Trên phố đồn đãi, nhà họ Lục sản sinh ra người chung tình.
Lục Đông Đình là người thứ nhất, sau khi vị hôn thê bệnh nặng rồi mất thì không còn yêu ai nữa.
Em trai anh ấy là Lục Tây Sâm cũng như vậy. Vì một ca nữ ti tiện bên bờ sông Tần Hoài mà từ chối vô số thiên kim tiểu thư gia cảnh giàu có.
Nhưng theo tôi mà nói, anh đâu phải kẻ si tình, rõ ràng là mù mắt mới đúng.
"Mắt mù?" Lục Tây Sâm ôm tôi lên rào chắn ban công, tức giận cắn tai tôi một cái: "Làm sao đấy? Ông đây thích em, em còn không vui à?"
Thực ra anh có thích tôi hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tư thế này quá nguy hiểm, tôi thực sự sợ anh không vui rồi ném thẳng tôi xuống kia.
"Làm sao mà dám chứ, khắp đất Tô Nam này có biết bao nhiêu người mong Lục thiếu để mắt mà không được đấy, em vui mừng còn chẳng kịp, làm sao dám không vui cho được."
Lục Tây Sâm rất vừa lòng, mày rậm nhướn lên, có hơi tự mãn: "Em biết là tốt."
Ánh mắt của anh rất sáng, bên trong chứa từng cơn sóng nước mùa thu, không ngừng dâng lên sự dịu dàng vô tận. Nếu không phải trước kia báo chí đưa tin liên tục về việc kết hôn của Lục thiếu soái thì gần như là tôi đã tin lời này.
Điều này có thể chứng minh rằng, lấy giường làm tâm, lời đàn ông nói trong vòng bán kính mười mét quanh tâm đó đều không đáng tin.
Tôi cười cười, sửa lại cổ áo sơ mi cho anh: “Trời cũng tối rồi, thiếu soái trở về đi, ngày mai không thể đến đón dâu muộn được.”
Lục Tây Sâm nghe xong thì cười khẽ một tiếng, vùi đầu vào ngực tôi mà cọ, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Ông đây kết hôn, em không vui à?”
Nếu muốn hiểu như vậy…
Thì cũng đúng.
Tôi gật đầu, không hề che giấu cái bụng dạ hẹp hòi của mình.
“Trước kia tiền của thiếu soái em được tiêu hết, bây giờ có thêm một người đến chia, đương nhiên là em không vui rồi.”
Lục Tây Sâm nheo mắt lại, véo một cái ở eo của tôi, dù vậy nhưng vẫn ung dung mà nhìn tôi: “Tổng kết lại là em theo tôi chỉ vì chút tiền đó thôi à?”
Quả nhiên là gia đình giàu có, cả ngàn vạn đồng đại dương cũng chỉ là một đồng tiền mà thôi.
“Cũng không hẳn vậy.” Tôi cười ha hả, duỗi tay sờ cơ ngực rắn chắc của anh, trả lời thật lòng: “Em còn thèm cả cơ thể của thiếu soái.”
Ánh mắt của Lục Tây Sâm tối sầm lại ngay, bước bằng đôi chân dài, đi vài bước đã ném tôi lên trên giường.
“Vậy làm cho ông đây xem em thèm đến mức nào.”
Quần áo vừa mặc xong đã bị cởi ra, tôi quýnh lên nhắc nhở anh rằng ngày mai còn có chuyện quan trọng, nhưng lời vừa đến họng đã bị chặn lại.
“Không thiếu chút thời gian này.”
À, có cái rắm.
Căn bản là chẳng phải chút thời gian.
Sau khi “ăn uống no đủ”, Lục Tây Sâm hôn nhẹ lên trán tôi, rời đi một cách nhẹ nhàng, cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ nổ vang ở bên ngoài, tôi mới mở mắt ra một lần nữa, mở tủ đầu giường ra lấy tờ báo sáng nay.
Không sai, tôi chính là kẻ trong lời đồn, ca nữ Nguyễn Mộ Thương bên bến Tần Hoài khiến Lục thiếu soái nhớ mãi không quên.
Trong câu chuyện được người ta truyền tai nhau, tôi là đóa sen không vương mùi bùn, mặt như hoa đào tháng ba, tính như nước sen không dính bụi trần, dường như chỉ có một cô gái hoàn hảo như vậy mới xứng với sự ưu ái của thiếu soái Tô Nam.
