Bỗng hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ phía trước.
Tạ Vân Hạc lập tức nấp sau một cột đá, lắng nghe.
Tiếng bước chân và giọng nói vang lên, hắn có thể nghe rõ giọng của Ngô trấn trưởng cùng vài tên tay sai của Tri Chu nương tử.
“Nhanh lên, đưa hồng y thiếu niên đến phòng tế lễ! Đêm trăng tròn, Tri Chu nương tử sẽ dùng hắn làm tế vật!” Ngô trấn trưởng ra lệnh.
Nghe đến đây, Tạ Vân Hạc giật mình.
“Hồng y thiếu niên” chắc chắn là Lăng Kiểu Kiểu! Nàng sắp bị đưa đến phòng tế lễ để làm vật hiến tế cho Tri Chu nương tử!
“Không thể chần chừ thêm nữa!” Tạ Vân Hạc lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên quyết tâm.
Hắn thả nhẹ bước chân, tiến sâu hơn vào hành lang.
Đi được một đoạn, hắn thấy một nhóm tay sai đang áp giải một người bị trói chặt, mặc áo hồng.
Đó chính là Lăng Kiểu Kiểu!
Không suy nghĩ thêm, Tạ Vân Hạc lập tức lao lên, rút kiếm ra tấn công.
Trong khoảnh khắc, ánh kiếm lóe lên, hạ gục hai tên tay sai trước khi chúng kịp phản ứng.
“Ngươi là ai?” Một tên khác kinh hãi thốt lên, nhưng chưa kịp làm gì, hắn cũng đã ngã xuống sau nhát kiếm nhanh như chớp của Tạ Vân Hạc.
“Lăng Kiểu Kiểu!” Tạ Vân Hạc gọi khẽ, cắt dây trói cho nàng.
“Ngươi có sao không?”
Lăng Kiểu Kiểu mở mắt, đôi mắt còn hơi mờ vì tác động của tán linh đan, nhưng vẫn nhận ra Tạ Vân Hạc.
“Ta… ta không sao.
Cảm ơn ngươi, Tạ sư huynh.”
“Không có thời gian để nói chuyện.
Chúng ta phải chạy khỏi đây trước khi bị phát hiện!” Tạ Vân Hạc giục.
Cả hai nhanh chóng tìm lối thoát, quay lại đường cũ mà Tạ Vân Hạc đã đi qua.
Những tiếng bước chân vội vã đuổi theo phía sau, nhưng hắn không quan tâm nữa.
Điều quan trọng nhất là phải đưa Lăng Kiểu Kiểu ra ngoài an toàn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người cuối cùng cũng thấy ánh sáng phía cuối hành lang.
“Chúng ta sắp ra được rồi!” Tạ Vân Hạc thầm nghĩ, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ra đến cửa, Lăng Kiểu Kiểu quay lại, mắt nàng sáng lên: “Tạ sư huynh, ngươi thực sự là ân nhân cứu mạng của ta!”
“Đừng khách sáo, ta chỉ làm điều nên làm thôi.
Bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi đây!” Tạ Vân Hạc nói, dẫn nàng chạy về hướng khách điếm, nơi các đồng môn đang đợi.
Lăng Kiểu Kiểu chắc chắn đang ở trong tay Tri Chu nương tử, và chỉ có một con đường còn lại để đến đó.
Tạ Vân Hạc nhìn lối đi trong mật đạo còn lại, hít sâu một hơi và chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Hắn biết mình có thể đang bước vào cạm bẫy, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Dù gì đi nữa, Tạ Vân Hạc cũng không thể để Lăng Kiểu Kiểu gặp nguy hiểm thêm.
Hắn tự nhủ: *"Đã đến đây rồi, không thể lùi bước!"* Rồi dứt khoát bước vào lối đi phía bên trái.
Càng tiến sâu vào mật đạo, không khí càng trở nên ngột ngạt, mang theo mùi máu tanh và thối rữa nồng nặc.
Tạ Vân Hạc vừa đi vừa giữ cho mình bình tĩnh, hai tay siết chặt thanh kiếm để sẵn sàng đối phó với bất cứ tình huống nào.
Cuối cùng, hắn đến trước một cánh cửa lớn, phía trên khắc đầy các ký hiệu cổ quái.
Ánh sáng từ trong phòng le lói qua khe cửa, Tạ Vân Hạc nhận ra đây chính là nơi Tri Chu nương tử đang ở.
“Đến rồi!” Hắn thầm nhủ, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Tạ Vân Hạc không còn do dự, đẩy cửa và bước vào bên trong.
Cảnh tượng trước mắt hắn là một căn phòng rộng lớn đầy u ám, giữa phòng là một bệ đá lớn, nơi Lăng Kiểu Kiểu đang bị trói chặt, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
“Lăng Kiểu Kiểu!” Tạ Vân Hạc kêu lên khẽ, lao tới gần nàng.
Nhưng hắn chưa kịp tiến thêm, một tiếng cười lanh lảnh vang lên.
“Ha ha ha, một tên Trúc Cơ nho nhỏ cũng dám xông vào đây sao?” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.
Tri Chu nương tử hiện ra trước mắt hắn với thân hình nửa người, nửa nhện, đôi mắt đỏ ngầu đầy tà khí.
“Ngươi đến đây để tự tìm chết sao?” bà ta hỏi, giọng đầy giễu cợt.
Tạ Vân Hạc cố nén sợ hãi, hắn biết rằng lúc này không thể run sợ.
“Ta đến để cứu người,” hắn đáp, giữ vững khí thế.
“Ha, ngươi nghĩ một tên Trúc Cơ nhỏ bé như ngươi có thể chống lại ta sao?” Tri Chu nương tử cười khẩy, rồi bất ngờ phóng tới, vuốt nhọn sắc bén vung về phía Tạ Vân Hạc.
Tạ Vân Hạc nhanh chóng né tránh, nhưng cũng nhận ra chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Mỗi cú đánh của Tri Chu nương tử mang theo uy lực đáng sợ, hắn chỉ có thể tránh né liên tục mà không dám đối đầu trực diện.