Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Lúc Lâm Yêm nói câu này âm cuối khẽ nâng, nghe sao cũng giống như đang làm nũng, nàng ngồi ở đó, mái tóc đen xoã trên đôi vai trắng ngần, hắc bạch phân rõ, khoé môi ngậm cười, ánh mắt thản nhiên như lẽ đương nhiên.

Tống Dư Hàng hơi chút bất ngờ, cứ có cảm giác cô gái này không nên là kẻ buôn ma tuý hay làm môi giới bất chính, dù có là thân phận nào cũng không thích hợp, đáng ra cô phải là tinh linh của khu rừng, thứ xinh đẹp nhất trên thế giới.

Tống Dư Hàng như bị thôi miên vươn tay muốn bế nàng lên mới chợt cảm thấy không ổn, vì thế cô xoắn ống tay áo, ánh mắt vô tình lướt qua hình xăm hoa bỉ ngạn, giống như bị màu sắc của nó đốt nóng cô bước lui một bước, ngồi xổm xuống quay lưng về phía nàng.

"Lên, tôi cõng cô đi."

Chút giằng xé trong mắt Tống Dư Hàng không thoát được đôi mắt của Lâm Yêm, trong lòng nàng cũng không nó rõ được đấy là cảm xúc gì.

Suy cho cùng do vận mệnh sắp đặt, họ chỉ là hai người xa lạ bị ám sát nên buộc phải ở cùng nhau.

Nếu đổi lại là Bùi Cẩm Hồng, câu nói vừa rồi quả thật khá đường đột trước mối quan hệ hiện tại của hai người.

Lâm Yêm hối hận rồi: "Không, tôi tự mình đi được."

Vừa nói xong, Tống Dư Hàng đã ôm chân nàng câu lên hông mình, Lâm Yêm không thể không nhoài người phía trước để giữ thăng bằng mà ngã lên lưng cô, sau đó việc nhấc bổng nàng lên là chuyện quá dễ dàng.

Bất ngờ mất trọng lực khiến Lâm Yêm không kịp phản ứng, hành động theo bản năng câu tay ôm lấy cổ Tống Dư Hàng.

Đây hoàn toàn là phản ứng bình thường của một người khi được cõng trên lưng.

Lâm Yêm bình tĩnh lại, mặt đỏ tim đập, muốn thả tay ra nhưng như vậy thì quá cố tình, hơn nữa cũng không an toàn.

Tống Dư Hàng giống như đã phát hiện ra, khẽ mỉm cười.

"Ôm cho chắc, mưa đường trơn, coi chừng té."

Lâm Yêm chưa kịp định hình câu nói của cô, Tống Dư Hàng đã sải bước vượt qua một con dốc, nàng bị xóc muốn bay, đầu choáng mắt hoa, không thể không phủ phục trở về, ôm chặt vòng tay, nghiêng đầu bên tai cô nghiến răng: "Tống - Dư - Hàng."

Không hiểu sao lúc nàng trèo lên lưng mình, Tống Dư Hàng chợt sản sinh một cảm giác quen thuộc, như thể cảnh tượng này đã xảy ra cả trăm, cả ngàn lần trong giấc mơ của cô.

Cô bị ám ảnh và cố chấp với điều đó.

Trên lưng cô chính là toàn bộ thế giới của cô.

Đúng ngay lúc đầu óc rối rắm bởi những suy nghĩ viễn vông, Lâm Yêm ở bên tai lại gọi tên mình lập tức như có một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào tim, sức nóng vây phủ khiến tay chân cô gần như nhũn ra.

Bước chân thoáng lảo đảo, Tống Dư Hàng không thể không dùng tay chốn đỡ thân cây để đứng vững, thở phì phò: "Cô yên một chút." Xen lẫn sự uy hiếp cùng cảnh cáo.

Lâm Yêm nào có sợ, nàng hừ một tiếng, thản nhiên ôm cổ cô, nhích người tìm tư thế để mình ngồi thoải mái trước đã.

"Nhanh đi, trời sắp sáng rồi."

Vốn dĩ đã cố gắng không nghĩ đến điều đó, nhưng một câu của Lâm Yêm lập tức gợi lên dục vọng trong lòng cô.

Đặc biệt mỗi một bước, nơi mềm mại của nàng lại cọ cọ sau lưng mình, bộ quần áo mỏng manh bị nước mưa thấm ướt càng bám sát vào da thịt, mỗi lần tiếp xúc như thể có một con thỏ con nhảy nhót tung tăng.

Con thỏ con này không muốn an phận, tí thì dán sát lỗ tai cô huyên thuyên không dứt, lát thì véo véo gò má cô, khi thì lại túm tóc.

Trong đầu Tống Dư Hàng lúc này toàn là gương mặt con thỏ nhỏ với đoá hoa bỉ ngạn diễm lệ, khoé mắt dần bị huân đỏ, ngay lúc nàng chuẩn bị tiếp tục gây rối, Tống Dư Hàng rốt cuộc dừng bước, không chịu nổi nữa quăng nàng xuống, gầm nhẹ: "Cô tự mà đi đi!!!"

Động tác bất ngờ hơi chút thô bạo, Lâm Yêm giật cả mình, vốn dĩ đã lâu không gặp, lại khó có được cơ hội thân cận như vậy nên nàng chỉ giở chút tính khí trẻ con thôi mà, có cần tức giận đến vậy không.

Trước đây Tống Dư Hàng chưa từng thô bạo với nàng như vậy, cũng chưa từng quát nặng lời như vậy!!!

Lâm Yêm vừa tức vừa tủi, nàng vẩu môi túm mấy cọng cỏ ném cô.

"Tự đi thì tự đi, cút đi!"

Nói thì nói vậy nhưng đáy mắt đã ngấn nước.

Tống Dư Hàng xoay người bỏ đi, nhưng chưa được hai bước lại cam chịu quay trở về, ngồi xổm trước mặt nàng.

"Lên."

Âm giọng nghe ra nếu cô mà nói thêm câu nào nữa tôi sẽ diệt khẩu cô.

Lâm Yêm đỡ thân cây, muốn nhích bước chân nhưng cố lắm cũng không được: "Đi đi, mèo khóc chuột, đạo đứa giả."

Tống Dư Hàng lại lặp lại trình tự như ban nãy, muốn ôm chân nàng lên nhưng Lâm Yêm đã lùi về phía sau, hai người cứ đấu đá qua lại không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng vẫn là ai yếu sức thì kẻ đó thua, Tống Dư Hàng nhanh chóng vác người trên lưng.

Lâm Yêm chóng cả mặt, không thể không ôm lấy cổ cô lần nữa.

Tống Dư Hàng không nói không rằng tiến thẳng về phía trước.

Ngược lại Lâm Yêm một lần nữa ngã mình trên lưng cô, lúc này đây nàng mặc kệ bản thân là ai, dùng thân phận gì xuất hiện trước mặt Tống Dư Hàng, trong lòng luôn tồn động nổi ngọt ngào chua xót.

"Cô nói cô là cảnh sát, con đường hai ta đi hoàn toàn khác biệt, hà tất phải liều mình cứu tôi?"

Trò chuyện cũng tốt, ít nhất có thể hoá giải bầu không khí xấu hổ, còn có thể dời đi lực chú ý.

Tống Dư Hàng nghĩ ngợi: "Bởi vì là cảnh sát, bất kể là công dân Trung Quốc nào gặp nguy hiểm, tôi đều sẽ cứu giúp."

Cho dù có là tội phạm hình sự, chỉ có luật pháp mới có quyền quyết định sống chết của họ.

Lâm Yêm chế giễu: "Vậy thì sau khi xử lý đám người đó cô có thể bỏ mặt tôi mà, sao còn tốt với tôi vậy? Hay là do cô."

Vấn đề này quả thực có chút sắc cạnh, theo lý mà nói cô phải vứt nàng ở đó mới đúng, hơn nữa còn phải còng tay nàng lại, chờ đồng nghiệp đến giải quyết.

Nhưng cô đã không làm vậy, cô đã mủi lòng và thậm chí từ bỏ nguyên tắc của một cảnh sát.

Tống Dư Hàng im lặng.

Lâm Yêm được một tấc lại đòi một thước: "Nói xem, sao không nói, chẳng lẽ tốt với tôi thế là vì...."

'Thích tôi' hai chữ còn chưa kịp thốt ra miệng, Tống Dư Hàng phảng phất đoán được nàng sẽ nói cái gì lập tức đánh gãy lời nàng.

"Không biết còn ai đuổi tới không nữa, ở lại đây rất nguy hiểm."

"Vậy cô báo cảnh sát đi, bảo cảnh sát đến còng tôi đi."

"Điện thoại.... hết pin."

Lời giải thích có phần yếu ớt khiến Lâm Yêm khoái chí cười khanh khách, móng tay lướt nhẹ qua vành tai cô.

"Cảnh sát Tống, Ngài thật là một người tuyệt vời."

Được người ta khen nhưng ngược lại Tống Dư Hàng không hề cao hứng, cô mím chặt môi, cảm xúc cứng đờ ra, nhưng nhiêu đấy là không đủ để ngăn cản vành tay dần đỏ bừng lên.

Tống Dư Hàng hung dữ quát: "Cô ngậm miệng lại cho tôi."

Người trên lưng cô giờ lại rất nghe lời, ngoan ngoãn không ầm ĩ nữa.

Rất lâu cũng không nghe thấy đối phương đáp trả, Tống Dư Hàng lại có chút chột dạ ngẫm nghĩ:

--- Hay là vừa rồi mình gắt quá, chẳng lẽ thật giống như cô ấy nói, mình trở nên đáng sợ vậy sao?

--- Rõ ràng mấy chuyện này cũng không đáng gì, sao mình lại gắt gỏng với cô ấy vậy?

Tống Dư Hàng nghĩ thông, nhẹ giọng lại lần nữa lên tiếng: "Điện thoại của tôi thật sự hết pin, của cô đâu? Khu rừng này rất lớn, không biết còn phải đi bao lâu mới ra đến đường lớn."

Cô cõng Lâm Yêm dạo một vòng, thở không ra hơi, ngẩng đầu lên quan sát mật độ tán cây trong rừng để xác định phương hướng.

Lâm Yêm không trả lời, yên lặng tựa đầu vào lưng cô.

Sắc trời càng lúc càng tối, một tia sét loé lên, cơn mưa nặng hạt lại tiếp tục hạ xuống.

Tháng ngày giông bão chết tiệt.

Tống Dư Hàng rủa thầm, xốc Lâm Yêm lên.

"Nè, hỏi cô đó."

Theo động tác của Tống Dư Hàng, đầu Lâm Yêm hơi nghiêng sang một bên, cánh tay buông lỏng, nhịp thở nóng hổi phà vào cổ cô, có chút nóng hơn bình thường.

Tống Dư Hàng giật thót, thả nàng xuống ngồi tựa vào gốc cây, giơ tay xoa trán nàng, không ổn rồi.

--- Cô ấy phát sốt!

Rừng núi hoang vắng, trời lại mưa.

Không thể để cô ấy dầm mưa thêm nữa.

Tống Dư Hàng nhìn sắc môi Lâm Yêm tái nhợt, hai gò má lại đỏ bừng, khẽ cắn môi lại cõng nàng lên.

"Tôi đưa cô đi tìm chỗ trú mưa trước đã."

"Đừng ngủ, tỉnh dậy đi, nói chuyện với tôi."

Tống Dư Hàng trong lúc chạy vội cũng không quên thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát tình trạng của Lâm Yêm.

Lâm Yêm gác đầu lên cổ cô, thân nhiệt rất nóng.

Lòng Tống Dư Hàng nóng như lửa đốt, cứ cắm đầu chạy, băng qua mảnh rừng thông, đôi đồng tử lập tức sáng rực.

Bên kia khúc sông có một căn nhà gỗ.

Nhưng không có cầu, hoặc có thể có nhưng cách rất xa chỗ này, mưa càng lúc càng nặng hạt, cô gái trên lưng không thể ngấm mưa lâu thêm nữa.