Nhưng sự thật lại khác xa, dù là trên giường hay dưới giường thì tôi cũng quyến rũ vô cùng.
Nếu phải tìm đối tượng đúng với những từ hình dung đó, vậy có lẽ người phụ nữ được báo chí miêu tả kia chính là Ngụy Gia Bình, cháu gái của cựu tiến sĩ Thanh Hoa Ngụy Duyên Niên, đồng thời cũng là người mà Lục Tây Sâm sẽ cưới vào ngày mai.
Trước đây khi mà Lục Tây Sâm dẫn tôi đến trường bắn, tôi đã gặp cô ấy một lần.
Sườn xám màu nhã nhặn, giày cao gót nhạt màu, không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng đáng được gọi là tiểu thư khuê các.
Có khi cười nhẹ một cái, dáng vẻ nhấp môi rũ mi ấy, đến tôi cũng không nhịn được mà run sợ.
Cho nên khi mà Lục Tây Sâm dùng khuôn mặt bất đắc dĩ mà nói với tôi rằng lần này không giống những lần khác, anh cần phải cưới Ngụy Gia Bình, tôi không ngờ rằng anh phải khó chịu đến vậy, cũng chẳng cần anh chạy từ xa tới đây để “an ủi”.
Dù sao thì tôi cũng chẳng cần trái tim của anh, anh cưới ai thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu?
Nhưng mà có lẽ là bởi vì tôi không quá để tâm đến chuyện này, cũng cảm thấy Lục Tây Sâm sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của một người tình, cho nên đêm nay khi mà anh trèo cửa sổ tìm tôi, tôi cũng rất kinh ngạc.
“Làm sao, cảm động à?”
Anh kéo nơ ra, xoay người lên giường, vùi đầu vào ngực tôi hút mạnh một cái, lại ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn tôi, giống như trong bức tranh “Đêm tân hôn bỏ cô dâu mà chạy tới tìm tôi” vậy.
Tôi đẩy anh, nhưng không đẩy nổi.
“Thực ra là em muốn nói, cả căn nhà này đều là của thiếu soái, anh cần gì phải trèo tường?”
Anh không buông tay, hừ lạnh cắn mạnh vào ngực tôi một cái: “Muốn cho em trải nghiệm cảm giác sung sướng khi yêu đương vụng trộm, không được à?”
Ừm…
Thật ra cũng không cần.
Đang suy tư nên bảo anh trở về động phòng hoa chúc hay là cứ ngủ kệ anh nghỉ ngơi, Lục Tây Sâm đột nhiên kéo tay của tôi lại.
Một cơn lạnh kéo đến ngón áp út, tôi cúi đầu nhìn xuống, một chiếc nhẫn bạc xinh đẹp đang ở trên đó.
Trong đêm tối, ánh mắt của Lục Tây Sâm thấm đầy men say mơ hồ, giọng nói trầm thấp còn say lòng người hơn cả rượu ủ lâu năm mới mở.
“Đừng vội, ông đây sẽ cưới em về nhà.”
Thế giới của tôi bỗng nhiên rung chuyển nhè nhẹ.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe rằng có người muốn cưới tôi, nhưng điều đáng tiếc là người đầu tiên nói câu này đã chết trong một cơn bão tuyết rợp trời, chết ở thành Bắc Bình xa cả ngàn dặm, tôi còn chẳng được gặp người ấy lần cuối, ly biệt đi nhanh như xe lửa.
Ngoài cửa sổ chẳng có tiếng ve mùa hạ, trong phòng lại nóng rực bỏng cháy.
Tôi gắng sức kiềm lại hốc mắt đang xót, giơ tay xoa khuôn mặt góc cạnh của Lục Tây Sâm, dịu dàng nói:
“Được, vậy anh phải tới đấy.”
Nếu là anh tới, nhất định tôi sẽ gả.
Chương 2
Liên hôn sẽ mang đến lợi ích vô cùng rõ ràng cho Lục Tây Sâm.
Không những lấy được quyền khai phá phố Nam, mà anh cũng từ Lục thiếu soái trở thành Lục tướng quân, bây giờ chỉ cần động chân một cái thôi là toàn bộ Tô Nam đều sẽ chấn động đến ba lần.
Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên, tôi với tư cách là "Gà chó" của Lục Tây Sâm, mức sống cũng theo đó mà nâng cao.
Hơn nữa, Lục Tây Sâm còn rất thích tiêu tiền cho tôi.
