Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư


Khu vườn quen thuộc bên ngoài biệt thự mọc cỏ hoang um tùm vì không ai chăm sóc, sau khi Tống Dư Hàng quét dấu vân tay, cửa sắt "Tích tắc" một tiếng trượt mở ra.
Cô đỡ cửa loạng choạng đi vào trong, vốn tưởng rằng vừa bước vào sẽ có thể nhìn thấy Lâm Yêm đang ngồi trong sân, ngờ đâu lại không thấy bóng người.
Tống Dư Hàng hai mắt đỏ hoe giống như vong hồn lang thang, miệng nói năng một cách hùng hồn đầy lý lẽ.
"Lâm Yêm, Yêm Yêm, mau ra đây, đừng trốn nữa..." Cô khàn giọng đẩy ra cánh cửa phòng khách.
Những tấm giấy cắt hoa dán trên cửa sổ trước khi rời đi vẫn còn đó khiến căn phòng trông sống động hơn nhiều.
Nhưng những bông hoa tươi cắm trong bình đã khô héo rũ cụp xuống, tỏa ra một luồng hơi chết chóc.
Đồ dùng bóng loáng trong nhà đã phủ tầng lớp bụi.
Trên kệ giày còn bày biện hai đôi dép lê couple.
Tống Dư Hàng mở cánh cửa phòng thay quần áo, lục soát trong đống quần áo chất chồng như núi: "Lâm Yêm, đừng trốn, trò này không vui chút nào..."
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh, quần áo của Lâm Yêm đều được treo ngay ngắn trên đó, như thể chưa từng có ai động đến.
Tống Dư Hàng thất tha thất thiểu chạy ra ngoài, chạy xuống phòng bếp, phòng tắm, phòng tập thể hình, thậm chí là phòng thí nghiệm đều tìm qua.
Trong không khí vẫn còn sót lại hơi thở của Lâm Yêm, nhưng người đã không thấy đâu nữa rồi.
Tống Dư Hàng ở nơi này tìm kiếm rất lâu cơ hồ như sắp gục ngã, cô vừa tìm vừa vô thức bật khóc, một lần nữa ngã xuống trước bậc thang nhưng vẫn cắn răng hướng lầu hai leo đến, như thể đó là hy vọng duy nhất của cô.
"Chị vô dụng thât, lần trước gã kia còn trần trụi ôm tôi chạy một vòng lên xuống lầu nữa đấy."
"Tại ai? Chờ tôi khỏe lại thử xem."
"Trên lầu có phòng tắm."
"Tôi thích xuống dưới lầu."
Cô vừa đi lên vừa phảng phất như thể thấy hình cô cảnh sát cao ráo bế một cô gái nhỏ nhắn trong ngực đi ngang qua hướng xuống dưới lầu.
Tống Dư Hàng cong khóe môi, đưa tay muốn bắt lấy, nhưng tàn ảnh kia lại biến mất.
Cánh cửa phòng của Lâm Yêm gần ngay trước mắt.
Cô thấp thỏm dừng lại, lấy hộp nhẫn từ trong túi quần ra, do dự một lúc không biết nên dùng tư thế gì đưa cho cô ấy.
Tống Dư Hàng lấy tay áo lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, vừa nắm chặt hộp nhẫn vừa lẩm bẩm.
"Lâm Yêm,Yêm Yêm...!Gả cho tôi...!Không được, nên quỳ gối trước rồi mới nói, hay là nói trước rồi quỳ..."
"Cô ấy sẽ thích chứ? Hay là sẽ cảm thấy nó quá rẻ..." Tống Dư Hàng cúi đầu, nhìn cổ tay áo bệnh nhân, chợt bừng tỉnh ra.
"Có phải vội vàng quá rồi không?" Cô do dự, vuốt lại mái tóc, kéo kéo quần áo xộc xệch trên người cho thẳng thớm.
"Tôi làm sao lại ăn mặc như thế này đến đây, nên trở về tắm rửa thay quần áo trước..."
Tống Dư Hàng thì thầm một mình.
Gió thổi qua, "Cạch" một tiếng vang nhỏ, cánh cửa không khóa chậm rãi mở ra.
Lập tức nhịp tim gần như dâng lên cổ họng, nhìn cũng chưa kịp nhìn, trực tiếp nhắm mắt lại hai tay dâng hộp nhẫn đưa ra, hoàn toàn quên mất lời thoại đánh nháp vừa rồi.
"Lâm...Lâm Yêm...Gả...!Gả cho em...Không, không phải...!Tôi...!Tôi muốn cưới em...!Cũng không phải...!Gả...!Gả cho tôi..."
Đầu lưỡi giống như đông cứng lại, một câu nói không rõ chữ, lộn xộn cả lên.
Tống Dư Hàng nhắm mắt, tim đập như trống chờ đợi câu trả lời.
Thế nhưng đợi mãi, đứng đến lúc tê cứng cả chân, cũng chỉ cảm nhận được gió bên ngoài hành lang phất phơ thổi qua.
Cô nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên mặt.
"Tôi biết...!Tôi không nhiều tiền, không tặng em được chiếc nhẫn kim cương giá trị, cũng chỉ là một cảnh sát bình thường không thể cho em cuộc sống sung túc đầy đủ, nhưng mà...!nhưng mà tôi sẽ cố gắng, cố gắng làm việc, tất cả tiền đều sẽ đưa cho em, thẻ ngân hàng, giấy tờ bất động sản, tiền tiết kiệm, thẻ bảo hiểm tôi đều có thể...!đều có thể đưa cho em."
"Tôi còn có thể cho em rất nhiều rất nhiều tình yêu, yêu từng li từng tí, yêu hết mình, yêu không gì sánh kịp."
"Tôi không cần em phải đáp lại, cũng...!cũng không muốn em phải áp lực.

Tôi chỉ muốn em biết rằng, những thứ này đều là tôi cam tâm tình nguyện."
Những lời này vốn nên nói với Lâm Yêm từ lâu, bây giờ lại chỉ có thể thổ lộ hết trong không gian mờ mịt.
Tống Dư Hàng tiến lên một bước, vươn tay ra: "Lâm Yêm, tôi....!tôi nhắm mắt lại rồi, nếu như đồng ý, em....!ôm tôi một cái được không?"
Không một ai trả lời.
Gió lùa vào cánh tay cô, mang theo làn gió lạnh.
Tống Dư Hàng gượng cười: "Không, không có chuyện gì, em....!em đừng trốn...!Tôi đến ôm em cũng được."
Cô tiến lên một bước, đầu ngón chân chạm phải một vật cứng, Tống Dư Hàng vui đến phát khóc, vươn tay nhào tới, ngã vào bên trong một nơi mềm mại.
Cô kích động vén chăn lên: "Lâm Yêm-"
Nụ cười lập tức tắt lịm trên gương mặt.
Cô phát điên đem giường chiếu đều lật tung lên.
Ga trải giường, chăn gối đều rơi xuống đất nhưng vẫn không gì cả.
Tống Dư Hàng hốc mắt đỏ lựng, nhìn phía dưới gầm giường: "Lâm Yêm, đừng trốn..."
Vẫn là không có.
Môi cô run rẩy, ruột gan thắt chặt, ba chân bốn cẳng đứng lên kéo mở tủ quần áo.
"Đừng trốn, đừng trốn, tôi không cầu hôn, không cầu nữa....!Em xuất hiện đi có được không?"
Căn phòng rộng lớn như thế lại rất ngăn nắp, kỳ thật nơi để người có thể trốn không nhiều.
Tống Dư Hàng vội vàng nhìn lướt qua, gió thổi xuyên cánh cửa phòng nhẹ mở, cô loạng choạng chạy ra ngoài.
"Lâm Yêm!"
Hành lang không một ai.
Cô chạy đến phòng làm việc của Lâm Yêm, là nơi cô ấy yêu thích nhất, hào hứng đẩy cửa ra, lại hụt hẫng.
Một con hạc giấy không có tên còn chưa được xếp xong nằm lẳng lặng trên bàn làm việc.
Tống Dư Hàng cẩn thận từng li từng tí nâng nó lên, ôm vào trong ngực.
"Là em gấp đúng không? Nhất định em còn ở đây đúng không?" Cô nhìn con hạc giấy màu xanh, vỗ đầu mình một cái rồi lao ra khỏi cửa.
"Đúng rồi, gác mái, gác mái, cô ấy nhất định ở đó."
Nơi này là căn cứ bí mật của Lâm Yêm, khóa quanh năm.
Tống Dư Hàng không có chìa khóa, liều mạng dùng bả vai đập vào cánh cửa gỗ, một ít tro từ phía trên rơi xuống, nhuộm mái tóc đen nhánh của cô thành màu xám trắng.
Vai cô đau nhức, rất nhanh đã ma sát đến rách da, lớp vải mỏng thấm ra một vệt máu.
Tống Dư Hàng cạn kiệt khí lực ngã ngồi xuống đất, cắn răng, lòng đau nhói một trận.

"Được, em không ra đúng không? Vậy tôi, tôi sẽ..." Cô nhìn quanh bốn phía một chút, từ dưới đất bò dậy.
"Tôi sẽ đem bộ quần áo em thích nhất vứt đi, còn có đồ trang điểm của em, các loại rượu trong ngăn tủ của em đều đem đổ sạch, còn có một ngàn con hạc giấy..."
"Em đều không muốn...!không cần nữa sao?"
Tống Dư Hàng đợi thật lâu không có câu trả lời, bắt đầu hành động như một đứa trẻ la khóc om sòm khi không có được món đồ chơi yêu thích, ngang ngược vô lý quậy tung căn nhà.
Cô lục lọi khắp mọi căn phòng trong căn biệt thự, ôm quần áo trong phòng thay đồ ném hết ra ngoài, lấy mấy chai rượu đắt đỏ từ trong ngăn tủ ra uống một hơi bị sặc đến ho liên thanh không ngừng.
Cô ngồi dựa vào quầy rượu nước mắt tuông dài nhìn đống hỗn độn trên sàn: "Ngay cả tôi....!em cũng không cần sao?"
Đêm hôm đó, đếm không hết bao nhiêu lần Tống Dư Hàng chạy lên chạy xuống hai tầng lầu, đếm không hết mình đã bật nắp bao nhiêu chai rượu đỏ, đếm không hết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt.
Đến cuối cùng thì, cầm búa đập vỡ cánh cửa căn gác mái vẫn như cũ không thấy bóng ai.

Cô sức cùng lực kiệt ôm bình rượu nằm ngủ thϊếp đi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, Tống Dư Hàng bị cơn đau đầu chọc tỉnh, nhìn thấy dưới đất ngổn ngang đồ vật hối hận vô cùng.
"Xin lỗi, xin lỗi Yêm Yêm, mình phải thu dọn nhanh mới được, nếu không em ấy trở về nhìn thấy sẽ không vui..."
Miệng vừa nói, tay chân vừa đứng dậy đi nhặt từng kiện quần áo vương vãi ở cửa, bất ngờ không kịp đề phòng bị một đôi giày da giẫm lên.
Cô thuận theo nhìn qua ống quần thẳng tắp, nụ cười đông cứng trên mặt.
Đối phương mặc âu phục, đi giày da, đồng phục chỉnh tề, trên ngực đeo huy hiệu thanh tra, đưa giấy chứng nhận đến trước mặt cô.
"Viện kiểm sát nhân dân Giang Thành, chủ nhiệm Pháp y Cảnh cục Giang Thành - Lâm Yêm đã mất, theo luật chúng tôi niêm phong tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu riêng đứng dưới tên Lâm Yêm, xin vui lòng tránh chỗ để chúng tôi thi hành công vụ."
Tống Dư Hàng đờ đẫng, nhìn miệng người kia khi đóng khi mở, nói cái gì cũng nghe không rõ, chỉ nghe được hai chữ: đã mất.
Cô đột nhiên phủi đất đứng lên, tóm cổ áo đối phương rống: "Đã mất? Đã mất là có ý gì, mẹ kiếp anh mau nói rõ ràng xem?!!"
Đầu tóc cô rối bù, người thì nồng nặc mùi rượu, không ai nhận ra đây chính là Tống Dư Hàng cao ngạo ngày trước, Tống đại đội trưởng.
Nhìn thấy cô động thủ, vài nhân viên cảnh sát chạy đến ngăn lại.
Tống Dư Hàng bất lực trơ mắt nhìn bọn họ kiểm kê đồ đạc của Lâm Yêm, lần lượt chuyển từng thứ ra khỏi căn nhà.
Túi xách hàng hiệu, quần áo sang trọng, giày cao gót đắt tiền, hầm rượu vang đỏ...
Thậm chí là một vài món vật dụng nhỏ.
Không cẩn thận đυ.ng ngã bình hoa, chân nến, vật trang trí, khăn trải bàn cũng bị kéo đến lộn xộn, kệ giày cũng bị đυ.ng đổ, đôi dép lê rơi xuống sàn, đôi tai thỏ bông xù trên đó bị giẫm qua giẫm lại đến bẩn nát.
Tống Dư Hàng mắt nhìn đến sắp nổ tung, cuồng loạn hét lên: "Đừng đυ.ng vào, đừng đυ.ng vào nó! Các người dừng tay lại, mau dừng tay lại!"
Mấy cảnh sát cũng suýt nữa đã không giữ được cô, cũng không biết là ai trong lúc hỗn loạn đạp cô một cái.
Đầu gối Tống Dư Hàng mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất giãy dụa một trận, nắm đấm như mưa rơi xuống.
Nhân viên công vụ lại lên lầu tiếp tục công việc, khuân vác đồ dùng trong nhà mang xuống, máy tập thể hình của Lâm Yêm, bàn ghế...
Cô nhìn thoáng qua liền thấy người đi sau cùng cầm trên tay mấy cái bình thủy tinh, bên trong đựng đầy những con hạc giấy mà Lâm Yêm đã gấp, mò mẫm từng bước đi xuống lầu.
Tống Dư Hàng cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, nghiến răng đứng dậy, vừa đánh vừa đá, vừa cắn vừa xé xông ra khỏi vòng vây, siết chặt nắm đấm đánh tới.
"Tôi đã nói các người không được đυ.ng vào nó!"
Nhân viên công tác đột ngột bị đánh không kịp đề phòng, máu mũi vẩy ra, cao giọng gào lên: "Đồ điên, đồ điên, còn đứng đó làm gì, đem mụ điên này ném ra ngoài cho tôi!"
Mấy cảnh sát cao to vạm vỡ xông tới khống chế cô, Tống Dư Hàng đoạt lấy chiếc bình thủy tinh trong tay người kia, ôm chặt nó, mặc cho người khác đánh đập đoạt lại cô cũng không chịu buông, cuối cùng cả người cùng bình đều bị ném ra ngoài cửa.
Cô lăn người lên trên bậc thang, mặt mũi bầm tím, bình thủy tinh vỡ nát, hạc giấy xanh xanh đỏ đỏ rải rác đầy sân.
Đây là ước mơ của Lâm Yêm, hy vọng của Lâm Yêm, niềm đam mê của cô ấy đối với công việc Pháp y, cũng là sự hoài niệm của nàng đối với người đã khuất.
Cũng chính là trái tim muôn vàn vết xước nhưng không dính chút bụi trần.
Nhưng trái tim này hiện tại đang nằm trên đường, ngã vào những vũng nước động dơ bẩn.
Tống Dư Hàng điên cuồng nhào qua vây quanh nó, dùng ống tay áo bao bọc chúng lại, mang ước mơ dính đầy bụi đất từng cái nhặt lên.