Tống Dư Hàng nhìn dòng nước chảy xiết, cắn răng chuyển sang vác Lâm Yêm lên vai.

"Có nghe thấy tôi nói chuyện không? Bây giờ chúng ta phải qua sông, nước chảy rất mạnh, cố bám chặt tôi."

Lâm Yêm không nói gì, cổ họng nàng nóng rang như lửa đốt, muốn thiêu ruội cả lục phủ ngũ tạng, thần trí mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói của Tống Dư Hàng, vì thế nàng vòng tay ôm chặt cô thêm một chút.

Tuy không siết chặt mấy nhưng có đỡ hơn không, Tống Dư Hàng nhẹ thở ra, cẩn thận cõng nàng bước xuống chỗ nước sâu, chân thấp chân cao lần mò hướng qua bờ bên kia.

Đá cuội dưới lòng sông mọc đầy rêu xanh, hơn nữa lực chảy của nước quá mạnh, thỉnh thoảng lại có mấy khúc gỗ mục từ trên xuôi theo dòng nước chảy đến.

Tống Dư Hàng bước đi không vững, còn phải giữ chặt Lâm Yêm nên bị sặc nước không ít, nhưng chung quy vẫn không hề buông lỏng tay.

Lâm Yêm mê mang như thể bản thân đang trôi nổi giữa dòng nước, sự im lặng ngột ngạt lại bao trùm lấy cô.

Hơi ấm duy nhất ở trước mặt, Lâm Yêm càng lúc càng siết chặt vòng tay, trong cơn mê sảng nói năng theo tiềm thức, nước mắt lăn dài.

"Tống Dư Hàng, Dư Hàng...."

Tống Dư Hàng cực khổ lắm mới leo qua đến bờ bên kia, cô thả người xuống, giơ tay sờ lên trán nàng lại vô tinh nghe nàng nỉ non gì đó, cô dựa sát tai vào thì nghe được nàng đang gọi tên mình, tức thì toàn thân chấn động, lay lắc bả vai nàng.

"Cô nói gì? Gọi tôi là gì?! Lâm Yêm, Lâm Yêm, là em sao?!Gọi tên tôi, gọi lại lần nữa!"

Trước yêu cầu bướng bỉnh cố chấp của Tống Dư Hàng, Lâm Yêm chậm rãi mở to mắt, nhìn rõ được gương mặt cô thì sắc mặt lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt đầy đề phòng, hơi rúc người lại.

"Cô.... Cô bị làm sao vậy?"

Bị cơn sốt chi phối, nói năng không rõ ràng nhưng đầu óc vẫn minh mẫn nhắc nhở phải nguỵ trang bản thân.

Thêm một người biết thân phận của nàng thì lại thêm một người gặp nguy hiểm.

Tống Dư Hàng nào quản nhiều vậy, ôm bế nàng lên.

Lâm Yêm giãy giụa, răng cắn khẽ đầu lưỡi buộc mình thanh tỉnh.

"Làm.... làm gì?"

"Im miệng!"

Tống Dư Hàng tức giận vô cớ dùng chân đá văng cánh cửa căn nhà gỗ, mùi gỗ mục cùng bụi bẩn xâm chiếm hơi thở.

Cũng may bên trong khô ráo, còn có một chiếc giường nhỏ đủ cho một người nằm, chắc là chỗ nghĩ chân tạm thời của nhân viên kiểm lâm.

Cô đặt nàng lên giường, vô đây thì không còn chỗ nào trốn, Tống Dư Hàng nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Từng câu từng chữ như tra khảo phạm nhân: "Cô rốt cuộc là ai? Ban nãy gọi tôi là gì?"

Lâm Yêm mơ màng chỉ biết lắc đầu.

Tống Dư Hàng ôm trọn gương mặt nàng, hốc mắt dần đỏ ửng, ngón tay xoa nhẹ nốt ruồi lệ, là thật.

Lòng bàn tay lướt qua hàng mi cong dài của nàng, đôi mắt chất chứa cảm xúc này, đều là thật.

