“Đệ tử tên là Tạ Vân Hạc.”
Tạ Vân Hạc lòng tràn đầy phức tạp mà trả lời.
“Vậy về sau liền phiền ngươi chiếu cố Tần tiểu tử.
Có việc gì có thể liên hệ ta.”
Tiêu Dao kiếm tôn đưa cho Tạ Vân Hạc một cái ngọc bội truyền tin rồi vung tay áo cáo biệt mọi người, liền ha ha ha cười lớn ngự kiếm bay đi.
Lưu lại Tần Dục cùng Tạ Vân Hạc trong đại điện.
Tần Dục quay đầu nhìn Tạ Vân Hạc: “Đi thôi.”
Tạ Vân Hạc trong đầu đều nghĩ đến những lời này.
“Đi đâu?”
Hắn theo bản năng hỏi.
“Đến Chấp Sự Đường đăng ký thân phận của ngươi, thuận tiện sửa đổi lương tháng.”
Tần Dục vừa nói, vừa kéo Tạ Vân Hạc lên thân kiếm.
“Đi rồi!”
Thanh kiếm bay lên, mang theo hai người họ vụt lên không trung.
Tạ Vân Hạc theo bản năng muốn ôm lấy eo của người trước mặt, nhưng nghĩ đến chiến tích đáng sợ của hắn, vẫn chỉ dám nắm tay áo của hắn.
Cũng may Tạ Vân Hạc không có chứng sợ độ cao, rất nhanh đã thích ứng với việc ngự kiếm phi hành.
Loại cảm giác này ở tầng mây nhìn xuống thật kỳ diệu.
Trước kia chỉ có ngồi máy bay mới có thể trải nghiệm, không nghĩ tới đời này cư nhiên có thể tự mình ngự kiếm phi hành.
Ngự kiếm phi hành là kỹ năng mà mỗi tu sĩ đều có thể nắm giữ.
Căn cứ vào vũ khí của từng người mà có ngự kiếm phi hành, ngự hồ phi hành, nhưng phải đến Trúc Cơ kỳ mới có thể thực hiện kỹ năng này.
Tạ Vân Hạc vô cùng ngưỡng mộ Tần Dục, y cũng mong sớm có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Hai người cùng nhau đến Chấp Sự Đường, rồi trực tiếp tới quầy.
Người đứng ở quầy vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tần Dục liền ngây người, không chỉ có nàng mà cả Chấp Sự Đường đều vì sự xuất hiện của Tần Dục mà im lặng vài giây.
Sư tỷ sau khi phản ứng lại, liền đỏ mặt, nhanh chóng giúp Tạ Vân Hạc xử lý việc nhận nhiệm vụ cùng điều chỉnh lương tháng.
Vừa khéo trước đó Tạ Vân Hạc đã hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc linh điền, liền tiện thể nhận được mười viên linh thạch.
Thấy được biểu hiện ngạc nhiên của những người xung quanh, Tạ Vân Hạc mới thực sự cảm nhận được sức ảnh hưởng lớn lao của hào quang vạn nhân mê quanh Tần Dục.
Giữa tiếng bàn tán xì xào của mọi người, hai người lại cùng nhau cưỡi trên một thanh kiếm bay đi.
Thấy hai người cùng đứng trên một thanh kiếm, đám người thảo luận càng thêm sôi nổi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tin tức Tần Dục sư huynh nhận một đệ tử tạp dịch đã truyền khắp Thiên Kiếm Tông.
Về việc này, hai người hoàn toàn không mảy may hay biết.
Tần Dục dẫn Tạ Vân Hạc bay đến động phủ mà y đã chuẩn bị trước, động phủ nằm ở Tiểu Dao Phong, vách núi chính của Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông có rất nhiều ngọn núi, khi đạt tới Kim Đan kỳ, đệ tử có thể xin được động phủ riêng.
Tần Dục là một thiên tài nên có nhiều ưu đãi, hơn nữa y cũng sắp đạt tới Kim Đan kỳ, chỉ còn một bước nữa thôi.
Sư phụ y lo lắng rằng khi y đột phá, y sẽ chìm đắm vào tu luyện mà không chuyển đổi vị trí, nên muốn tìm một nơi có linh khí tốt hơn ngay từ khi y còn ở Trúc Cơ kỳ.
Vì vậy, tốt nhất là chuẩn bị động phủ từ trước.
Động phủ đã được xây dựng xong nằm trên sườn núi, bên trong đầy đủ mọi thứ, phía sau còn có một linh điền nhỏ để gieo trồng.
Tần Dục đặt Tạ Vân Hạc xuống từ phi kiếm.
Hiện tại trong đầu Tạ Vân Hạc vẫn còn có chút mơ hồ, cảm thấy mọi thứ thật không chân thực.
【Ký chủ, đây là cơ hội tốt đó, là dịp để ngươi tiếp cận vai chính, rất có lợi cho kế hoạch trợ công của ngươi!】
Hệ thống hưng phấn, cảm thấy tình thế vô cùng thuận lợi.
Tạ Vân Hạc suy nghĩ một hồi, cũng phải, trước đây còn phải đau đầu tìm cách tiếp cận vai chính, giờ thì hay rồi, ăn cùng ở cùng.
Tần Dục phía trước đang đi, bỗng đột ngột xoay người lại, tiến sát trước mặt Tạ Vân Hạc.
Tạ Vân Hạc bị khoảng cách gần đến mức đáng sợ ấy làm giật mình, vội lùi lại mấy bước.
Trong khi Tạ Vân Hạc lùi bước thì người trước mặt lại cứ tiếp tục tiến tới.
Chuyện gì thế này?
Tình cảnh giữa Tạ Vân Hạc và Tần Dục lúc này có chút kỳ lạ, kẻ ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng hai người họ đang khiêu vũ với nhau, một tiến, một lùi.