Chiếc bình đã vỡ không thể đựng được nữa nên cô đã nhét hết chúng vào trong túi, hai cái túi trên áo của cô toàn bộ đều căng phồng lên, túi quần cũng nhét đến tràn ra.
Tống Dư Hàng vừa khóc vừa nhặt lên, không còn chỗ nào có thể nhét vô nữa mới nâng niu chúng trong lòng bàn tay, cô khụy gối, vừa đi vừa đánh rơi.
Có con rơi xuống bên trong khu vườn, dính đầy bùn đất, cô nhặt lên thổi khô, quét sạch lớp bùn phía trên, rồi cẩn thận từng li từng tí ôm vào lòng.

Một chiếc xe lướt qua, bụi bay mù mịt, hạc giấy trên tay lại bị gió thổi bay tứ tung.
Tống Dư Hàng vội vàng nhặt lên từng con hạc một, chợt có một bàn tay xuất hiện giúp đỡ.
Cô mừng rỡ nhìn lại: "Lâm Yêm, em trở lại--"
Nụ cười dần dần tắt lịm trên gương mặt.
Kinh Trập mặc bộ đồ đen đội mũ lưỡi trai che đi mái tóc đỏ nổi bật kia.
Anh thò tay sau lưng lấy ra một vật quen thuộc đưa cho cô.
Một câu liền khiến cô bật khóc.
"Di vật của tiểu thư, vật hoàn cố chủ."
Chiếc roi sắt đã được sửa chữa tốt trải qua một trận chiến gian khổ đã loang lổ đến biến dạng, đầu roi bị uốn cong, lớp sơn đã bong tróc, phía trên còn đọng vệt màu đỏ sậm, là vết máu.
Tống Dư Hàng không đưa tay nhận lấy, hai mắt đỏ hoe, hung hăng nói:" Di vật là có ý gì, anh giải thích rõ ràng cho tôi."
Kinh Trập mang khuôn mặt lai nhiều dòng máu nhưng lại không thích cười, cũng không thích nói chuyện, trên gương mặt kia bình thường không có quá nhiều biểu cảm, ngay lúc này thoáng chút nhắm mắt lại, lông mày khẽ nhíu.
Tống Dư Hàng đọc được một tia khó chịu dựa vào nét mặt của anh.
"Nói cho tôi biết! Di vật ...!ý anh là gì?" Cô đem hai từ "Di vật" nhấn rất mạnh, lời vừa nói ra miệng thì trái tim cũng đồng thời rỉ máu.
Kinh Trập lại nâng cây roi sắt đưa về phía cô: "Khi đó tôi dựa theo lệnh của Tiểu thư đưa cô đến bệnh viện, lúc quay trở lại, tất cả đều đã kết thúc, trên cầu chỉ còn lại thứ này."
"Sau đó, khi tôi chạy đến bệnh viện, ca cấp cứu cũng đã kết thúc..."
Tống Dư Hàng có thể tiếp tục sống sót, nhưng Lâm Yêm lại bởi vì thương thế quá nặng, cấp cứu không kịp đã không qua khỏi.
Kinh Trập dừng một chút, Tống Dư Hàng đã nhào tới, gắt gao nắm lấy bả vai anh.
Trong đôi mắt kia đều là tơ máu: "Anh gạt tôi! Anh nói dối! Cô ấy đã hứa với tôi nhất định sẽ sống tốt, sẽ sống thật tốt!"
Kinh Trập đẩy tay cô ra, lùi lại một bước.
"Tôi đã gặp cô ấy, trong nhà xác."
Một câu nói khiến Tống Dư Hàng như bị sét đánh, cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, ánh mắt tối sầm, vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị nộ khí công tâm, ho thốc liên tục, nước mắt chảy ròng
Cô che miệng, những đốm máu nhỏ lấm tấm bắn lên áo bệnh nhân.
Kinh Trập tựa hồ như không đành lòng, giúp cô một tay: "Cô phải đi bệnh viện."