Tống Dư Hàng run môi, thân thể mất kiểm soát, giống như kẻ mất hết lý trí điên cuồng muốn tìm cho mình một đáp án, vì thế cô cắn chặt răng, xé rách quần áo nàng.

Xoẹt một tiếng giòn vang gọi một phần lý trí ít ỏi của Lâm Yêm trở về, khoé mắt nàng đẫm lệ, giơ tay đẩy người ra, ôm chặt hai vai mình.

"Không.... Tôi không phải.... không phải...."

Tia chớp ngoài cửa sổ như phác hoạ cho những giọt nước mắt của nàng.

Nhìn dáng vẻ nhếch nhát khóc lóc của nàng, có giống gì là tội phạm đâu.

Tim Tống Dư Hàng như bị dao cắt, đầu ngón tay vô lực rũ xuống, khàn giọng nói

"Xin lỗi, là tôi đường đột."

Nhìn thân thể nàng ướt sủng, bộ quần áo không còn mấy mảnh dính sát vào người, cô vội nhìn sang nơi khác.

"Nhưng tôi thấy cô nên cởi bộ quần áo đó ra trước, ở đây có chăn, trông cũng sạch sẽ, tôi ra ngoài tìm mấy cành cây nhóm lửa, cô.... tự mình cởi đi."

Tống Dư Hàng vừa nói vừa cầm lấy cái chăn định đưa cho nàng.

Lâm Yêm co người lại với nét mặt hoảng sợ khiến cô có chút chột dạ.

Tống Dư Hàng đắp chăn lên người nàng, đứng dậy bước ra ngoài đi xung quanh tìm xem có củi mục nào còn sử dụng được không.

Chờ nhặt xong ít củi trở về, cô đứng ở ngoài đợi trong chốc lát, chờ tiếng sột soạt bên trong dừng hẳn mới gõ cửa ra hiệu rồi sau đó đẩy cửa bước vào.

Lâm Yêm co gối rúc mình trong chăn, quần áo ướt bị ném bên cạnh.

Tống Dư Hàng bước đến chậu than, may là củi phía sau nhà vẫn còn dùng được, cô đánh lửa xong bỏ ít cỏ khô vào, chỉ chốc lát ngọn lửa đã hừng hực cháy lên.

Lâm Yêm nhìn cô cầm quần áo ướt của mình đến bên cạnh chậu than, lắp mấy thanh gỗ như giá nướng rồi mắc quần áo lên trên đó hong khô, cổ khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Làm xong hết thảy mọi thứ, Tống Dư Hàng nghịch nghịch than lửa cũng không ngẩng đầu lên

"Cô ngủ lát đi, vẫn còn sốt đấy."

Lâm Yêm nào dám ngủ, sợ ngủ lại lỡ miệng nói gì đó khiến cô sinh nghi thì xong rồi, nàng hiện tại thật sự rất mệt, mắt cũng không mở nổi nữa chứ đừng nói chi là sốt cao.

Ngôi nhà tuy nhỏ như những thứ cần thiết đều có đủ, còn có một chiếc nồi sắt dùng để đun nước. Lâm Yêm mơ màng nhìn nàng bước ra ngoài, sau đó trở về đặt gì đó lên đống lửa, chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng nước sôi ùng ục.

Lắng nghe tiếng củi cháy nổ lác đác, ánh lửa chập chờn như ru ngủ, Lâm Yêm cuối cùng không chống đỡ được hoàn toàn thiếp đi.

Tống Dư Hàng đứng dậy bước tới đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng chỉnh lại góc chăn. Nước vừa sôi, Tống Dư Hàng bưng xuống ngâm nước cho bớt nóng rồi lại dùng một cái lon múc ít nước thổ nguội đi đến, nâng nàng dậy đút nàng uống.

Lâm Yêm nuốt ngụm nước ấm, cổ họng đã đỡ khát hơn nhiều, thân thể cũng dần ấm lên.

Nàng uống có chút vội nên bị sặc nước ho vài tiếng, bọt nước theo khoé môi chảy xuống, Tống Dư Hàng dùng mu bàn tay giúp nàng lau đi, đặt lon nước xuống, đỡ người nằm xuống.

"Ngủ đi."

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai, Lâm Yêm muốn hồi đáp nhưng cơ thể đã mệt đến mức ngón tay cũng không nhấc nổi.

Nàng uể oải mở mắt ra, quan sát hann dùng khăn thấm nước đáp lên trán mình.

Mát lạnh, rất dễ chịu.

Lâm Yêm cố trụ một lát thì không chống lại được cơn buồn ngủ, lần nữa thiếp đi.

Chờ nàng ngủ sâu, Tống Dư Hàng cũng không cho bản thân nghỉ ngơi, mưa lớn, khu rừng ẩm ướt lạnh lẽo, cô phải canh chừng đốt lửa suốt đêm để duy trì nhiệt độ của căn phòng, còn phải cách một lúc ra ngoài giặt khăn luân phiên đắp lên trán nàng để hạ nhiệt.

Đến nửa đêm, gương mặt Lâm Yêm không còn đỏ nữa, nhiệt độ cũng dần hạ xuống mức bình thường.

Tống Dư Hàng giờ mới yên lòng ngồi xuống tựa vào mép giường, xoa xoa cái mũi hắt xì mấy hơi.

Nhìn người trên giường ngủ ngon lành, cô chợt bất giác ngượng ngùng giơ cánh tay lên, cởi quần áo vắt lên giá gần đống lửa, chỉ còn lại duy nhất chiếc áo lót màu đen ngồi bệch dưới đất.

Thật ra thì Lâm Yêm không ngủ trầm đến vậy đâu, thứ nhất Tống Dư Hàng cứ ra ra vào vào, thứ hai mưa lớn kèm theo gió thổi ì đùng, thứ ba lúc Tống Dư Hàng rửa vết thương cho mình, nàng cũng đã nửa tỉnh nửa mê.

Cố không mở miệng là vì không biết phải nói cái gì, cho nên cứ đi ngủ trước cho lành.

Giờ thì lại vì tiếng hắt xì của cô mà bừng tỉnh, sau đó nhìn thấy cô cởi quần áo ngồi xuống, đưa lưng về phía mình, hai cánh tay săn chắc lộ ra cùng đường cong lồi lõm nơi bả vai dọc xuống eo.

Lâm Yêm khó mà nhịn lén nhìn mấy lần.

Tống Dư Hàng không phát hiện, cô thò tay vào túi lấy ra một chiếc nhẫn sáng bóng.

Lúc đánh nhau sợ rơi mất nên cô đã tháo ra bỏ vào túi.

Cô xoa nhẹ chiếc nhẫn kim cương, ngẫm lại sự tình, nghĩ đến Lâm Yêm cùng Bùi Cẩm Hồng, cô gái kia lúc thì giống như Lâm Yêm cười với mình, lát lại biến thành Bùi Cẩm Hồng lạnh nhạt mặt đầy địch ý.

Lý trí cùng tình của của Tống Dư Hàng cứ vì vậy mà giày vò, khiến tâm trí cô rối bời.

Lâm Yêm đã chết, cô đã tận mắt nhìn thấy thi thể của nàng, không thể sai được.

Nhưng Bùi Cẩm Hồng xuất hiện, từ diện mạo đến tính cách đều rất giống Lâm Yêm, ngoại trừ màu tóc không giống nhau, nốt ruồi lệ nơi khoé mắt kia, những vết sẹo trên người, thì Lâm Yêm sở hữu những gì cô ta đều có.

--- Thế giới thật sự có nhiều sự trùng hợp đến vậy sao?

Tống Dư Hàng vùi đầu nằm xuống khuỷu tay, lần đầu tiên cô nảy sinh do dự.

Lâm Yêm nằm đấy, nhưng dần bắt đầu mất kiểm soát từ lúc Tống Dư Hàng lấy ra chiếc nhẫn kim cương kia.

Sau lưng xuất hiện tiếng sột soạt.

Cô ấy đã tỉnh.

Tống Dư Hàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngẩng đầu lên mân mê chiếc nhẫn, mím môi, hốc mắt đỏ bừng.

Lâm Yêm nghiêng đầu nhìn nàng, khàn giọng nói: "Cô.... kết hôn rồi sao?"

Tống Dư Hàng tỉnh táo lại, đeo chiếc nhẫn trở lại ngón áp út.

"Ừm."

Lâm Yêm chợt nhói lên, cố gắng khiến giọng nói mình không trở nên nghẹn ngào lộ rõ sự ghen tức.

"Vậy chồng cô đâu?"

Tống Dư Hàng lắc đầu: "Tôi không có chồng."

"Thế...."

Cô trìu mến nhìn chiếc nhẫn, cười cười.

"Là vợ tôi."

Lòng Lâm Yêm dâng trào chua xót, cảm giác ấy xông thẳng lên đáy mắt, cô cảm thấy may mắn vì khi nói lời ấy Tống Dư Hàng đã không quay đầu lại mới có thể mặc bản thân bại lộ phút giấy yếu ớt ngắn ngủi.

Nàng nhanh tay lau khoé mắt, hít mũi giả vờ như người xa lạ hỏi: "Tôi không ngờ.... cô là người đồng tính, vậy vợ cô đâu?"

Nét mỉm cười trên mặt Tống Dư Hàng sựng lại.

"Cô ấy mất rồi."

Lâm Yêm lật người, vùi mặt vào tấm chăn ẩm ướt bốc mùi cũ nát.

Tống Dư Hàng quay đầu lại nhìn bóng dáng của nàng.

"Cô trông có nét rất giống cô ấy."

Lâm Yêm vừa nhếch môi vừa rơi lệ, nhưng không quay người lại.

"Vậy sao? Chẳng trách cô lại đối xử tốt với tôi vậy, nhưng cô nhớ cho rõ, tôi là Bùi Cẩm Hồng, không phải là thế thân của ai cả."

"Được, tôi nhớ kỹ, vậy cô có thể nhìn thẳng vào mắt tôi, lặp lại câu vừa rồi một lần nữa không?"

Tống Dư Hàng lấy lại được bình tĩnh, giọng nói có chút sắc bén.

Cô cố chấp muốn một đáp án, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Lâm Yêm hiểu rõ tính cách của Tống Dư Hàng, rõ hơn bất kỳ ai, đặc biệt trong những tình huống thế này, cô ấy trở nên bướng bỉnh khó chìu hơn bao giờ hết.

Bất kể là trước đó theo đuổi nàng hay ngay lúc này.

Lâm Yêm xốc chăn ngồi dậy, mái tóc đen rũ trên vai, sắc mặt khôi phục nét lạnh lùng.

Nàng nhìn Tống Dư Hàng như tình địch, kẻ thù, thậm chí có thể nói như bạn bè chi giao nhưng tuyệt đối không thể là tình yêu, một chút cũng không có.

Lâm Yêm thậm chí còn không nhíu mày, không giống như Tống Dư Hàng hốc mắt đã đỏ ứng kia.

Nàng không lặp lại, chỉ nói.

"Hôm nay cô đã cứu tôi, tôi cũng đã cứu cô, mạng đền mạng xem như hoà nhau, lần sau có gặp lại, cô tẫn chức trách của cô, tôi bước đi con đường tôi."

"Chúng ta...."

Lâm Yêm dừng một chút, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tống Dư Hàng.

"Là kẻ thù."

Như vậy còn chưa đủ, Lâm Yêm tàn nhẫn phá huỷ toàn bộ tình yêu cũng tín ngưỡng của cô.

"Có rất nhiều anh em đã gặp qua cô ở hộp đêm, tôi đoán cô vẫn luôn tìm tôi, đơn giản là vì muốn biết họ làm gì, không sai, bọn họ tìm đến tôi là muốn tôi giúp họ đưa những cô gái bị chúng bắt cóc qua Đông Nam Á...."

"Tôi đã đáp ứng, cho nên ở khía cạnh nào đó, cô.... vợ cô chết cũng ít nhiều liên quan đến tôi."

Lại dừng một chút, Lâm Yêm chớp mắt, bức nước mắt ngược trở về, không lộ ra chút sơ hở gì.

"Kẻ thù ngay trước mắt, cô không muốn báo thù sao? Cứu tôi không hối hận à? Không muốn moi thêm nhiều tin tức từ miệng tôi sao?"

Một loạt câu hỏi khiến Tống Dư Hàng siết chặt tay, mi mắt muốn nứt ra, tròng mắt toàn là tơ máu, nghiến răng nghiến lợi. Chiếc nhẫn kim cương trong tay cô lõm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô ko rảnh để tâm đến việc nó có khiến mình đau hay không.

Lâm Yêm nhất thời xuất hiện ảo giác Tống Dư Hàng sẽ lao đến vặn gãy cổ mình, nhưng mà, sau một nhịp hô hấp cô đã kềm chế lại được.

Tống Dư Hàng buông lỏng nắm tay, xuất hiện vết máu mờ nhạt.

"Cô nói rất đúng, hiện tại tôi không làm gì cả là vì cô cũng đã cứu tôi, tôi trước giờ ân oán phân rõ, lần sau gặp...."

Tống Dư Hàng dừng lại, giọng nói lạnh đi: "Tôi tuyệt đối sẽ không nương tay."

Cuộc nói chuyện giữa hai người kéo dài đến hừng đông, lửa sửi ấm đã lụi tắt, thứ có thể mang đến hơi ấm cũng biến mất.

Lâm Yêm vừa có một giấc mơ, khi tỉnh mộng cũng là lúc cô quay về thế giới đây mưu mô lừa dối.

Nàng không trốn tránh nữa, vén chăn xuống giường, lấy quần áo mặc vào.

Bất kể là vết thương do súng bắn hay những vết dao khắc chính nàng đã rạch lên, tất cả đều biến mất không để lại chút dấu vết.

Lâm Yêm muốn Tống Dư Hàng nhìn cho rõ, thậm chí tư thái có chút thong thả ung dung, cả buổi mới xỏ xong hai tay áo, ngón tay chậm rãi cài nút.

Bước chân trần trên đất, mái tóc đen rối rắm trên vai, nét mặt dửng dưng tản mạn sự lười biếng dụ hoặc.

Ngược lại là Tống Dư Hàng lúc này đã quay mặt đi.

Lâm Yêm nhẹ giọng mỉm cười: "Nhìn đủ rồi sao?"

Tống Dư Hàng đứng dậy, mặc áo khoác vào dùng chân phân tán than tro vừa tắt.

"Không đẹp bằng vợ tôi."

Bầu không khí ăn miếng trả miếng dập tắt ngay lập tức.

Lâm Yêm giật giật khoé môi, suýt chút nữa buột miệng thốt ra 'Đẹp mắt chị"

"Đi được rồi."

Lần này hai người tuân thủ thân phận mình, không có bất kì tiếp xúc thân mật nào, lần duy nhất Tống Dư Hàng nắm tay nàng là lúc cả hai phải vượt qua đoạn sườn dốc.

Rõ ràng đã đạt được kết quả mong muốn nhưng hai người không một ai là vui vẻ cả, trên đường trở về không ai hé môi câu gì.

Tống Dư Hàng kéo Lâm Yêm đến con đường lớn, bắt một chiếc xe buýt.

Cửa xe mở ra, Lâm Yêm bước lên rồi gật đầu với Tống Dư Hàng, không có ý định ngồi cùng cô.

"Tạm biệt, cảnh sát Tống."

Tống Dư Hàng không nói gì, tay cắm vào túi quần nhìn chiếc xe dần đi xa, cuối cùng biến mất ở khúc cua phía trước.

Cô mở lòng bàn tay, là một mảnh vải dệt đã bị cô xé đi.

Đó là lúc giúp Lâm Yêm hong khô quần áo, cô lén lút cắt một mảnh kèm theo vết máu dính lên trên đó.

Lâm Yêm không hề biết chuyện này.

Tìm kiếm vật chứng là công việc cơ bản của cảnh sát.

Ed: Mỗ

---------------

[ to be continued ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui