Cốt truyện thì hay, nhưng kho hàng này nhất định không thể bỏ lỡ.
“Có khả năng là kho tàng của Tri Chu nương tử không chừng đâu?”
Tạ Vân Hạc cố ý nhấn mạnh, hy vọng nhóm nhân vật chính chú ý một chút.
“Kho tàng? Ta rất thích!” Chỉ có Lê Dã là vô cùng hứng thú.
Tạ Vân Hạc: “……”
Trước mắt tình hình vẫn an toàn, nhóm người cũng đối với việc cướp đoạt kho tàng của Tri Chu nương tử rất cảm thấy hứng thú.
Mọi người chia làm hai đường, La Thành cùng Giang Hàn trước dẫn La Tử Phong đoàn người trở về khách điếm hội hợp với những người trong khách điếm.
Phần còn lại tự nhiên sẽ có vài người đi xem kho hàng của tà tu.
Lăng Kiểu Kiểu cũng cùng về khách điếm.
Cuối cùng, chỉ còn lại Tạ Vân Hạc, Lê Dã, Tần Dục ba người ở lại tìm kiếm kho hàng.
Còn tốt, có lẽ chính là hào quang của vai chính hoàn toàn phát huy tác dụng.
Ba người rất nhanh đã tìm đến chỗ Trình Minh, nơi có kho hàng mà hắn nói.
Lúc này, kết giới của kho hàng đã theo trận pháp mà tan biến nhưng vẫn có thể cảm nhận được nơi này từng để lại dấu vết của một kết giới rất mạnh.
Không còn kết giới, mọi chuyện đều dễ nói.
Tần Dục rút kiếm chém cánh cửa ra, cánh cửa liền kêu lên rồi ngã xuống.
Ngay sau đó, ba người chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một mảnh kim quang lộng lẫy.
Đúng là hoàng kim sao?
Tạ Vân Hạc kinh ngạc, kho hàng này thật sự giản dị mà chứa đầy vàng là vàng.
Nhìn kỹ thì thấy còn rất nhiều bức họa, đồ cổ, ngọc thạch linh tinh.
Tạ Vân Hạc cũng nhận ra rằng, nếu nói đây là kho hàng của tà tu thì không bằng nói là bảo khố của phàm nhân.
Thật đáng giá, có lẽ chính là Ngô trấn trưởng.
Xem ra người này khi trở thành trấn trưởng, không thiếu những vụ cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng.
Ngươi xem, giàu đến mức chảy mỡ thế này.
Tại kho hàng, ba người cuối cùng thấy được một số đồ vật liên quan đến tu tiên.
Những chai lọ, bình đan dược, ngọc khí dùng để chứa dược liệu, còn có một ít bùa chú và các thứ tạp nham khác.
Những đồ vật này hẳn là của Tri Chu nương tử, cũng chính là tài sản được gọi tên.
Trong thư có nhắc đến việc Tần Dục lần này nhặt được của hời từ tà tu, nhưng không có giải thích tỉ mỉ, chỉ ở phần sau nhắc qua một chút, Tạ Vân Hạc mới có ấn tượng.
Chủ yếu là những chuyện như vậy thật sự quá thường thấy.
Có lẽ tác giả cho rằng không cần thiết phải miêu tả tỉ mỉ từng sự kiện nên Tạ Vân Hạc thật ra không biết cụ thể có những thứ gì.
Lúc này, hắn liền nhìn qua các hàng hóa trên giá xem có cái gì nhìn qua thì giống như là thần khí không nhưng không có gì phát hiện.
Lê Dã liếc nhìn qua, rõ ràng là cảm thấy thiếu chút hứng thú: “Đều là những đồ vật tầm thường, tà tu này cũng quá nghèo đi.
”
Hắn từ giữa lấy ra một cái đồ vật dài.
Hẳn là một cái gì đó dài sao?
Tạ Vân Hạc không xác định mà nghĩ.
Bởi vì Tần Dục toàn thân đều bị bao phủ bởi thánh quang.
Cuối cùng, Tần Dục duỗi tay từ những thứ tạp nham bên trong lấy ra một cái! cục đá màu đen?
Ân?
Nhìn có vẻ quen mắt?
Tạ Vân Hạc nhìn Tần Dục, thấy hắn lấy ra một khối đá.
Thoạt nhìn, có vẻ giống như lần trước hắn đi chợ tông môn nhặt được lôi nguyên thảo, cùng với khối đá màu đen mang về.
“Khối đá này có chút ý tứ.
” Tần Dục nói.
Chẳng lẽ khối đá màu đen mình mua trước đây thực sự là bảo vật?
Tạ Vân Hạc không khỏi suy nghĩ.
Sau khi trở về, hắn liền đốt khối đá ấy xem có phản ứng gì không.
Tần Dục lại thả khối đá màu đen vào đống tạp vật.
Sau đó, hắn lấy ra một khối lưu ảnh thạch tiến hành lưu lại toàn bộ đồ vật trong phòng này.
Lưu ảnh thạch, một loại vật tương tự như camera, bản chất là một loại kỳ đá có thể lưu hình ảnh trên đá, rồi sau đó cho người khác xem lại.
Làm xong, Tần Dục thu toàn bộ đồ vật vào nhẫn trữ vật.
“Lần này thu hoạch lớn, nhưng liên quan đến Ma Vật, vì an toàn nên ta sẽ giữ bảo quản bên này, sau khi về tông môn sẽ phân phối lại.
”
Thấy Tạ Vân Hạc nhìn chằm chằm vào tài sản tà tu với ánh mắt mong chờ, Tần Dục không khỏi giải thích.
Hắn không phải là người tham lam, không cần nhìn hắn như vậy.
Dừng một chút, Tần Dục lại bổ sung thêm.