đạo bên phải.

Rẽ vào bên phải, mùi hương khó chịu trong không khí càng trở nên đậm đặc có lẫn cả mùi máu tươi, bùn đất ẩm ướt và mùi hủ bại.

Cuối cùng, khi tới cuối con đường, hai người đã trông thấy địa lao.

Nghe thấy tiếng bước chân, những người trong địa lao liền khẽ ngẩng đầu lên.

Tạ Vân Hạc vừa trông thấy tình cảnh nơi địa lao, trong lòng không khỏi kinh sợ.

Dù rằng tiểu thuyết có miêu tả trước nhưng hiện thực trước mắt thật quá đỗi thê thảm.

Tất cả tù nhân trong địa lao đều bị xích sắt trói chặt tay chân, quần áo rách nát.

Nhiều người cụt tay, cụt chân, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Điểm duy nhất có thể coi là tin tốt là ít nhất bọn họ vẫn còn sống.

Tạ Vân Hạc bước tới kiểm tra, đa phần đều thoi thóp, chỉ có một số ít còn giữ được ý thức.

"Ngươi là đệ tử Thiên Kiếm Tông?"
Một người nhận ra áo choàng của Tạ Vân Hạc, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng.

"Đúng vậy, sư huynh, các người có phải là nhóm đệ tử đã nhận nhiệm vụ ở Tiểu Khê trấn không?"
Tạ Vân Hạc đưa cho vị sư huynh này một viên Bồi Nguyên Đan để bổ sung linh lực.

Lúc trước hắn đã chú ý, những người ở đây dường như bị rút cạn linh khí, ai nấy đều gầy gò, rõ ràng đã chịu đói khát rất lâu.

"Trưởng trấn Tiểu Khê trấn, Ngô trấn trưởng là một tên tay sai của tà tu.

Hắn lừa chúng ta vào phủ, thừa lúc chúng ta không đề phòng mà dùng thuốc mê hạ gục.

"
Vị sư huynh này sau khi có chút sức lực, bắt đầu cố gắng điều động linh lực trong cơ thể, đồng thời kể lại cho Tạ Vân Hạc nghe tai họa mà họ gặp phải.

Ngữ điệu của hắn đầy oán hận khi nhắc tới Ngô trấn trưởng.

"Bọn chúng còn cho chúng ta uống Tán Linh Đan khiến linh khí không thể hội tụ và cũng nhờ vậy mà xích sắt này không thể bị phá vỡ.

"
"Không chỉ vậy, bọn chúng thường xuyên tới cắt thịt chúng ta đem cho tà tu làm huyết thực! Thật đáng căm phẫn!"
May mắn thay, những xích sắt này từ bên ngoài có thể phá hủy.

Phần lớn đệ tử Thiên Kiếm Tông ở đây do dược vật mà toàn thân vô lực, một số khác bị cụt tay chân.

Bồi Nguyên Đan có thể bổ sung linh lực giúp kinh mạch khô cạn dần hồi phục dưới tác dụng của đan dược.

Sau khi giúp họ thoát khỏi xích sắt, Tạ Vân Hạc còn phát hiện dưới địa lao có không ít hài cốt, đoán rằng đó là những người đã bị hại trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui