Tạ Sư Đệ Của Hắn Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ


Hai người họ đã tiến sát đến bên ngoài cái kén ánh sáng.

"Lăng sư tỷ! Ngươi có sao không?"
Tạ Vân Hạc cất tiếng gọi về phía cái kén.

"Đệ tử Thiên Kiếm Tông sao?"
Từ trong kén phát ra tiếng đáp.

"Đúng vậy, Lăng sư tỷ.

"
Tạ Vân Hạc dùng thanh kiếm tinh thiết chém lũ nhện nhỏ bám trên lá chắn.

Người trong kén im lặng một lúc rồi tức giận quát lên.

"Ngươi có đầu óc không? Trúc Cơ kỳ mà dám tới đây tìm chết?"
Lăng Kiểu Kiểu có thể cảm nhận được bên ngoài cái kén chỉ là hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Nhưng khi nghe một trong số đó nói mình là đệ tử Thiên Kiếm Tông, Lăng Kiểu Kiểu tức giận vô cùng.


Dù đang trong hiểm cảnh, nàng cũng không muốn đệ tử Thiên Kiếm Tông mạo hiểm sinh mạng vì mình.

Có lẽ do phụ thân là chưởng môn Thiên Kiếm Tông, Lăng Kiểu Kiểu không nói ra nhưng luôn có lòng tự hào về môn phái.

Bên ngoài, Lăng Kiểu Kiểu bị coi là đại tiểu thư kiêu ngạo của tông môn, còn có chút mê muội trong tình yêu.

Nhưng không ai biết, nàng thực ra là một người rất yêu quý tông môn.

Nàng thích Tần sư huynh, bị mê hoặc bởi dung mạo của huynh ấy nhưng nàng càng yêu Thiên Kiếm Tông hơn.

Vì thế, Lăng Kiểu Kiểu không thể chấp nhận việc đệ tử Thiên Kiếm Tông vì nàng mà rơi vào hiểm nguy.

Không nhịn được, nàng mắng thẳng hai tên bên ngoài là đồ ngu ngốc.

Bị mắng, Tạ Vân Hạc chỉ cười trừ, chẳng để tâm đến lời của Lăng Kiểu Kiểu.

Dù gì, từ lần đầu gặp mặt thì nàng đã tỏ ra có chút khí chất kiêu ngạo.

Vấn đề bây giờ là ba người họ phải làm sao thoát khỏi tay Tri Chu nương tử đây.

Tạ Vân Hạc cảm nhận rõ trạng thái tinh thần của Tri Chu nương tử không ổn định, mà đây là đặc điểm chung của yêu tu.

Ví dụ như yêu tu loài sói, mỗi khi trăng tròn đều không kìm được mà tru lên dưới ánh trăng.

Tri Chu nương tử vốn là nửa yêu tu cũng có những tật xấu.

Cụ thể là sợ lửa, sợ ánh sáng, dễ nổi nóng và không kiểm soát được bản thân, lộ ra yêu thân.

Và khi trăng tròn thì nàng sẽ lộ ra mệnh môn.

Mệnh môn chính là tử huyệt của tu sĩ hay còn gọi là điểm yếu chí mạng.

Tạ Vân Hạc đã nhắm tới điểm này.

Theo cốt truyện trong sách thì trên người Tri Chu nương tử có một mệnh môn, thường ngày không lộ ra, nhưng vào đêm trăng tròn thì ở chân thứ hai bên trái của nàng ta sẽ xuất hiện một hoa văn hình tròn.


Thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng đó chính là mệnh môn của Tri Chu nương tử.

Chuyện này ngoài nàng ta và Tri lang ra thì không ai biết.

Hơn nữa, mệnh môn chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn, gần như không ai ngờ đến.

Tri Chu nương tử cũng chẳng lo lắng về điều này.

Lúc này, mệnh môn đã xuất hiện.

Tạ Vân Hạc nhìn về phía trước, thấy trên chân Tri Chu nương tử hiện ra một hoa văn hình tròn.

Nếu đánh trúng mệnh môn thì dù không chết cũng sẽ trọng thương, đây là cơ hội của bọn họ.

Trước khi tìm đến Tri Chu nương tử, Tạ Vân Hạc đã nhỏ giọng trao đổi với Lê Dã về việc này.

Lê Dã còn hỏi làm sao mà hắn biết được chuyện đó?
Tạ Vân Hạc đáp: "Tông môn cơ mật.

"
Lê Dã: "Thì ra là vậy!"
Nhìn thấy mệnh môn của đối phương đã lộ rõ, Tạ Vân Hạc lập tức trao cho Lê Dã một ánh mắt ra hiệu rồi nhìn về phía chân trái thứ hai của Tri Chu nương tử.

Lê Dã nhận được ám chỉ, cũng quay đầu nhìn theo, quả nhiên xuất hiện một vòng hoa văn tròn.


Mọi chuyện giờ đã dễ dàng hơn.

Tạ Vân Hạc nâng thanh kiếm trong tay lên, vừa động niệm thì thanh kiếm liền bay thẳng ra ngoài.

Kiếm tu ngự kiếm không chỉ dùng để phi hành, thực tế trong chiến đấu thì kiếm còn có thể linh hoạt theo ý chỉ tự do tấn công địch thủ mà không bị hạn chế bởi khoảng cách.

Thanh kiếm tinh thiết bay thẳng về phía vòng tròn hoa văn trên chân trái thứ hai của Tri Chu nương tử.

Đồng thời, Lê Dã cũng rút ra một vật tựa như phi tiêu.

Tay hắn vung mạnh khiến phi tiêu chuẩn xác bay về phía vòng tròn hoa văn đó.

Cuộc chiến giằng co kéo dài đã làm cho Tri Chu nương tử không kịp phản ứng.

Một kiếm và một tiêu đồng thời đánh trúng mệnh môn của nàng!
"Á! Đồ khốn kiếp!"
Bị đánh trúng mệnh môn, Tri Chu nương tử như bị búa tạ đập trúng, lập tức dừng toàn bộ công kích.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận