Trên đường cao tốc dẫn đến bến cảng, một hàng dài xe cộ nối đuôi nhau, còi xe không ngừng vang lên. Cảnh sát giao thông điều khiển trật tự lưu chuyển cho các phương tiện, từng xe một đều bị tra soát kĩ càng.
"Cho qua." Viên cảnh sát trả lại bằng lái xe cho tài xế, vẫy tay, lúc này hàng rào mới từ từ nâng lên, cho phép chiếc xe di chuyển vào làn đường.
Một chiếc xe khác dừng lại, tài xế hạ cửa kính xe và đưa bằng lái xe ra: "Đồng chí cảnh sát, hôm nay có chuyện gì mà kiểm tra nghiêm ngặt vậy?"
Viên cảnh sát chào một cái: "Theo lệnh cấp trên, phải kiểm tra các xe qua lại, cảm ơn sự hợp tác của anh."
"Ồ, được rồi, cảm ơn." Tài xế gật đầu, mỉm cười nhận lại bằng lái, kéo đóng cửa sổ rồi lái xe vào làn đường phía trước, gương mặt kia vừa quay lại thì lập tức thay đổi biểu cảm.
"Cũng may là thiếu gia thông minh, biết cảnh sát sẽ chặn đường cao tốc để lập chốt kiểm tra, nên mới chuyển hàng đến cảng công nghiệp Trung Cảnh từ sớm."
Lâm Khả ngồi ở ghế sau, từ từ mở mắt ra, trên môi nở một nụ cười.
"Sắp đến giờ rồi, đi, tặng cho Đỉnh Gia một món quà lớn."
Tài xế gật đầu, cầm bộ đàm nói vài câu gì đó, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng phương tiện đông đúc phía trước.
Cách đó không xa, một chiếc xe BYD trắng đỗ bên làn đường khẩn cấp, bật đèn cảnh báo.
Tống Dư Hàng hạ cửa sổ xe xuống, hơi nhíu mày.
Xem ra cảnh sát đã chặn đường, các xe qua lại đều phải làm kiểm tra, người trong đội ngũ cảnh sát thành phố Giang Thành ít nhiều đều biết cô, vốn dĩ nên ở bệnh viện dưỡng thương, giờ lại xuất hiện ở đây thật không hợp lý.
Đầu ngón tay Tống Dư Hàng gõ nhẹ lên vô lăng, cô bất chợt đạp chân ga, lùi xe quay lại rồi tách khỏi hàng đợi.
Vẫn nên đi đường núi, mặc dù xa hơn nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tống Dư Hàng hơi cắn môi, lòng nóng như lửa đốt.
Lâm Yêm, đợi tôi.
***
"Cần vài người bộ phận kỹ thuật điều tra và an ninh mạng cùng lên xe chỉ huy, nhân lực không đủ rồi."
Trịnh Thành Duệ đang ngồi trong văn phòng nhai cái cánh vịt, bất ngờ bị gọi tên, tay còn dính đầy dầu mỡ chưa kịp lau.
"Đến ngay, đến ngay."
Vừa định thay quần áo chạy ra ngoài, Phương Tân đập tay lên bàn nói với theo: "Máy tính, không mang theo à?"
"Ôi, quên mất, quên mất." Trịnh Thành Duệ vỗ trán quay lại, giao diện còn hiển thị email đang được gửi, cậu không để lộ dấu vết gì, đóng màn hình lại, cất vào túi máy tính rồi rời đi, vừa được hai bước đã bị gọi lại.
Phương Tân đứng dậy: "Lão Trịnh, anh..."
Trịnh Thành Duệ nhìn quanh văn phòng: "Đoạn Thành đâu?"
"Hôm nay cậu ấy nghỉ."
Không biết vì sao, cô đột nhiên nói dối trong vô thức.
Trịnh Thành Duệ dường như có chút tiếc nuối nhưng cũng có chút may mắn, kính mắt che đi phần lớn biểu cảm.
Cậu chỉ cười nói: "Vậy tôi đi đây."
"Ừm." Phương Tân gật đầu: "Nhanh đi, cố gắng làm cho tốt, thăng chức tăng lương không còn là giấc mơ nữa."
Sau khi Trịnh Thành Duệ rời đi, văn phòng kỹ thuật rộng lớn chỉ còn lại mình cô, Phương Tân ngồi phịch xuống ghế, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đoạn Thành.
"Lão Trịnh có vấn đề."
