Cả đại điện đẹp đẽ kia bị phủ lên một bầu không khí chết chóc, nơi này không phải chỗ thưởng trà mà giống như điện Tu La của Diêm Vương.
“Phi! Yêu nghiệt, ta tuyệt đối sẽ không khuất phục ngươi! Câm cái miệng chó của ngươi lại!”
“Ngươi dám làm chuyện thương thiên hại lý này ngay trong địa bàn Thiên Kiếm Tông, tông môn sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Tri Chu nương tử không hề nổi giận, bởi trước mắt nàng, người này chính là huyết thực vô cùng quý giá.
Nàng ta cảm thấy chỉ cần ăn được người này, tu vi của nàng ta chắc chắn sẽ đạt tới Nguyên Anh kỳ, thậm chí có thể tinh luyện huyết mạch yêu tu của mình.
Khi đó, Tri lang của nàng sẽ không còn phải chịu khổ mỗi khi trăng tròn nữa.
Nàng ta thậm chí có thể giúp Tri lang rèn lại một thân thể mới.
Nghĩ đến đó, nàng càng tham lam nhìn chằm chằm vào kén sáng.
“Đừng vội từ chối mà, ngươi còn trẻ, chưa biết thế nào là sức hút của nữ nhân thành thục đâu.
Chu nương ta không ngại đưa ngươi lên đỉnh khoái lạc, rồi ngươi và ta sẽ hợp làm một ~”
Người trong kén càng nghe càng tức giận.
“Ghê tởm! Con mụ xấu xa! Si tâm vọng tưởng!”
“Ta phi! Con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Còn nói mị lực! Ngươi chẳng bằng một sợi lông của Tần sư huynh ta!”
“Lão bà! Con mụ xấu xa!”
Tri Chu nương tử nổi giận, dám bảo nàng là già và xấu!
Năm xưa nàng ta là mỹ nữ nổi danh kia mà!
Ngay cả bây giờ, nàng ta vẫn còn giữ được nét đẹp đó!
Tên huyết thực vô lễ này!
Trong tay nàng ta liên tục đánh ra pháp quyết về phía kén sáng.
Đối phương giống như rùa rụt cổ, không bị thương nặng nhưng Tri Chu nương tử cũng không thể phá được lớp vỏ bảo vệ đó.
Hai bên bất lực, đành phải giằng co với nhau.
Tạ Vân Hạc đã xác định được âm thanh phát ra từ kén sáng chắc chắn là của Lăng Kiểu Kiểu.
Dù chỉ mới gặp mặt một lần nhưng Tạ Vân Hạc vẫn nhớ khá rõ giọng nói của Lăng Kiểu Kiểu.
Chỉ có điều, tiếng nói từ kén sáng lần này so với trước kia có phần căng thẳng và quyết liệt hơn.
Nghe qua lớp kén sáng không được rõ ràng, chuyện đó cũng có thể hiểu được.
"Nàng là sư tỷ của tông môn ta, đợi một lúc tìm được thời cơ sẽ cứu nàng ra.
"
Tạ Vân Hạc quay đầu, làm khẩu hình với Lê Dã.
"Sư tỷ? Sư tỷ của tông môn các ngươi đều mạnh mẽ như vậy sao?"
Lê Dã đáp lại Tạ Vân Hạc bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Dù vừa rồi chỉ là nghe lén nhưng những gì hai người kia nói hắn vẫn nghe khá rõ.
Lê Dã đã bị trận mắng chửi kịch liệt giữa hai người làm cho choáng váng.
Lăng Kiểu Kiểu và Tri Chu nương tử, có thể nói, cả hai chẳng khác nào những người đàn bà đanh đá, khẩu chiến không ngừng.
Cả hai đã mắng chửi đến mức "thăm hỏi" cả tổ tông lẫn nhau.
Trong phút chốc, những lời lẽ tục tằn không ngừng văng vẳng bên tai.
Lê Dã đột nhiên cảm thấy lòng kính sợ đối với nữ tu tăng lên không ít.
Sư phụ nói quả không sai, những nữ tu xinh đẹp đều chẳng khác gì mãnh hổ.
Thật sự đáng sợ.
Đúng lúc này, trong đại điện vang lên giọng nói trầm thấp của một nam nhân: "Chu nương, hình như có kẻ tiểu nhân trà trộn vào.
"
Từ đâu lại vang lên giọng nam nhân?
Tạ Vân Hạc và Lê Dã trong lòng chấn động nhưng cả hai vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không thay đổi vị trí.
Nếu đối phương đang lừa họ thì sao?
Tri Chu nương tử vừa nghe thấy tiếng, liền dừng việc mắng chửi Lăng Kiểu Kiểu.
Ánh mắt của nàng lập tức lóe lên một tia sáng sắc bén.
Một luồng uy áp từ cao thủ Kim Đan hậu kỳ bất ngờ bùng lên, quét qua toàn bộ đại điện.
“Không ổn rồi!”
Tạ Vân Hạc biết ngay Tri Chu nương tử đã bắt đầu dùng thần thức kiểm tra toàn bộ đại điện!
Chẳng bao lâu nữa, họ chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Muốn kéo Lê Dã xuống mật đạo để tạm thời trốn đi, vì đêm trăng tròn vẫn còn một chút thời gian, cần kéo dài thêm chút nữa.
Tạ Vân Hạc và Lê Dã vừa định lùi về mật đạo thì một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra!
Tri Chu nương tử không quay người lại nhưng đằng sau đầu nàng dần hiện ra gương mặt của một nam nhân.
Trời ơi, chẳng khác gì Voldemort và Quirrell!
Tạ Vân Hạc thấy cảnh đó, trong lòng không khỏi ghê sợ.
Hắn chưa từng thấy qua kiểu liên thể bao giờ.