Tạ Vân Hạc nhìn về phía Tần Dục, người trên mặt mang thánh quang lự kính, giữa đêm tối vẫn thấy rõ.
Dấu chấm hỏi tràn ngập trong lòng hắn.
Tần Dục thật sự là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn sao?
Hắn sao lại cảm thấy chiêu thức của vai chính này có uy lực như vậy, thậm chí áp đảo cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ?
Mọi người đều là Trúc Cơ kỳ, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy a?
Mọi người đều bị hai nhân sĩ đột ngột xuất hiện làm chấn kinh, một chút không kịp phản ứng.
Một người nhất chiêu bức lui con rối, đồng thời diệt sát đại bộ phận con rối.
Người còn lại cũng dùng một chiêu diệt sạch số con rối còn lại.
Hai người này, địa vị không hề tầm thường?
“Tần sư huynh!”
Lăng Kiểu Kiểu thấy rõ người đến, mắt sáng ngời, lập tức kêu lên.
Tần Dục sau khi dùng một đại chiêu diệt nhóm con rối, cuối cùng cũng có thời gian đánh giá tình hình nơi đây.
Tần Dục cùng Giang Hàn vốn là xuất môn làm nhiệm vụ, đồng thời tìm kiếm một ít thiên tài địa bảo gần đây.
Nhưng đột nhiên cảm nhận được phương hướng này có ma khí nồng đậm.
Nơi này vẫn nằm trong phạm vi quản hạt của Thiên Kiếm Tông.
Cho dù không ở trong quản hạt, người tu tiên nhìn thấy tình huống như vậy cũng sẽ không thể làm ngơ, huống chi đây lại còn ở trong phạm vi quản lý của tông môn.
Tông môn quanh vùng trấn đã xảy ra chuyện như thế, đây quả là một chuyện lớn!
Hai người lập tức quay đầu, hướng về trấn nhỏ mà đi.
Dọc đường nhìn thấy rất nhiều người đã bị ma khí ăn mòn thần trí.
Ban đầu, hai người còn tưởng là cư dân bình thường của trấn, nhưng sau khi kiểm tra mới phát hiện họ đã không còn là người sống.
Bọn họ thấy đều không phải người sống, mà là con rối.
Tình hình hiện tại là con rối đã ma hóa, nguồn cơn nhất định nằm ở con rối bị thao túng.
Hai người biết chuyện này không nên chậm trễ, lập tức theo hướng ma khí mạnh nhất mà đi tới.
Gần nhất, bọn họ nhìn thấy có người đang chiến đấu với Nguyên Anh kỳ Tri Chu nương tử, xung quanh còn có rất nhiều con rối ma hóa, bọn chúng bao vây những người đang đau khổ kiên trì.
Tần Dục đối với tà tu trong Tu Tiên giới tương đối hiểu biết.
“Là Tri Chu nương tử.
”Tần Dục nói với Giang Hàn.
“Ta biết.
” Giang Hàn gật đầu.
Đối với Giang Hàn mà nói, những điều này đều là tầm thường, kẻ nào dám xâm phạm Thiên Kiếm Tông, một kiếm sẽ trảm.
Tần Dục như đang suy tư điều gì: “Nghe đồn nàng ta là yêu tu, không ngờ lại có quan hệ với Ma Vật?”
Thấy cuộc chiến giằng co, hai người không nói thêm gì nữa, liền xuống hỗ trợ.
Tần Dục mãi đến khi tiêu diệt xong con rối mới phát hiện số người bị vây khốn lại đều là người quen.
Một người là Lăng sư muội luôn quấn lấy hắn, còn một người là tân tấn quản sự của hắn.
Tần Dục quay người nhìn ba người, Tạ Vân Hạc không có gì phản ứng.
Nhưng Lăng Kiểu Kiểu và Lê Dã lại có phản ứng rất lớn.
“Tần sư huynh! Quả là ngươi!”
“Ta tích nương lặc, sao có người có thể trưởng thành như vậy?”
Câu trước là từ Lăng Kiểu Kiểu đầy kích động, câu sau là từ Lê Dã, bị sốc trước diện mạo của Tần Dục.
Có thể thấy Lê Dã thật sự đã chịu đả kích không nhỏ.
Tạ Vân Hạc không thực sự để ý đến điều đó, đến đây thì Tần Dục hắn chỉ gật đầu chào một tiếng.
Ngay sau đó, đôi mắt hắn đã hoàn toàn bị cuộc chiến ở bên kia hấp dẫn.
Hắn chăm chú nhìn hai người đang chiến đấu với Tri Chu nương tử, cảnh tượng tu sĩ cao cấp giao đấu thật hiếm thấy.
Giang Hàn là kiếm tu tiêu chuẩn, mỗi một kiếm khí đánh vào người Tri Chu nương tử đều khiến nàng ta tru lên thảm thiết.
Người trung niên còn lại là pháp tu, nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, miệng lẩm bẩm.
Một đạo lại một đạo lôi quang đánh vào người Tri Chu nương tử.
Dưới sự công kích hợp lực của hai người, chẳng bao lâu thì Tri Chu nương tử đã bị đánh bại.
Nàng ta phát ra tiếng gào thét không cam lòng: “Rống!”
Lúc này nàng đã không còn phong vận cùng mỹ diễm như ban đầu mà Tạ Vân Hạc nhìn thấy, dưới ma khí lượn lờ, nàng ta trông tà ác và cổ quái.
Nàng ta nằm sấp trên mặt đất và đã mất đi sức lực nhúc nhích.