Tạ Vân Hạc chỉ thấy sắc đỏ từ cổ nàng leo lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ lên.
“Nói những lời càn rỡ trước mặt mọi người, ngươi...!ngươi không biết xấu hổ sao!”
Lăng Kiểu Kiểu vội nhặt thanh kiếm mềm dưới chân, lườm Tạ Vân Hạc một cái đầy tức giận.
Sau đó xoay người chạy mất.
Nàng chạy như thể có con mãnh thú đang đuổi theo sau, chỉ trong vài giây đã không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Những người đứng xem xung quanh len lén thò đầu nhìn.
Không ai ngờ rằng một trận chiến tưởng như sắp nổ ra lại bị dập tắt nhanh chóng như vậy.
Chỉ còn lại Tạ Vân Hạc đứng lẻ loi giữa sân.
“Lăng sư tỷ lại rời đi như thế sao?”
Khương Minh thò đầu ra từ sau cửa.
“Cái gì gọi là ‘lại như thế’?”
Tạ Vân Hạc vẫn chưa hiểu rõ thiếu nữ kia đến đây làm gì.
Buông lời đe dọa chăng?
“Những người từng bị Lăng sư tỷ tìm đến gây phiền phức đều bị nàng kéo lên đài đối kiếm.
Nếu không bị đánh cho thủng mấy chỗ, chắc chắn sẽ không dễ dàng được tha như vậy.”
Khương Minh nhớ đến lời đồn đại, lo lắng nói.
“Nhiều kẻ ái mộ Tần sư huynh không dám đến gần huynh ấy chính là vì có Lăng sư tỷ.”
“Nàng vừa rồi chắc chắn muốn đánh ngươi một trận!”
Khương Minh tiếp tục giải thích.
Tạ Vân Hạc nhớ lại khuôn mặt đỏ ửng của Lăng Kiểu Kiểu khi nãy, lẩm bẩm:
“Ta thấy, nàng cũng đáng yêu lắm.”
Khương Minh nhìn Tạ Vân Hạc với ánh mắt kỳ lạ.
“Tiểu Hạc, ta chắc chắn ngươi là kẻ không phân biệt nổi cái đẹp.
Ngươi...!ngươi thực sự thích Lăng sư tỷ, còn nói Tần sư huynh không bằng nàng một phần mười?”
Những người đứng xem đều gật đầu, tỏ vẻ đồng tình nhìn Tạ Vân Hạc, cho rằng mắt hắn có vấn đề.
Tạ Vân Hạc cũng lười giải thích, hắn thật lòng cảm thấy vị đại tiểu thư này lớn lên cũng không tệ, nửa khuôn mặt lộ ra còn khá xinh đẹp.
Huống hồ, trong giới Tu Tiên này, nơi dương thịnh âm suy, nàng đích thị là tiên nữ thực thụ.
Đám fan cuồng của Tần Dục thì biết gì về cái gọi là yêu thích thực sự?
Một trận phong ba nhỏ cứ thế qua đi, nhưng lời đồn về Tạ Vân Hạc không phân biệt xấu đẹp lại nhanh chóng lan ra ngoài.
...
Tạ Vân Hạc thu xếp hành lý của mình trong đệ tử đường, bao gồm vài bộ quần áo tắm rửa, đệm cỏ để tu luyện, vài khối linh thạch mà nguyên chủ để lại, cùng một ít hạt giống linh cốc không quá giá trị.
Trước đó, Tạ Vân Hạc và Khương Minh luôn ở chung một phòng.
Nhìn thấy bạn cùng phòng sắp rời đi, Khương Minh cũng không nỡ nên đã tặng thêm một ít hạt giống linh cốc cho Tạ Vân Hạc.
Tạ Vân Hạc biết đó là tấm lòng của Khương Minh, nên cũng nhận lấy.
Hai người từ biệt, Tạ Vân Hạc liền mang theo hành lý lên đường.
Trước khi trở về Tiểu Dao Phong, Tạ Vân Hạc dự định ghé qua chợ của tông môn một chút.
Đi đến chợ tông môn, Tạ Vân Hạc cũng mất của nửa canh giờ.
Thiên Kiếm Tông được tạo thành từ nhiều ngọn núi nên các đệ tử dưới Trúc Cơ kỳ muốn đi đâu phải tự mình dùng chân mà đi.
Đây cũng là cách để rèn luyện thân thể, vừa có lợi vừa không hại.
Chỉ có điều, đệ tử dưới Trúc Cơ kỳ không thể đi xa khỏi môn phái nên chợ tông môn nằm trên một sườn núi.
Khác với chợ ở trấn nhỏ dưới chân núi, chợ tông môn chỉ có đệ tử của Thiên Kiếm Tông bày quán.
Nhưng độ náo nhiệt thì hoàn toàn không thua kém so với chợ bên ngoài trấn.
“Nhìn đi, xem thử này, bảo vật bí cảnh mới được khai quật đây!”
“Nhiệm vụ tông môn vừa đào được linh thảo, một cây một linh thạch, mau đến xem!”
“Chợ dưới chân núi, Nghê Thường Các vừa ra tiên y mới, các vị tiên tử nhanh đến, nhanh tay còn kịp!”
“Bồi Nguyên Đan, Kiện Thể Hoàn, mười linh thạch một lọ...”
Tạ Vân Hạc đi dạo trong chợ tông môn, cảm thấy mình như đang lạc vào một khu chợ bán thức ăn.
Hắn đến đây chủ yếu là để tìm kiếm cơ duyên mà nguyên chủ đã có được.
Theo cốt truyện, nguyên chủ từng nhặt được một cây lôi nguyên thảo tại chợ tông môn và sau đó dâng lên cho Tần Dục, nhờ đó trở thành tiểu đệ của Tần Dục.
Lôi nguyên thảo sinh trưởng gần những bãi cỏ bị sét đánh, hơn nữa phải là sét từ lôi kiếp của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể tạo thành loại linh thảo thưa thớt này.