Có khi anh rảnh rỗi sẽ cùng tôi đi dạo phố Tú Thủy, nếu như tôi nhìn trúng bộ quần áo nào, chỉ cần nói một câu "Áo vạt chéo thật sự rất xinh đẹp", lúc đó Lục Tây Sâm sẽ vung tay lên, chỉ vào thợ may đang có dáng vẻ cúi đầu vâng theo rồi nói:
"Nghe thấy chưa? Áo vạt chéo, gói lại mang đi hết."
Tôi nghi ngờ nhà họ Lục có quặng mỏ, hơn nữa tôi còn có chứng cứ.
Ngoài ra, anh còn rất thích dẫn tôi đi chơi, các nơi trăng gió anh đều đã đi, có điều bình thường là anh đi chỗ nào, chỗ đó sẽ không tiếp tục kinh doanh trong hai ngày tiếp theo.
Có một lần tôi ăn cơm ở nhà hàng, tình cờ nghe thấy người qua đường nói, những ông chủ kia thật sự là bị Lục Tây Sâm lừa bịp đến nỗi sợ luôn rồi.
Người bên cạnh vội vàng thúc cùi chỏ vào anh ta, nói: "Tướng quân lừa bịp sao có thể gọi là lừa bịp chứ, đó gọi là biếu tặng!"
À, hóa ra mỏ của nhà họ Lục có nguồn gốc như vậy, thế thì tôi tiêu tiền sẽ càng yên tâm thoải mái hơn.
Nơi thường đi nhất là Tụ Phúc Lâu, ở đó có thể nghe hát hí từ nam đến bắc, mỗi tháng đều không giống nhau, tôi thích nhất là Tô Châu bình đàn, nếu như nghe được ngày hôm sau có người hát, dù gió thổi trời mưa tôi cũng phải đi.
Trước khi vào ở biệt thự của Lục Tây Sâm, tôi hay hát ở bên bờ sông Tần Hoài.
Giọng hát mềm mại, ngọt ngào dịu dàng, đừng nói là đàn ông, phụ nữ nghe cũng cảm thấy mềm cả xương.
Lần đầu tiên gặp mặt, Lục Tây Sâm đã bảo tôi hát "Thưởng Sen" suốt nửa buổi tối, hát đến nỗi cổ họng đau mới thả tôi đi.
"Lúc nên uống rượu thì uống rượu, lúc nên hát vang thì hát vang, vui thích đừng hỏi đêm dài."
Chẳng phải thói đời này là như vậy sao, hôm nay không uống rượu hát vang, tiêu tiền thỏa thích, có thể ngày mai sẽ không còn cơ hội nữa.
Lục Tây Sâm đè ngón tay đang bay múa trên đàn tỳ bà của tôi lại:
"Đây chính là lý do mà em mua một đống quần áo đồ trang sức, nhưng chỉ mang về cho anh một cái đai tay áo?"
Tôi dừng lại.
Không phải.
Em không muốn mang đai tay áo về cho anh.
Đai tay áo là do ông chủ thấy em mua nhiều quá nên tặng đấy.
Nhưng dù sao cũng là tiêu tiền của anh, ăn ngay nói thật thì không khỏi hơi quá đáng. Tôi đặt tỳ bà xuống, ôm lấy cổ Lục Tây Sâm: "Nhưng trong một đống này, cái đai tay áo này là thứ mà em chọn lâu nhất, khó khăn lắm em mới chọn được đó."
Lục Tây Sâm liếc nhìn cái đai tay áo có vẻ hơi cao ở trên cánh tay, trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói một câu: "Cái thứ giả nhã nhặn, xấu chết đi được."
Tôi không biết rốt cuộc cái đai tay áo này xấu đến mức nào mới có thể khiến cho một tháng sau, lúc Lục Tây Sâm dẫn tôi đi sân tập bắn còn chỉ vào nó và nói với Lưu phó quan là xấu.
"Nhưng mà cũng hết cách, cô ấy cứ bắt tôi phải đeo, không đeo thì khóc, cậu nói phải làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt như ghét bỏ, lại như khoe khoang.
Lưu phó quan chưa cưới vợ, mà tuy bề ngoài không có chút kinh sợ nào nhưng trong lòng có thể là...
Mẹ.
Thấy tôi nhìn anh chằm chằm, Lục Tây Sâm lại nhấc chân đi tới: "Nhìn cái gì mà nhìn, anh đẹp mắt đến thế cơ à? Em tập luyện đi."
Chân dài của anh đá một cái, mở chân của tôi ra rộng bằng vai.
Những quân phiệt khác có ý gì thì tôi không biết, nhưng thích dẫn phụ nữ đến sân tập bắn luyện súng, Lục Tây Sâm tuyệt đối là người đầu bảng.
"Con gái học thêu hoa làm cái gì, học chút bản lĩnh phòng thân không tốt sao?"
Tôi thở dài, nhìn ba điểm thẳng hàng ở phía trước, "pằng pằng" bắn ra hai phát súng, gan bàn tay lập tức tê rần.
Lục Tây Sâm thấy tôi lùi lại hai bước, ngoài miệng "Chậc" một cái, ghét bỏ nói: "Cô gái của anh còn gầy quá."
Nói xong lại quay đầu chỉ huy phó quan: "Đi cướp con gà rừng mà hôm qua Chu tham mưu săn được về đây."
Trên đường trở về, tôi ghé vào bên cửa sổ xe, bởi vì nghe thấy tiếng gà kêu trong cốp xe nên bèn hỏi anh: "Tướng quân, nếu như tương lai anh có con gái, anh cũng để con bé học cái này à?"
Lục Tây Sâm kéo tôi qua, bóp gương mặt tôi rồi chân thành đặt câu hỏi: "Chứ sao nữa? Nếu không tương lai gặp phải người xấu không ai cứu thì phải làm thế nào? Không phải ai cũng may mắn như em, có thể gặp được một người đàn ông như anh."
Được thôi, anh đẹp trai, anh nói gì cũng đúng.
Tôi đấu tranh không có kết quả, đành phải bĩu môi đáp một câu: "Anh nghĩ xa quá rồi."
Đúng lúc xe dừng ở trước biệt thự, Lục Tây Sâm dời tầm mắt, cười xấu xa hôn một cái lên môi tôi: "Nghĩ gần cũng được thôi."
Tôi nhíu mày bày tỏ không hiểu.
Anh cười sang sảng một tiếng, ôm lấy tôi đi vào trong nhà, lại thấp giọng bổ sung một câu: "Nghĩ xem làm thế nào để sinh con gái."
...Có sinh được con gái hay không thì tôi không biết, nhưng anh rất sướng lại là thật.
Thật ra tôi không quan tâm có được làm vợ Lục Tây Sâm hay không, cũng không quan tâm có sinh con được hay không, tôi chỉ để ý đến gương mặt khiến tôi thương nhớ này mà thôi.
Buổi sáng thức dậy, Lục Tây Sâm đột nhiên dặn dò tôi: "Tháng sau Hạ Văn Tùng mừng thọ, em đi chúc thọ cùng anh nhé."
Tôi nằm nhoài ở cuối giường thưởng thức cơ thể với đường cong trôi chảy kia, chống cằm hỏi: "Loại chuyện này không phải nên để vợ cả đi à? Anh dẫn một người còn không phải vợ bé đi, không sợ người ta cười cho sao?"
Anh còn chưa cài xong cúc áo thì lại nới ra: "Tính ghen tuông cũng lớn quá nhỉ. Em muốn gả cho anh, muốn làm vợ cả đến như vậy sao?"
Tôi đẩy anh một cái: "Không có đâu, em nói thật mà."
Ngụy Gia Bình với tư cách là vợ cả, chẳng những chưa từng tìm tôi gây khó dễ, mà còn mặc cho Lục Tây Sâm chạy đến ngôi biệt thự này của tôi hàng đêm, về tình về lý tôi đều không nên khiến cô ta mất mặt, dù sao nếu hậu viện mâu thuẫn thì không có ai được sống yên.
Cũng không biết Lục Tây Sâm hiểu như thế nào, rõ ràng tâm trạng đã tốt hơn. Anh ôm tôi vào trong lòng, cứ ôm như vậy, trong giọng điệu sinh ra mấy phần đau lòng, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve sau gáy tôi, hiếm khi dịu dàng:
"Ngoan, chờ thêm một thời gian nữa, chờ thời đại này thái bình."
Tôi vùi ở trước ngực anh không dám lên tiếng.
Sinh ra ở thời loạn, lớn lên ở thời loạn, tôi thật sự không tưởng tượng ra được thời đại thái bình mà anh nói là như thế nào.
Tất cả mọi người đều được ăn no ư? Sẽ không chết cóng ở đầu đường ư? Đều được ở bên người mình yêu ư?
Tôi không trả lời được, cũng không biết ai có thể trả lời.