La Thành ánh mắt đầy mong đợi.
La Thành vừa mới từ ám đạo trong phòng lao ra.
Tại nơi đó một con đường bí mật của khách điếm, hắn không có gặp La Tử Phong sao?
Bọn họ cùng Tri Chu nương tử chiến đấu thời gian không tính là ngắn, theo như Tạ Vân Hạc phỏng đoán thì bọn họ hẳn là đều đã tới khách điếm rồi.
Chẳng lẽ tình huống lại như vậy?
Tạ Vân Hạc cùng Lê Dã nhìn nhau, cảm thấy bất an.
Dưới ánh mắt mong đợi của La Thành, Tạ Vân Hạc liền đem chuyện hắn lén vào trấn trưởng phủ đệ nói một lượt.
Hơn nữa còn kể lại quá trình tìm kiếm La Tử Phong cùng các sư huynh.
Mọi người vội vàng trở lại phía trước núi giả, xem xét một chút.
Trong mật thất đã không còn ai, dựa theo những dấu chân thì có thể thấy một đám người đã rời đi.
Nhìn thấy mật thất có máu, cùng những phần tay chân đã bị đứt rời, lại nghe Tạ Vân Hạc miêu tả thảm cảnh của các sư huynh, mọi người sắc mặt trở nên nặng nề.
Giang Hàn sờ soạng kiếm của mình, nặng nề nói:
“Ta hẳn là đã giết chết cái tà tu đó, thật uổng phí.
”
Cũng may bọn họ bỏ chạy thời điểm có vẻ vội vàng, căn cứ vào dấu chân cũng có thể nhận ra phương hướng đi của bọn chúng.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng bọn họ đã tìm được La Tử Phong và đoàn người.
Khi hai nhóm gặp nhau, La Tử Phong cùng Trình Minh đang thở dài, một đám người ngồi xổm trong phòng.
Không ai bị thiếu cả.
Thấy được cháu trai của mình, La Thành kích động tiến lên:“Tử Phong!”
Nghe thấy tiếng gọi, La Tử Phong ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: “Tam thúc!”
Ngay sau đó lại thấy được phía sau một đám người.
“Tạ sư đệ, Lê đạo hữu, còn có…… Tần sư huynh, Giang sư huynh?”
La Tử Phong kinh ngạc trước đoàn người đông đúc này.
Thậm chí với hắn, cơ hội thấy Tần sư huynh cũng rất ít.
Quả thật không hổ là người có sức hấp dẫn nhất tông môn, họ lớn lên thật đẹp đẽ!
Những người còn lại nghe thấy động tĩnh đều quay lại, nhìn thấy đều là người một nhà, kích động không thôi.
Đây là tông môn đến cứu bọn họ sao?
Giang Hàn sư huynh là người đầu tiên tiến lên chăm sóc các đồng môn bị thương.
Lăng Kiểu Kiểu cũng theo sau đi.
Tạ Vân Hạc thì tò mò không biết nhóm người này sao lại ở đây.
Hỏi ra mới dở khóc dở cười, nguyên lai chỉ vì họ mù đường.
Tạ Vân Hạc đúng là đã miêu tả bản đồ cho họ, nhưng hắn không ngờ rằng cả đám đều là mù đường.
Khi họ nhận ra không muốn trở về, lại không cẩn thận dẫm vào trận pháp.
Không sai, chính là ba người Tạ Vân Hạc đã từng va phải mê trận.
Ba người họ có thể dùng đạo cụ tìm được đường ra, nhưng bọn họ không có đạo cụ phá trận, lại cũng không có người hiểu biết về trận pháp.
Mọi người đều biết, Thiên Kiếm Tông chỉ nuôi dạy kiếm tu còn lực công kích thì đủ, nhưng tu tiên các lĩnh vực khác lại hiểu biết rất ít.
Như sư huynh Chử Nguyên Châu có thành tựu trong luyện đan, cũng chỉ là lông phượng sừng lân tại Thiên Kiếm Tông.
Những đệ tử khác cũng chỉ chuyên chú vào tu luyện bản thân cùng với bảo trì thanh kiếm của họ nên khi gặp phải tình huống này, La Tử Phong cùng Trình Minh cũng không có cách nào, nhất là bọn họ đại bộ phận đạo cụ còn lại đều đã bị lục soát.
Ngay cả đã từng có đạo cụ, giờ phút này cũng vô dụng.
Bị mê trận làm khó nên bọn họ chỉ còn cách lui về một phòng, chờ đợi cơ hội.
Không ngờ rằng thật sự chờ được cứu viện.
Nghe Tạ Vân Hạc nói bọn họ đã diệt trừ Tri Chu nương tử, mọi người đều yên tâm.
Khi Tri Chu nương tử chết thì toàn bộ trận pháp tại trấn trưởng phủ đệ cũng ngừng vận hành, giờ đây không còn mê trận.
Đột nhiên, Trình Minh nhớ ra một sự kiện: “Chúng ta lúc đổi đi đổi lại trong mê trận mới phát hiện quanh đây có một cái kho hàng có kết giới bảo hộ, có lẽ bên trong có thứ gì của tà tu?”
Kho hàng?
Tạ Vân Hạc đột nhiên nghĩ đến trong cốt truyện, Tần Dục cùng Giang Hàn chính là ở cái kho hàng này, chính là nơi Tri Chu nương tử tìm thấy một số bảo vật.
Kho hàng này chắc chắn phải đi một chuyến, nhóm chính phải từ bên trong lấy được không ít thiên tài địa bảo.