Cuối cùng, cô bổ sung thêm một câu: "Mọi việc cẩn trọng."
Trịnh Thành Duệ chạy ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa cài cúc áo đồng phục.
Đồng nghiệp đi theo bên cạnh lần đầu tham gia nhiệm vụ lớn thế này, hơi phấn khích nói không ngừng.
"Triệu sở đích thân chỉ huy tiền tuyến, quả thực là tận tâm, không cần sợ có chuyện gì xảy ra."
"Chậc, cậu thì biết cái gì, nói là tiền tuyến, thực tế cũng cách hơn một trăm tám mươi dặm, hơn nữa, nhiều cảnh sát đặc nhiệm đi cùng chẳng lẽ chỉ để chơi không."
"Đúng đúng, nhiệm kỳ của tôi cũng sắp kết thúc rồi, thắng được trận này cũng xem như là thành tựu lớn..."
Trò chuyện một lúc đã đến bãi đỗ xe.
Trịnh Thành Duệ xách máy tính cùng đồng nghiệp nhảy lên xe cảnh sát mang dòng chữ "Chỉ huy thông tin khẩn cấp", bắt đầu điều chỉnh thiết bị, sẵn sàng cho công việc.
***
Trên đường đến cảng công nghiệp Trung Cảnh, lối mòn dưới chân núi quanh co khúc khuỷu, từ xa mơ hồ đã thấy mặt biển, hôm nay thời tiết khá xấu, mây đen dày đặc, sương mù bao phủ.
Gió biển lướt qua cửa sổ thổi vào trong xe, mang theo hơi mặn bốc lên.
Lâm Yêm quan sát mấy chiếc xe đi theo sau qua tấm gương chiếu hậu, từ khi xuất phát đến giờ, nàng chưa từng thấy Lão Hổ
"Lão Hổ không đi cùng chúng ta sao?"
Trong xe đang phát nhạc kịch, Đỉnh Gia gõ nhịp theo tiếng trống.
"Không, cậu ta có nhiệm vụ khác rồi."
Lâm Yêm giật mình, địa điểm giao dịch là cảng công nghiệp Trung Cảnh, Lão Hổ là một trong những cánh tay đắc lực của ông, lý nào bây giờ lại đi làm nhiệm vụ khác, chắc chắn không phải là việc bình thường.
Nàng có linh cảm, dường như chuyến đi này không thuận lợi cho lắm.
Lâm Yêm chỉ có thể cầu mong, viên đạn nàng bắn trúng Tống Dư Hàng sẽ làm cô bị thương nặng, đừng đến đây, tuyệt đối đừng đến cứu nàng.
Chính tay nàng sẽ kết thúc hết tất cả mọi chuyện. Nếu còn sống, chắc chắn sẽ trở về bên cạnh cô, còn nếu không, quãng đời này xem như không uổng phí.
Chỉ tiếc nuối duy nhất một điều...
Lâm Yêm khẽ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lâm Hựu Nguyên và Lâm Khả.
Nhiều năm trước, câu hỏi mà nàng hỏi Lâm Hựu Nguyên vẫn chưa có câu trả lời, Lâm Khả có bao nhiêu liên quan đến chuyện này?
Nếu như...
Lâm Yêm bỗng nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết. Không, không có "nếu như", nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Lâm Khả, người duy nhất mang lại chút ấm áp cho tuổi thơ của nàng, chàng thiếu niên luôn tươi cười rạng rỡ với đôi mắt trong sáng, chắc chắn không phải là người như vậy.
***
Nhà giam thành phố Giang Thanh.
"Chào, yêu cầu thẩm vấn phạm nhân số 034589." Người đến thăm mặc đồng phục, đeo quân hàm, xuất trình giấy tờ và thủ tục văn bản cho quản ngục.
Sau khi kiểm tra thật giả, giám ngục dẫn người kia đi vòng qua hành lang, thẳng đến trước một ô cửa sắt.
"034589, có người đến tìm."
Không lâu sau, một người phụ nữ đầu bù tóc rối, mặc áo tù nhân dơ bẩn, tay đeo còng số 8, đi dép xỏ ngón bị áp giải ra ngoài.
Hai viên cảnh sát hình sự cao lớn vạm vỡ đứng hai bên một trái một phải, áp giải cô lên xe cảnh sát.
Xe còn chưa kịp khởi động, giám ngục vừa đóng cửa lại, bộ đàm trước ngực liền rung lên. Anh nhấc máy lên nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, rút súng chạy đến.
"Đứng lại, không được cử động!"
"Viên cảnh sát" áp giải người phụ nữ kia quay lại, bắn một viên trúng ngực, giám ngục ngã ngửa xuống đất.
Chuông báo động trước nhà giam vang lên.
Người đàn ông bắn thêm vài phát tạo sự hỗn loạn, đẩy người phụ nữ lên xe, rồi cũng lập tức theo sau kéo đóng cửa lại, loạt đạn bắn vào thân xe kêu lách tách.
"Đi!"
Tài xế lập tức khởi động xe, lao qua dải phân cách, đâm thẳng vào rào chắn rồi phóng đi.
Người phụ nữ co rúm lại trên ghế, cảnh giác nhìn họ, giọng khàn khàn: "Các người... là ai?"
Người đàn ông tháo mũ rộng vành, để lộ ra mái tóc vàng, nhe hàm răng ố màu cao thấp không đều ra mỉm cười.
"Chị Hồng, lâu rồi không gặp."
"Chết tiệt!" Đoạn Thành vừa chạy xe mô tô đến cổng nhà giam đã thấy vết máu, xe cứu thương và xe cảnh sát ùn ùn kéo tới, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Mắt cậu đỏ lên, tháo mũ bảo hiểm treo lên tay lái, run rẩy gọi điện cho Tống Dư Hàng, giọng hơi nghẹn ngào.
"Tống đội, tôi đến muộn rồi."
Tống Dư Hàng đang lái xe lao nhanh trên con đường núi, vượt qua một gò đất, đáp xuống lối đá mòn, biến chiếc xe bình thường thành xe địa hình.
Lúc này Đoạn Thành gọi cho cô, chỉ có thể vì tình hình không tốt.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, gần như không cầm nổi tay lái nữa rồi.
"Đừng hoảng, cứ bám theo chiếc xe đó, xem bọn chúng đi đâu, đừng hành động liều lĩnh, an toàn là trên hết."
"Được!" Đoạn Thành nặng nề đáp, lại đội mũ bảo hiểm lên, giẫm mạnh chân ga, từ trong dòng xe đông đúc phóng ra ngoài, bám theo chiếc xe cảnh sát giả phía trước.
Chiếc xe kia chạy không xa, rẽ vào một con đường nông thôn không có camera giám sát, tài xế dừng lại, cởi quần áo vứt lên ghế phụ, nhanh chóng di chuyển sang chiếc xe địa hình đã chuẩn bị sẵn.
Lão Hổ cũng áp giải người phụ nữ kia xuống xe, cởi bỏ đồng phục, lấy một thùng dầu diesel trong cốp đổ lên thùng xe và thân xe, sau đó rút bật lửa trong túi ra ném vào, đốt sạch mọi thứ.
"Đi!" Chiếc xe địa hình khởi động, treo biển số giả, không ai hay biết mà thẳng ra đại lộ.
***
Cảng công nghiệp Trung Cảnh.
Vào thời kỳ đầu cải cách mở cửa, nơi đây cũng từng rất nhộn nhịp, về sau do tuyến đường thủy gần đó phát triển, tàu thuyền thông hành ngày càng nhiều, nơi này không còn đáp ứng được nhu cầu bốc xếp của các tàu hàng lớn, nên lâu dần cũng bị bỏ hoang.
Hiện tại xung quanh chỉ có vài nhà máy nhựa hoạt động, nhưng cũng đang hấp hối, thu không đủ chi, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản.
Nước thải từ đường ống cứ thế xả thẳng ra biển mà không qua bất kỳ xử lý nào.
Xe vừa đến đây, mùi hóa chất nồng nặc pha lẫn mùi tanh của cá xộc thẳng vào mũi.
Lâm Yêm mở cửa xuống xe, bước chân không dài không ngắn theo chân Đỉnh Gia tiến vào, vũng nước bẩn dưới chân bắn lên gợn sóng, nàng ngẩng đầu lên nhìn, trời lại đổ mưa rồi.
Hai bên đường các cửa hàng trống vắng đều treo biển cho thuê, nhưng phủ đầy bụi không một ai hỏi thăm, dưới chân giẫm lên tờ rơi của phòng karaoke, ánh đèn xanh đỏ đủ màu sắc chiếu lên, như đang gợi nhớ lại sự phồn hoa ngày xưa.
Cứ đi như vậy một lúc, Lâm Yêm đã dần quen với địa hình và môi trường nơi này, chỉ khổ nỗi là không thể truyền tin ra ngoài.
Dù trước mặt đầy nguy hiểm, mơ hồ và không thể đoán trước, nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn.
"Giang Thành còn có nơi như thế này, sao tôi lại không biết?"
Đỉnh Gia mỉm cười nhìn nàng một cái: "Cô sinh muộn, tất nhiên không biết, đây là cảng công nghiệp nổi tiếng một thời vào những năm năm mươi, sáu mươi, cũng là do cha của Lâm Hựu Nguyên, người sáng lập tập đoàn Lâm Thị, ra lệnh xây dựng và giám sát."
Vậy chẳng phải là... ông nội của nàng sao?
Sao Lâm Hựu Nguyên chưa bao giờ nhắc đến?
Có thể ra lệnh xây dựng một bến cảng công nghiệp như vậy vào thời điểm đó, chắc chắn phải có địa vị nhất định, không quyền quý thì cũng rất giàu có.
Còn đang miên man suy nghĩ, cửa nhà máy nhựa mở ra, Đỉnh Gia đi vào trước.
"Đi thôi, đi gặp khách quý của chúng ta."
Bên trong nhà máy đã đậu vài chiếc xe, họ vừa vào, cửa liền từ từ đóng lại.
Lâm Yêm lập tức cảnh giác, ngược lại Đỉnh Gia không mấy để ý mà cười.
"Đừng lo, bạn cũ cả."
Lời vừa dứt, có người vỗ tay.
"Không hổ danh là Đỉnh Gia."
Ông nheo mắt lại nhìn người đàn ông trung niên dựa vào chiếc xe sang.
"Ông chủ Long?"
Vị đại gia giàu có hàng đầu Singapore cuối cùng cũng xuất hiện, xem ra người chết ở doanh trại ngoại ô chỉ là thế thân.
Lâm Yêm quan sát, người kia cũng đã có tuổi, dáng người khá khỏe mạnh, tóc mai hơi bạc, tinh thần phấn chấn, gương mặt kia hoàn toàn xa lạ nhưng không hiểu sao, nàng vẫn cảm thấy quen thuộc một cách thần kỳ.
Ánh mắt ông chủ Long dừng lại một chút khi tiếp xúc với nàng, rồi nhanh chóng dời đi.
"Bớt nói chuyện phiếm đi, tàu của tôi vẫn đang chờ ở bến cảng, kiểm hàng giao tiền ngay."
Đỉnh Gia vẫy tay, vài thuộc hạ mở cửa kho: "Ông chủ Long, mời."
Ông chủ Long ngậm điếu xì gà, đi vào cùng thuộc hạ, vỗ vỗ lên những thùng hàng xếp ngay ngắn, tùy ý chọn một cái, dùng dao xếp rạch một góc thùng, lấy ra một ống tiêm màu xanh dương nhìn qua, rất hài lòng, rồi đặt lại chỗ cũ.
"Còn heroin đâu."
"Ông chủ Long, mời đi bên này."
Lão Hổ mở thùng hàng, lấy ra một gói bột trắng đựng trong túi nhựa PVC trong suốt.
Lưỡi dao khẽ lướt qua, chất bột màu trắng rơi tràn ra ngoài.
"Đều là hàng tốt."
Ông chủ Long lấy ngón tay chấm một ít nếm thử, nhấm nháp.
"Không tệ, rất mạnh."
"Đương nhiên, độ tinh khiết 95%, tốn không ít công sức mới chiết xuất ra được."
Muốn tinh chế đến mức này, không có sự trợ giúp của phòng thí nghiệm chuyên nghiệp là không thể.
Ông chủ Long cười thầm, lấy khăn gói túi bột trắng tỉ mỉ rồi bỏ vào túi: "Cẩn thận nào, đều là tiền cả đấy."
"Ông chủ Long, thế nào, có thể thanh toán nốt chưa."
Đỉnh Gia đứng bên ngoài quan sát toàn bộ hành động của ông, lên tiếng hỏi.
"Tất nhiên là được, Cẩu Tử, trả tiền."
Ông chủ Long phất tay, một tên thuộc hạ tiến lên: "Tiền đặt cọc năm mươi triệu đã trả, số còn lại sẽ chuyển vào tài khoản chỉ định ở nước ngoài của ông."
Khố Ba dặn dò người khác chăm sóc Đỉnh Gia, quay đi gọi một cuộc xác nhận, một lúc sau cầm điện thoại trở lại bên cạnh, thì thầm vài câu với Đỉnh Gia.
Lâm Yêm đứng hơi xa nên không nghe rõ, nhưng thấy khóe môi Đỉnh Gia hiện lên nụ cười quái dị.
Ánh mắt nàng rơi vào tên tay sai cầm súng đứng bên cạnh, chính xác là nhắm đến khẩu súng của hắn.
Lâm Yêm nuốt nước bọt, tính toán tỷ lệ thành công khi cướp súng bắn chết Đỉnh Gia.
Hay là đợi cảnh sát đến.
"Nhớ, an toàn là trên hết, khi không cần thiết, không được hành động, Lâm Yêm, cô tin tưởng chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không phụ lòng tin của cô, cảnh sát nhất định sẽ đến ứng cứu cô."
Khi đó Phùng Kiến Quốc đứng trước mặt nàng, chống tay lên bàn, giọng nói chắc chắn.
Từ "tin tưởng" quý giá biết bao, chẳng phải nàng và Tống Dư Hàng cũng vì tin tưởng lẫn nhau mà đến được với nhau sao?
Lông mi Lâm Yêm khẽ rung, buông lỏng nắm tay đang nắm chặt.
"Ông chủ Long quả nhiên rất uy tín." Đỉnh Gia thở phào, căn dặn thuộc hạ đứng nép sang chừa một con đường, để người của ông khiêng đồ vào.
Ông chủ Long "cạch" một tiếng bật lửa lên, đốt một điếu xì gà, cùng lúc đưa cho ông một điếu.
"Đỉnh Gia dùng một điếu không?"
Đỉnh Gia khéo léo từ chối: "Không được, tôi lớn tuổi rồi, khụ khụ... hút thuốc... phổi khó chịu..."
"Nhanh lên, nhanh tay nhanh chân lên hết cho tôi!" Đám thuộc hạ mà ông chủ Long mang tới đang lớn tiếng quát tháo bọn tay sai làm việc.
Lô hàng từ trong kho khiêng ra chất chồng lên xe từng thùng một. Những thùng nặng, phải hai người mới khiêng nổi, một thanh niên đi sau cùng la lối.
Hắn thấy đám người hành động chậm chạp, quất mạnh một roi xuống.
"Mẹ kiếp, buổi sáng chưa ăn cơm sao!"
Cây roi quất thẳng vào cánh tay người đang khiêng, đó chỉ là một cậu thanh niên không nhiều tuổi lắm, không kịp phản ứng nên đau quá mà buông tay, cả một thùng bột trắng đổ tung tóe ra đất.
"Chết tiệt!" Tên thuộc hạ tức giận không chỗ phát tiết, đá mạnh vào người thanh niên: "Mẹ kiếp, mày biết mấy thứ này đáng giá bao nhiêu không? Giết mày cũng không đền nổi!"
Cậu thanh niên bị đá ngã xuống đất, nhưng vẫn vội vàng bò dậy dọn dẹp: "Dạ, dạ, xin lỗi, tôi sai rồi."
Đợi cậu ta dọn dẹp xong mớ hỗn độn rồi khập khiễng ôm thùng đi ra ngoài, tên thuộc hạ cúi xuống đất, nhìn đống bột trắng vương vãi mà chảy nước miếng, thèm thuồng không thôi.
Ông chủ nói đây là hàng cao cấp tinh khiết 95%, hắn chưa từng thử món hàng tốt như vậy.
Tên thuộc hạ nhìn xung quanh một chút thấy không có ai, dùng ngón tay vê thành một đường rồi bỏ vào miệng, nhắm mắt lại thưởng thức, giây sau đó sắc mặt hắn cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Phù, vừa khô vừa chát, đây không phải heroin, mà thực chất là bột mì!
Tên thuộc hạ hoảng hốt bò dậy từ dưới đất, vội vàng chạy ra ngoài: "Ông chủ, không ổn rồi, lô hàng này là..."
Chữ "giả" còn chưa kịp nói ra, hắn đã bị bắn một phát vào đầu.
Người của ông chủ Long kinh hoàng, lập tức lên đạn, Khố Ba cũng chỉ huy người của mình chĩa súng vào họ.
"Đỉnh Gia, chuyện này là sao?"
Ông chủ Long nhìn thoáng qua xác chết trên đất, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đỉnh Gia đứng giữa đám đông, chống gậy bước lên một bước, mỉm cười.
"Không có gì, không cần giấu nữa, cậu cùng lắm chỉ là một con chó, mau gọi chủ nhân ra mặt đi, hàng tốt tất nhiên phải dành cho người có tầm thưởng thức."
***
"Báo cáo, báo cáo, phát hiện dấu vết bọn buôn ma túy ở phố Tây 14, đang theo dõi, đang theo dõi!"
Đường dây liên lạc vang lên tiếng nhiễu loạn, sau đó tắt hẳn, tin tức nhanh chóng truyền đến sở chỉ huy.
Triệu Tuấn Phong đập mạnh xuống mặt bàn: "Chết tiệt, gan to bằng trời, dám cướp tù nhân ngay trước mắt cảnh sát!"
Phùng Kiến Quốc nheo mắt, nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình lớn trong xe chỉ huy, vài người đặc công đang ra sức dập lửa, chiếc xe cảnh sát giả bị thiêu rụi chỉ còn lại bộ khung.
"Báo cáo, chiếc xe liên quan đến vụ án đã bị đốt cháy, hiện trường phát hiện nhiều dấu vết bánh xe, tạm thời chưa xác định được hướng đi."
Đội an ninh mạng cũng báo cáo.
Trịnh Thành Duệ đeo tai nghe gõ bàn phím: "Không tìm thấy người hay phương tiện khả nghi nào qua camera giám sát."
"Mau đuổi theo, có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra!" Triệu Tuấn Phong giận không nhịn được, nước bọt văng cả lên bộ đàm.
Phùng Kiến Quốc yên lặng lùi xa một khoảng, trong lòng nóng như lửa đốt, người từ trước đến nay luôn bình tĩnh, hiện tại cũng không giấu được vẻ lo lắng hiện lên giữa lông mày.
Xa xa, ở một bến cảng khác, Tiết Duệ đang chỉ huy đội kiểm tra tàu buôn, nhìn đồng hồ, đột nhiên vung tay lên, ra hiệu cho mọi người rút lui.
Đội của anh đều là những người giàu kinh nghiệm, từ khi đi theo Tống Dư Hàng đã có thói quen kỷ luật nghiêm minh, giờ đây mệnh lên phát ra không một ai nghi ngờ hay do dự, lập tức theo lệnh lên xe, nhanh chóng thay đổi đi về hướng khác.
Chiếc xe chỉ huy không lớn, đi được vài bước đã đụng vào thành xe, Triệu Tuấn Phong vẫn không ngồi yên, liên tục nhíu mày nhìn vào màn hình.
Bọn buôn ma túy càng phách lối lộng hành lại càng thu hút sự chú ý của họ, như vậy cũng có thể xác thực suy đoán cảng công nghiệp Trung Cảnh chính là nơi giao dịch thật.
Đỉnh Gia cho rằng ông sẽ phân tâm lo việc ở nhà giam sao?
Không, hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Triệu Tuấn Phong nhìn điểm đỏ sáng lên trên bản đồ dần dần đến gần cảng công nghiệp, tròng mắt bỗng dưng sáng rực.
Lần này nhất định phải một mẻ hốt gọn băng nhóm tội phạm này, tuyệt đối không để ai thoát, đặc biệt là Đỉnh Gia.
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, hít thở không khí một chút." Ông nói xong lấy một bao thuốc từ trên bàn rồi sải bước rời khỏi xe chỉ huy.
"Này, một khi phát hiện mục tiêu, không cần phải bắt hắn về quy án, cứ trực tiếp bắn chết ngay tại chỗ là được."
Hồ Sâm Cát sững sờ nhưng vẫn tiếp nhận mệnh lệnh.
"Rõ, Triệu sở, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
***
Suy đoán của Triệu Tuấn Phong không sai, địa điểm giao dịch đúng là ở cảng công nghiệp Trung Cảnh, nhưng ông làm sao cũng không ngờ rằng, Đỉnh Gia đã nói dối đồng bọn và Lâm Hựu Nguyên cũng xuất hiện tại đây.
Lúc Lâm Yêm quay lại, nhìn thấy người được ông chủ Long đỡ từ trên xe xuống, ngồi vào xe lăn thì cũng sửng sốt.
Lâm Yêm nuốt khan, cảnh tượng này quá đỗi choáng váng, một lúc lâu sau nàng vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Ông xuất hiện ở đây, vậy thì ông chủ Long chính là...
Quản gia Lâm tháo xuống chiếc mặt nạ giả, giọng nói cuối cùng trở lại bình thường.
"Đỉnh Gia, thủ đoạn đen ăn đen này thật không có đạo đức."
*Đen ăn đen: chỉ hành động không đúng luật như dùng vũ lực, ép buộc, các biện pháp cưỡng bức để đàn áp người kia (to do the dirty on another villain).
"Kẻ gian dối, cần gì đạo đức?"
Đỉnh Gia vừa dứt lời, Lâm Hựu Nguyên ngồi trên xe lăn, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích, cười nhạt.
"Lâu rồi không gặp, sao ông lại thành ra thế này, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, còn không bằng chết đi."
Lâm Yêm với ông không hổ là cha con cùng chung dòng máu, khả năng mỉa mai cay độc không ai sánh kịp.
Đỉnh Gia mặt biến sắc, nghiến răng nghiến lợi.
"Ông cũng tự soi mình vào chậu nước tiểu xem, phế vật đứng cũng không nổi thì có tư cách gì nói tôi."
Khóe mắt Lâm Hựu Nguyên khẽ nhăn một cái, không thèm để ý, ánh mắt chỉ dao động nhẹ khi nhìn thoáng qua Lâm Yêm đứng bên cạnh.
Đỉnh Gia nhận ra sự thay đổi nhỏ này, cười ranh mãnh, chỉ gậy vào nàng.
"Cẩm Hồng đến đây, đến gặp người đứng đầu của tập đoàn Cảnh Thái tiếng tăm lừng lẫy hai giới hắc bạch, chắc là cô không biết, mấy năm qua rất nhiều mối làm ăn của chúng ta đều hợp tác với ông ấy, sau này chắc chắn sẽ còn giúp đỡ nhau, làm quen với nhau đi."
Cảnh tượng quản gia Lâm tự mình thử heroin vẫn in sâu trong tâm trí nàng, nhớ lại rất nhiều việc nhỏ không đáng kể lúc trước.
Tại sao Lâm Thị có thể quyền uy như thế, mới thành lập vài chục năm mà đã vươn lên doanh nghiệp hàng đầu trong nước, các công ty con mở rộng phát triển khắp nơi, sản phẩm không ngừng xuất khẩu ra nước ngoài.
Mặc dù nàng đã từng nghi ngờ, nhưng điều tra không có kết quả gì, chỉ nghĩ rằng Lâm Hựu Nguyên có tài kinh doanh và hưởng lợi từ thời kỳ phát triển, đầu tư bất động sản với chứng khoán phát đạt.
Ai ngờ đồng tiền này không chỉ dơ bẩn, mà còn dính máu.
Còn Lâm Hựu Nguyên, ông đóng vai trò gì trong ván cờ này?
Quản gia Lâm dùng ma túy, còn ông thì sao?
Ông mua số ma túy đó rồi bán lại cho ai?
Tổn hại bao nhiêu gia đình vô tội?
Có phải các nhà máy của Lâm Thị đều sản xuất những thứ này không?
Cái chết bí ẩn của Sơ Nam, chẳng lẽ vì cô ấy biết hoặc nhìn thấy gì đó?
Nhiều năm qua ông ngăn cản nàng điều tra vụ án, có phải vì không muốn sự thật bị phơi bày hay không?
Những lần Tống Dư Hàng gặp chuyện, có liên quan đến ông không?
...
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trong đầu Lâm Yêm lóe lên vô vàn suy nghĩ như cơn gió lốc.
Mỗi một ý nghĩ đều khiến nàng đau đớn tột cùng.
Trên đời này còn việc gì trớ trêu hơn khi nàng là cảnh sát, ba nàng lại là kẻ buôn ma túy?
Không còn gì cả.
Hai mắt Lâm Yêm nóng bừng, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, buộc mình nuốt hết nước mắt vào trong.
Nàng nghe thấy giọng mình lạnh lùng như băng.
"Tiếng tăm của Lâm đổng thật sự là sấm rền bên tai, trăm nghe không bằng một thấy, tại sao, một giao dịch như thế này cũng cần ông phải..."
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông, gằn từng chữ rõ ràng.
"Đích, thân, ra, mặt?"
•
Ed: Doris - to be continued....