Tạ Vân Hạc đã biết, Mê Cốc Chi là một loại nhánh cây bẻ từ cây Mê Cốc, sau đó qua nhân công chế tác thành một loại pháp khí.
Mê Cốc là một loại thực vật kỳ diệu, theo truyền thuyết, loại cây này hàng năm sinh trưởng ở những nơi tràn ngập sương mù, bẻ nhánh cây này có thể chỉ dẫn ra từ trong sương mù, Mê Cốc nhánh cây còn có chức năng chỉ hướng và xem vận hạn.
Theo cấp bậc của Mê Cốc cùng độ gần của nhánh cây đến trung tâm, Mê Cốc Chi cũng được chia thành các cấp bậc khác nhau, là một loại tài liệu tốt cho trận pháp.
Đáng tiếc là Mê Cốc thực sự quá hiếm, chỉ có ở những hoàn cảnh hiểm ác mới gặp được, vì vậy Mê Cốc Chi rất ít thấy, dù có giá cũng không có người bán.
Mê Cốc Chi còn có một công năng mà các trận pháp sư căm thù, đó chính là chỉ ra phương hướng của sinh môn trong trận pháp.
Ngươi nghĩ xem, trận pháp là sở trường của các trận pháp sư.
Nhưng nếu ai cũng có Mê Cốc Chi rồi căn cứ vào chỉ dẫn của Mê Cốc Chi để thoát khỏi trận pháp thì những trận pháp sư đó còn có ý nghĩa gì nữa?
Tri Chu nương tử xuất hiện ở giữa không trung với tóc bay múa, bộ mặt dữ tợn: “Các ngươi chắc chắn sẽ chết!”
Mọi người hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng đều không thể động đậy dưới áp lực của Tri Chu nương tử.
Tất cả đều cảm thấy chạy trời không khỏi nắng.
【Ô ô ô, ký chủ ơi! Ta thật khổ sở!】
【Câm miệng!】
Tạ Vân Hạc cảm thấy phiền lòng vì tiếng ồn trong đầu từ hệ thống, đối phương còn bắt đầu trong não nảy sinh ý niệm hóa vàng mã cho hắn.
【Tri Chu nương tử sao lại đột phá tới Nguyên Anh kỳ? Nàng vừa mới bị trọng thương mà!】
【Ta không biết, ký chủ à, ta chỉ có thể nhìn theo ngài, còn những gì ngài không thấy ta cũng không rõ.
Ô ô ô, ta chỉ có thể gõ mõ cầu nguyện thôi!】
Trong đầu, hệ thống bắt đầu cụ thể hóa, một quang đoàn tử xuất hiện, đang gõ mõ và bái thần tượng.
Tạ Vân Hạc:……
Chẳng lẽ mọi người đều muốn chết ở đây sao?
Hắn không khỏi suy nghĩ.
Ai có thể ngờ cốt truyện lại biến đổi bất ngờ như vậy?
Mọi người bắt đầu lấy ra những bảo vật trong hòm đồ.
Lăng Kiểu Kiểu bóp nát một đạo cụ, một quang kén tương tự xuất hiện trước mặt.
Hy vọng lóe lên trong mắt mọi người.
Một giây sau, quang kén vỡ tan.
Mọi người lại thấy hy vọng tiêu tan.
Công kích ập xuống!
Lê Dã móc ra một khối ngọc bài, bóp nát.
Một phù không bàn tay hư ảnh xuất hiện cùng Tri Chu nương tử giao đấu!
Hai bên va chạm, chẳng phân biệt thắng bại!
Chiêu này bị tiếp được!
Mọi người lại thấy hy vọng hiện lên.
Nhưng chiêu tiếp theo, hư ảnh bàn tay biến mất.
Hy vọng lại tiêu tan.
Tri Chu nương tử cười lạnh, nhanh chóng tung ra chiêu tiếp theo công kích sắc bén hướng về phía mọi người.
Chiêu trước đã tiếp được, Tri Chu nương tử còn sống, vẫn có thể đánh ra chiêu thứ hai nha.
Lúc này mọi người, không ai dám ra tay.
Bên cạnh có một tiên nhị đại, còn có một tiên nhị đại khác mờ ảo cũng không ra tay.
Tạ Vân Hạc càng không dám ra tay, hắn chỉ là một pháo hôi tầm thường, trên người những bùa chú đáng giá nhất cũng đã dùng hết khi đối mặt với Tri Chu nương tử rồi.
Ai, chỉ còn chờ chết.
Đúng lúc này, phía trước Tạ Vân Hạc cùng Lê Dã có một động tĩnh phát ra từ trong phòng!
Có một người “Tạch” một tiếng từ trong phòng lao ra.
Người tới khiến Tạ Vân Hạc cùng ba người không thể thấy rõ tốc độ mà cùng Tri Chu nương tử giao đấu.
Đây cũng là một Nguyên Anh kỳ tu sĩ!
Tri Chu nương tử vừa mới tiến vào Nguyên Anh kỳ, khi giao chiến với người này, lập tức lộ ra không địch lại.
Tu vi người này chắc chắn cao hơn Tri Chu nương tử!
Tạ Vân Hạc lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hô, tạm thời được cứu trợ.
Người mới gia nhập cuộc chiến là một trung niên bạch y tu sĩ để râu dài, theo nhịp chiến đấu mà nhảy lên.
Mặc dù tu vi trung niên tu sĩ cao hơn Tri Chu nương tử nhưng hai người vẫn đánh nhau không phân thắng bại.
Tri Chu nương tử gào thét một tiếng như triệu hoán tín hiệu.
Một ít động tĩnh lạ thường vang lên, một vài bóng đen từ chỗ tối đi ra.
Mọi người bị một đám bóng đen vây quanh!
Mọi người nhìn lại, hóa ra là con rối do Tri Chu nương tử khống chế!