【 Đây là điều cần thiết, nếu không ký chủ có 95% khả năng sẽ phải lòng nhân vật chính, từ đó dẫn đến lười biếng, không hoàn thành nhiệm vụ.
】
【 Không đến mức đó đâu, ta là nam nhân thẳng mà, không kể hắn có đẹp đẽ hay tuấn tú đến đâu, chỉ cần là nam thì ta không thể được rồi.
】
【 Hơn nữa người này giống như một cái đèn sáng rực rỡ vậy, nhìn thật kỳ quái, thật chói mắt, ta đã không thể nhìn thẳng vào hắn rồi.
】
Dù ánh sáng thánh khiết có nhu hòa thì ánh sáng vẫn là ánh sáng.
Nhìn chằm chằm vào nhân vật chính Tần Dục trước mắt, chỉ sau vài giây, Tạ Vân Hạc liền cảm thấy đôi mắt cay xè.
Cảm giác ấy giống như nhìn thẳng vào một cái bóng đèn trong vài giây.
Tạ Vân Hạc không chịu nổi, quay đầu sang hướng khác, lén lút xoa nhẹ đôi mắt bị ánh sáng làm đau.
Mong cho cốt truyện này nhanh chóng qua đi.
Tần Dục cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Vốn dĩ hôm nay hắn chỉ định đến để phân phát cho mấy người này.
Tất cả là do vị sư tôn dở hơi này gây ra, hắn cũng không có ý định để ý đến đám đệ tử tạp dịch, hắn càng thích tự mình tu luyện một mình, người dư thừa sẽ chỉ làm phiền hắn, đặc biệt là những kẻ nhìn hắn mà ngẩn ngơ.
Tần Dục biết rõ dung mạo của mình rất xuất chúng nên thường có nhiều người kinh ngạc trước vẻ ngoài của hắn, nhìn thấy hắn rồi ngẩn người cũng là chuyện thường.
Nhưng đối với Tần Dục, làm người tu tiên sao có thể bị mê hoặc bởi vẻ ngoài?
Hắn cũng yêu thích những thứ đẹp đẽ, nhưng vẻ ngoài chỉ là hư ảo, chỉ có con đường tu đạo mới là vĩnh hằng bất biến.
Nhưng hôm nay có chút khác lạ.
Trong đám người này lại có kẻ, khi nhìn hắn, trên mặt viết rõ ba chữ “Nhìn thấy quỷ”.
Trong khi những người khác đều đang nhìn hắn ngẩn ngơ thì người này không chỉ phản ứng nhanh nhất, mà còn lộ ra vẻ…… Ghét bỏ (?).
Cảm giác nhàm chán của Tần Dục ngay lập tức tan biến.
Hắn cười một cách xấu xa, gặp được một kẻ thú vị.
Tần Dục lập tức tiến lại gần trước mặt Tạ Vân Hạc, cúi xuống nhìn kỹ.
Phát hiện kẻ trước mắt đang đầy vẻ kháng cự, Tần Dục hài lòng gật đầu.
Hắn ta bắt lấy Tạ Vân Hạc, sau đó đưa tới trước mặt sư phụ.
“Sư phụ, ta muốn người này.”
Toàn trường ồ lên.
Không ngờ thật sự có kẻ may mắn được chọn a.
Tuy rằng ở đây mọi người đều đến tham gia để trở thành tạp dịch đệ tử của Tần Dục, nhưng theo lời đồn đại về tính tình của Tần sư huynh, đoàn người đều cảm thấy khả năng được chọn rất thấp.
Đúng vậy, ai nấy đều là những kẻ tò mò, đến đây để xem trò vui mà thôi.
Bởi vì Tần sư huynh vô cùng ghét những kẻ chỉ trầm mê vào vẻ ngoài của hắn, đến giờ vẫn chưa ai không bị vẻ ngoài của hắn cuốn hút.
Ngày thường, ngoài việc đi cùng các sư huynh đệ đồng môn, phần lớn thời gian hắn đều đi lại một mình.
Không ngờ lần này hắn thật sự chọn một đệ tử tạp dịch, nghĩa là về sau phải cùng người đó ở chung một động phủ.
Mọi người đều dồn ánh mắt lên người Tạ Vân Hạc, ánh mắt dò xét, không biết người này rốt cuộc có điểm gì đặc biệt khiến Tần sư huynh chú ý?
Tạ Vân Hạc cũng cảm thấy vô cùng bối rối.
Khi hắn còn đang trong đầu cằn nhằn với hệ thống, trước mắt bỗng hiện ra một người với khuôn mặt sáng rực như mang theo thánh quang.
Nhìn từ xa đã thấy chói lóa, đến gần lại càng lợi hại, Tạ Vân Hạc suýt nữa bị lóa mắt nên liên tục lùi về sau.
Ngay sau đó, hắn bị người kia nắm lấy dắt ra khỏi đám đông.
Rồi chính là cảnh Tần Dục đến trước mặt sư phụ và đòi người.
Hắn còn bối rối hơn bất kỳ ai khác, chuyện này có chút khác với cốt truyện a.
Trong cốt truyện, Tạ Vân Hạc nhờ một sự trùng hợp mà có được dược thảo Tần Dục cần, sau khi giao dược thảo cho Tần Dục, Tần Dục hứa sẽ bảo vệ hắn, từ đó Tạ Vân Hạc trở thành một trong những tiểu đệ của Tần Dục.
Nhưng sao lần này lại trở thành tiểu đệ trước cả sự kiện đó?
Tạ Vân Hạc có chút không thể hiểu nổi chuyện này.
“Ồ, Luyện Khí kỳ đại viên mãn, không tồi.
Ngươi tên là gì?”
Tiêu Dao kiếm tôn cũng bị đồ đệ làm cho kinh ngạc một chút, nhưng vốn dĩ hắn đã muốn Tần Dục không cần cả ngày cô đơn lẻ bóng.
Nhìn thấy hắn chọn một tạp dịch đệ tử, cũng thực vừa lòng.
Hắn nhìn Tạ Vân Hạc, có chút kinh ngạc.