Tống Dư Hàng xua tay đẩy người ra, cô lắc đầu, liên tục giãy dụa.
"Tôi không tin, không tin, các người đều đang gạt tôi, gạt tôi..."
Kinh Trập: "Tiểu thư có ân cứu mạng tôi, tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô ấy, tôi sẽ không gạt cô."
Tống Dư Hàng lau đi vết máu trên khóe môi, lắc đầu cười, sau đó lại vừa cười vừa khóc.
"Ha ha...!Ha ha ha...!Tôi không tin...!Tôi không tin...!Tôi không tin bất cứ ai cả...!Trừ khi cô ấy tự mình đến nói với tôi rằng cô ấy không muốn sống...!Cô ấy đã hứa với tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy...!Cô ấy đã hứa sẽ cùng tôi kết hôn..."
Kinh Trập thấy cô như vậy, biết nhiều lời cũng vô ích, nhẹ nhàng đặt cây roi sắt bên cạnh cô, gật đầu rồi rời đi.
"Thật lâu trước đây tiểu thư đã từng nói với tôi, nói cô ấy yêu một người, một cô gái tên gọi Tống Dư Hàng."
"Cô ấy nói mục đích sống của mình chỉ vì muốn báo thù, cô ấy cũng không biết mình có thể sống bao lâu, cho nên không dám động tâm."
"Tống tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy...!thật sự rất yêu cô."
"Sau này nếu cần, Kinh Trập nghe gọi nhất định sẽ đến."

Sau khi Kinh Trập rời đi, Tống Dư Hàng cũng không biết mình đã ngồi một mình ở đấy bao lâu, cho đến khi một người qua đường có ý tốt đưa khăn giấy cho cô.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Lúc này cô mới nhận ra mình vẫn đang khóc.
"Không, không có gì." Tống Dư Hàng miễn cưỡng nở nụ cười, nước mắt lại bừng lên, cô lảo đảo đứng dậy, mở góc áo gói ngàn con hạc giấy đang nằm trên đất, cứ như vậy khập khiễng hồn xiêu phách lạc đi về nhà.
Cô không có điện thoại, cũng không mang theo tiền, không thể gọi xe, cho nên cô đã đi suốt như vậy từ ngày sáng cho đến đêm tối, từ vùng ngoại thành đi đến trung tâm thành phố, bộ quần áo bệnh nhân trên người mỏng manh trong tiết trời se lạnh đầu xuân, bị gió lạnh thổi đến run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tái nhợt.

Lúc về đến nhà, chân đã phồng rộp rách da.
Mẹ Tống xót xa đón cô đi vào căn phòng ấm, nước mắt cũng sắp chảy ra: "Con đi đâu vậy, không tìm được con mẹ định sẽ gọi báo cảnh sát."
Nước mắt của Tống Dư Hàng đã bị gió thổi khô từ lâu, kéo lên khóe môi mỉm cười: "Mẹ, tìm giúp con một cái bình thủy tinh."
Mẹ Tống không hiểu ý nhìn cô mang một bọc lớn chứa đầy hạc giấy, nhưng bà vẫn đi tìm bình thủy tinh.
Tống Dư Hàng bỏ vào từng con: "Một ngàn, một ngàn lẻ một, một ngàn lẻ hai..."
Cho đến khi tất cả những con hạc giấy trên khắp người cô đều bỏ vào, đột nhiên cô lăn dài nước mắt.
"Xong rồi, vẫn còn thiếu nhiều như vậy, Lâm Yêm trở về nhất định sẽ trách mình không quản tốt đồ đạc của cô ấy."
"Dư Hàng..." Mẹ Tống muốn an ủi nhưng cô lại đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra.
"Mẹ, con đi tắm."
Nói xong, cô ngơ ngác bước đến phòng tắm.
Bật vòi sen vặn hết công suất, nước kéo theo bụi bẩn từ trên đầu chảy xuống nền gạch dưới chân Tống Dư Hàng len lỏi vết máu màu đỏ nhạt.
Cô run rẩy ôm chặt bản thân, trong không gian khép kín yên tĩnh rốt cuộc có thể bỏ mặc mình gào khóc.

Mẹ Tống bên ngoài nghe được tim như dao cắt.
Cô tắm thật lâu, cho đến tận khuya, đến khi trên người đều nổi da gà, đến khi vết thương sưng tấy lộ ra khỏi làn da trắng bóng Tống Dư Hàng mới mang dép đi ra ngoài, nhưng điều cô không ngờ là, mẹ Tống cùng Quý Cảnh Hành vẫn chưa ngủ.
Bọn họ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi cô.
Tống Dư Hàng cúi đầu đi tới: "Chị, em ngủ trong phòng anh."
Mẹ Tống mẹ vỗ vỗ bên cạnh ghế: "Dư Hàng, lại đây ngồi."
Quý Cảnh Hành cũng gượng cười: "Đúng vậy, Tiểu Duy ngủ rồi, chúng ta nói chuyện chút đi."
Tống Dư Hàng trầm lắng nhìn vẻ mặt thận trọng cùng khẩn trương của bọn họ, cười khổ nói: "Chị, năm đó anh trai em...!Chị có nghĩ tới việc đi cùng anh ấy không?"
Quý Cảnh Hành gật đầu lại lắc đầu: "Có nghĩ tới, nhưng còn Tiểu Duy, ba mẹ chị, mẹ, em, chị không thể làm như vậy."
"Là như vậy, em cũng như vậy." Tống Dư Hàng hai mắt nóng lên lại kìm lòng không được rơi nước mắt.
Hôm nay trên đường về, cô đã vô số lần muốn hòa mình vào dòng xe cộ hỗn loạn, nhưng nhớ tới những lời mình khuyên Lâm Yêm, cô lại nhịn xuống.

Cái mạng này của cô là dùng mạng của Lâm Yêm đánh đổi, nếu như cô thật sự làm như vậy, lỡ như gặp nhau dưới hoàng tuyền, Lâm Yêm đoán chừng sẽ nhảy cẩng lên tát cô một cái thật mạnh, phun nước bọt văng khắp trên mặt cô, mắng cô không có tiền đồ, là đồ vô dụng, hơn nữa cho dù có hoàn kiếp cũng không muốn gặp lại cô.
Mẹ Tống run rẩy đứng lên, nắm tay con gái kéo đến để cô ngồi xuống sofa, đáy mắt đọng nước nóng hổi.
"Mẹ biết, Yêm Yêm là một đứa trẻ ngoan...!Con bé trên thiên đường nhất định cũng hy vọng con phải sống tốt, khỏe mạnh, bình an."
Tống Dư Hàng nghẹn ngào nhào vào lòng bà: "Mẹ, con còn sống, nhưng con cũng đã chết rồi."
"Mẹ biết, mẹ biết, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." Mẹ Tống rơm rớm nước mắt, đồng thời cũng kéo Quý Cảnh Hành đang hai mắt đẫm lệ ôm vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng bọn họ.
"Cho dù là con, Cảnh Hành hay Tiểu Duy...!tất cả rồi sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ qua..."
Trong vòng tay mẹ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được hơi ấm đã mất từ ​​lâu.
Cô biết cho dù là vì gia đình yêu thương mình hay vì hung thủ đằng sau vẫn chưa bại lộ, cô cũng phải sống thật tốt, thế nhưng tim tựa như có một lỗ hổng thật lớn, để gió luồng vào khiến lục phủ ngũ tạng của cô nhức nhói.
Hơn nữa loại đau thương này sẽ theo cô cả đời.
Tống Dư Hàng biết, cô không thể ổn được, sẽ không bao giờ.

Sau khi Tống Dư Hàng tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm ba ngày ba đêm không ăn không uống, cuối cùng cô dùng điện thoại của mẹ gọi cho Kinh Trập.
Đầu bên kia tiếp điện thoại, cô khàn giọng nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cô ấy chôn ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui