Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư


Bởi vì thân thể chưa hoàn toàn bình phục, lúc đi Tống Dư Hàng thuê tài xế, lúc về hiển nhiên người lái xe là Đoạn Thành.
Vài người ngồi ở phía sau, Trịnh Thành Duệ mở máy tính, nhìn giao diện đăng nhập của tổng bộ mà nuốt nước miếng.
Tống Dư Hàng đưa id đăng nhập của cô cho cậu: "Dùng của tôi đi."
Đến bệnh viện trung tâm thành phố Giang Thành, Phương Tân phủi phủi quần áo, xoa xoa đầu tóc để trong có chút rối, đẩy cửa bước xuống xe.
Đoạn Thành đi cùng nàng.
"Tống đội, tụi e đi đây."
Tống Dư Hàng nhìn qua kính cửa xe thủ thế OK.
"Không giấu gì Ngài, chỗ này của vợ tôi có chút...." Đoạn Thành đứng ở bàn tiếp tân, kéo Phương Tân lại, ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình, mỉm cười có chút miễn cưỡng, mặc bộ quần áo thực bình thường, nhìn sơ chỉ là một người tuổi trẻ nghèo túng.
"Ngài có thể tìm giúp tôi bệnh viện thần kinh nào tốt tốt trong thành phố này không, xa quá chúng tôi không thể đi được, vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích...." Đoạn Thành một bên cúi đầu khom lưng, một bên móc bao đỏ trong tay áo đưa ra.
Phương Tân dựa vào vai cậu khó chịu ôm đầu, thầm trợn mắt: --- Mẹ nó, không phải bảo chị em tốt à?
Còn tự mình sửa kịch bản.

"Sao rồi?" Từ xa nhìn thấy hai người họ đi đến, Tống Dư Hàng mở cửa xe kéo người vào trong.

Đoạn Thành vặn nắp chai nước khoáng uống hai ngụm, mới quay đầu nhìn hai người: "Đã hỏi, có hai địa điểm, một là bệnh viện chuyên khoa thần kinh Hoa Thịnh, còn lại là bệnh viện tư, có liên kết giảng dạy với bệnh viện đại học ở Bắc Kinh, nổi tiếng khắp cả nước.
Trịnh Thành Duệ bên này cũng có chút phát hiện: "Mấy chiếc xe này thực khả nghi, để em điều tra camera giao thông."
Ngón tay cậu liên tục gõ phím, mắt kính phản xạ màu lam nhạt, phân tích hai địa điểm trên với lộ tuyến của chiếc xe, rất nhanh loại ra những chiếc xe không đáng khả nghi, chỉ còn lại một chiếc xe cứu thương."
Đoạn Thành đánh tay lái, dẫm ga: "Đuổi theo."
Môi Tống Dư Hàng toát ra ý cười: "Cảm ơn mọi người."
"Sao Tống đội biết Lâm tỷ vẫn chưa tỉnh?" Đoạn Thành có chút tò mò.
Tống Dư Hàng rũ mắt, giọng nói hơi buồn: "Cô ấy bị thương nặng, không thể di chuyển trên con đường xốc nảy, trừ phi...."
Lâm Hựu Nguyên thực sự muốn nàng chết.
Hơn nữa ngày đó lúc gọi cho nàng cô nghe được tiếng chim đổ quyên, nhưng nghe kỹ lại thì không giống lắm, với thói quen nghề nghiệp cô ấn nút ghi âm cuộc gọi, quay đầu lên mạng tra xét một chút, phát hiện loài chim này chỉ xuất hiện ở Giang Thành, cho nên có khả năng nàng chưa rời khỏi Thành phố.
Mọi người nghe xong há hốc mồm, quả nhiên Tống đội vẫn là Tống đội.
Trịnh Thành Duệ đề xuất: "Để em viết chương trình xoá lịch sử ký lục, nếu không bên phía an ninh mạng phát hiện thì phiền phức lắm."
Đăng nhập vào trang nội bộ phải có lý do chính đáng, tuy rằng nếu bị điều tra, Tống Dư Hàng có thể lấy vài lý do qua loa lấy lệ, nhưng là bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.
Cô gật đầu: "Làm phiền cậu."
Chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện tư nổi tiếng đó, còn cách khoảng 500 mét nữa mọi người đã xuống xe.
Đoạn Thành đẩy ra bụi cỏ: "Trời, bệnh viện gì canh phòng nghiêm ngặt dữ vậy?"
Trước cổng là nhóm cảnh vệ mặc đồ đen, trên áo có gắng thiết bị liên lạc, đai lưng ẩn giấu chích điện, tay cầm côn điện dân dụng của cảnh sát.
Nếu đem ra so sánh, trừ bỏ không có súng thì trông họ không khác gì đặc cảnh.
Tống Dư Hàng ngồi xổm sau bóng cây cổ thụ, cẩn thận quan sát, hướng mọi người thủ thế: "Kế hoạch A."
Đoạn Thành đội lên mũ lưỡi trai đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát trước cổng tuyền đến tiếng cãi vả xôn xao.
"Sao không cho tôi vào? Tôi là đồng sự của nàng! Chỉ muốn đến xem tình hình nàng thế nào thôi mà? Hay là các người đang giấu diếm kẻ nào đó không muốn để người khác biết?"
Đoạn Thành nhón mũi chân nhìn vào bên trong, hai tay tạo hình cái loa: "Lâm tỷ, Lâm tỷ...."
Vài cảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, đi đến kéo cậu lại, trong lúc xô đấy có người giơ lên côn điện.
Đoạn Thành nhớ tới những gì Tống Dư Hàng chỉ dẫn: "Côn điện dân dụng chỉ hơi chút tê dại, bất tỉnh một chút thôi.
Ngụ ý: Không cần quá cứng nhắc.
Đoạn Thành nhanh chóng nhấc tay đầu hàng, lui một bước: "Ah, ai ai ai, đừng động thủ, không cho vào thì không cho vào, mắc gì hung dữ vậy?"

Cậu vừa nói vừa phủi quần áo hừ lạnh, quay đầu đi.
Mấy cảnh vệ nhìn cậu đến khi rời khỏi khu vực cổng không có trở lại, lúc này mới từ bỏ.
Đoạn Thành vòng mấy vòng lại về đến chỗ gốc cây, thấp giọng nói: "Không được a, đừng nói vào, nhìn cũng không cho em nhìn."
Tống Dư Hàng nhìn khắp bốn phía, tường xây cao tầm chừng 2 mét, bên trên rào lưới sắt, với thân thủ hiện tại của cô khẳng định không qua được.
Cô sờ sờ gốc cây đại thụ, ngửa đầu nhìn bỗng dưng nảy sinh chủ ý.
"Lão Trịnh, xâm nhập thành công chưa?"
Tống Dư Hàng quyết định phỏng theo cách lần đó Lâm Yêm lẻn vào nhà tang lễ, nếu theo đúng cách thì trước tiên phải cắt đứt đường điện.
Tiến trình di chuyển chậm rãi trên màn hình máy tính, Trịnh Thành Duệ nắm chặt tay hơi chút khẩn trương.
"Được!"
Tống Dư Hàng gật đầu, thắt một sợi dây thừng quanh eo, chậm rãi bò lên, vết thương trên người cô vừa khỏi, động tác không quá linh hoạt, thậm chí mỗi lần leo lên một bước là mỗi lần cô phải cố sức, mồ hôi theo thái dương từng giọt nhỏ xuống.
Đoạn Thành nhìn thấy cô rơi xuống rất nhiều lần nhưng vẫn cắn răng từng chút bò lên.
Tán cây rậm rạp tinh chuẩn ô cửa sổ lầu hai, chính là ô dù của thiên nhiên.
Tống Dư Hàng muốn trong khoảng thời gian ngắt điện nhảy lên hệ thống máy điều hoà để tránh việc đèn hồng ngoại phát hiện.
Tống Dư Hàng tháo dây thừng ném xuống, thủ thế OK với mọi người, ý bảo mình đã chuẩn bị tốt.
Tống Dư Hàng gật đầu ấn nút Enter, tất cả hệ thống đèn đều dập tắt.
Tống Dư Hàng lấy đà dậm nhảy, giữa không trung giống như một con báo đen ngòm, lúc đáp xuống mặt đất đầu gối vẫn có chút tê rần, sắc mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, bùm một tiếng quỳ gối bên bệ cao bên cạnh, nếu không phải tay còn níu lấy hệ thống máy điều hoà thì sớm đã rơi xuống dưới rồi.
"Ai?!" Cảnh vệ nghe thấy động tĩnh chạy tới, Đoạn Thành ho một tiếng dụ bọn họ chạy xa.
Tống Dư Hàng thở dài một hơi, nửa ngồi xổm xê dịch vào bên trong, ngón tay víu lấy bệ cửa sổ, nhìn vào bên trong.
Bóng tối chỉ tồn tại khoản thời gian ngắn ngủi, căn phòng lại khôi phục ánh sáng, xuyên qua khe hở bức màn, Tống Dư Hàng nhìn thấy Lâm Yêm yên lặng nằm trên giường, nhân viên y tế đang vây xung quanh kiểm tra cho nàng.
Y tá đổi bình truyền dịch mới, Bác sĩ giúp nàng thay thuốc, băng gạc trên vai vừa mở ra máu tức thì có dấu hiệu rỉ rả, bác sĩ cắt đi phần thịt bị mưng mủ bị nhiễm trùng.
Trong lúc mê mang Lâm Yêm vẫn cảm nhận được đau đớn nhíu mày.
Tống Dư Hàng siết chặt tay, chỉ trong khoảnh khắc cô thật muốn nhảy vào trong ôm chặt nàng, để nàng không bao giờ phải chịu đau đớn dằn vặt như vậy nữa.
Thẳng đến khi móng tay khảm sâu vào da thịt, khớp hàm nghiếng chặt nếm được mùi máu tanh thì quá trình đổi thuốc rườm rà mới kết thúc.
Bác sĩ rải thuốc bột lên miệng vết thương của nàng, băng lại thật kỹ mới mang theo các khay inox đi ra ngoài.
Chờ đám người đi xa rồi Tống Dư Hàng mới lấy sợi dây thép trong túi ra, thọt vào khe cửa sổ tháo mở chốt gài, nghe được tiếng răng rắc giòn vang, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xoay người nhảy vào trong.
Cô có chút thất thố thiếu điều muốn té ngã chạy đến mép giường, muốn ôm mặt nàng lên nhìn xem rồi chợt phát hiện tay mình không mấy sạch sẽ, sau một lúc do dự lựa chọn từ bỏ.
Lâm Yêm vốn đã gầy giờ thêm một thân bệnh tật, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đến cả đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng xinh đẹp nay đã mất đi huyết sắc.
Tống Dư Hàng chua xót ngắm nhìn nàng, lau lau khoé mắt, muốn chạm vào nàng, muốn ôm nàng, càng muốn hôn nàng nhưng lại sợ vi khuẩn trên người sẽ tấn công nàng sẽ khiến bệnh tình nàng trở nặng thêm.
Dưới lầu truyền đến âm thanh thúc giục cô phải đi.
Cô cần phải đi.
Tống Dư Hàng quỳ xuống bên giường, cách một lớp chăn nhẹ ôm nàng, nghiêng đầu áp vào trước ngực nàng.
"Lâm Yêm, tôi rất nhớ em, em nhanh tỉnh lại đi, đừng bỏ tôi lại một mình."
Nhưng không ai trả lời cô, chỉ có điện tâm đồ bênh cạnh là phản ứng bằng những nhịp nhảy đập tít tít.
Tống Dư Hàng đứng dậy, nhìn đôi môi tái nhợt của nàng, dần cúi người thấp xuống đến khi chỉ còn cách nàng khoảng ba tấc mới lại dừng, sau đó hôn khẽ lên trán nàng.
Giống như ngày đó nàng đã làm tương tự với cô.
Tống Dư Hàng nhắm mắt lại, cho phép bản thân làm càn một lát, dừng lại lâu một chút.
Lời thì thầm xuất phát từ tận đáy lòng: "Em....!đừng chết."
Phía dưới lại truyền đến tiếng hô gọi.
Tống Dư Hàng biết mình không thể trì hoãn thêm được nữa.
Cô đứng dậy lau sạch nước mắt, bứt một cúc áo kim loại trên cổ nhét vào lòng bàn tay nàng, cuộn tròn lòng bàn tay nàng lại bỏ vào trong chăn.
Tống Dư Hàng mỗi ba bước lại quay đầu, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Mọi người đã sớm chờ ở dưới lầu, đường trở về càng khó khăn hơn, nhảy qua đây thì dễ, nhảy lên lại mới khó.
Tống Dư Hàng đành phải từng bước mò mẵm, được nửa đường bị ánh sáng đèn phát hiện, cô theo bản năng che mặt, mắng vài tiếng lập tức trượt xuống, sau đó bị mấy cảnh vệ đuổi theo như nhà có tang.
Trịnh Thành Duệ nói vào tai nghe: "Tống đội, phía đông nam, vòng qua vườn hoa, dưới chân tường có lỗ chó, tụi em ở đó chờ chị."
--- Gì?! Đường đường là đội điều tra hình sự cũng có ngày phải chui lỗ chó?!
Tống Dư Hàng cắn răng, vẫn bò xuống lách qua, Trịnh Thành Duệ duỗi tay kéo cô ra, trên mặt mọi người nhăn nhó muốn cười mà không dám cười.
Tống Dư Hàng đỏ mặt, không những phải chui lỗ chó mà còn một hồi đầu trộm đuôi cướp, cả đời thanh danh đều bị huỷ sạch sẽ...
Cô phủi phủi quần áo, lấy xuống mấy cộng cỏ dính trên đầu, dẫn đường đi trước rời khỏi đó.
"Chuyện hôm nay cấm tuyệt không được phép nói ra."
Đoạn Thành kéo dài câu chữ: "Ah~~ Tống đội đang yêu cầu bọn em sao? Mời bọn em một chầu lẩu nghe có vẻ hợp lý...."
Cậu còn chưa nói xong, người đi phía trước đã phun từ chữ qua kẻ răng.
"Đây là mệnh lệnh."
"...."
Nhóm người đi phía sau đồng hoạt hướng cô nhe răng trợn mắt.
Trách không được câu vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, Tống đội cùng Lâm tỷ làm việc với nhau lâu như vậy nên cách nói chuyện cùng phong cách hành xử càng lúc càng bị nàng cảm hoá rồi.
Không được không được.
Đoạn Thành trong lòng thầm phỉ nhổ, vừa cảm thán xã hội chủ nghĩa tỷ muội vừa nhấc chân đuổi theo.

Sau khi đưa từng người trở về nhà, Tống Dư Hàng kêu người lái xe đưa mình về bệnh viện.
Cô vừa xuống xe thì xe của Lâm Khả cũng vừa đến.
Không thể không chú ý đến anh, người đàn ông này bất kể ngoại hình hay khí chất khi đứng trong đám đông người đều cực kỳ xuất sắc.
Trong tay Lâm Khả là mấy túi thực phẩm dinh dưỡng, xem ra giống như đến bệnh viện để thăm bệnh.
--- Lâm Yêm đã chuyển viện, còn người thân nào của anh ta đang nhập viện ở đây sao?
Tống Dư Hàng sờ sờ chóp mũi, cúi đầu đi.
Lâm Khả đuổi theo phía sau.
"Em khá hơn chút nào chưa? Xem ra đỡ nhiều rồi, chuyện Lâm Yêm lần trước....!ở nhà bận quá không có thời gian đến thăm em."
Vốn dĩ chuyện của Lâm Yêm cô có thể hỏi Lâm Khả, nhưng nghĩ lại nếu cô đã quyết định phân rõ giới hạn với Lâm Khả thì hà tất gì phải chủ động liên lạc với anh, miễn cho hai người cứ qua lại lại khiến anh có mấy ý nghĩ khác, chậm trễ việc tốt của anh cũng không phải tốt.
Dù sao anh cũng là người thân của Lâm Yêm, nếu có thể Tống Dư Hàng vẫn không muốn tổn thương anh.
Nghĩ như vậy cô mới mở miệng: "Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa qua bên kia ngồi đi?"
Ánh mắt Lâm Khả nhìn vào quán ăn bên kia đường: "Được được, đã qua giờ cơm tối, hay là ăn khuya ha."
Tống Dư Hàng gọi một phần bún, Lâm Khả ăn nửa bát hoành thánh, hai người phân rõ khoảng cách ngồi hai phía đối diện bàn ăn.
Gân cốt cánh tay vừa mới tháo băng không lâu, những chuyện như cài nút áo thắt dây nịt đeo cà vạt linh tinh này nọ vẫn chưa thể liền mạch, Lâm Khả muốn giúp cô tách ra đôi đũa dùng một lần.
Tống Dư Hàng đã trước một bước tự mình cắn tách ra, đổ gia vị vào trong tô bún, Lâm Khả nhìn vết thương rỉ máu trên mu bàn tay cô.
"Đây là...."
Tống Dư Hàng liếc mắt nhìn, mặt không đỏ tim không đập: "Không cẩn thận đụng trúng."
Chắc là lúc nhảy ra khỏi cửa sổ bị quẹt trúng.
Lâm Khả còn muốn nói gì Tống Dư Hàng đã giành nói trước, vừa ôn hoà lại cự tuyệt anh.
"Tôi sở dĩ mấy ngày nay không chủ động liên lạc với anh không phải vì bận rộn, tôi cũng tự hỏi, đến cùng thì tôi và anh có thích hợp hay không, nhưng nghĩ mãi, anh có lẽ là chàng rể ưng ý trong mắt phụ huynh nhưng tôi thì không hẳn...."
Lâm Khả cười cười, cầm lên bình trà đã ố máu đặt ở trên bàn, rót một ly nước ấm cho cô, tô hoành thánh từ này giờ anh vẫn chưa động đũa.
"Tôi biết, tôi theo đuổi Tống tiểu thư không phải vì tìm đối tượng kết hôn...."

Tống Dư Hàng ngước mắt nhìn anh, trong mắt không có chút cảm xúc dư thừa, chỉ xem anh như bằng hữu, như đồng sự, một người bình thường, kiên định không chút gợn sóng, nét mặt như trời quang trăng sáng, ngay cả ánh mắt cố tình tránh né tầm mắt anh cũng không hề lộ sơ xuất gì.
Cô thật sự không có bất kỳ ý nghĩ nào với anh.
Nụ cười trên mặt Lâm Khả dần phai nhạt.
"Nếu nói như vậy, tôi nghĩ Lâm tiên sinh sẽ minh bạch ý tôi."
Xưng hô cũng khôi phục sự xa lạ lúc vừa mới quen nhau.
"Là vì đã có người thích rồi sao?" Lâm Khả cầm ly nhựa, nhìn mặt nước gợn sóng bên trong.
Tống Dư Hàng kiên định trả lời, cơ hồ không chút gì do dự: "Đúng vậy."
Lâm Khả cười khổ: "Tôi có thể hỏi đó là ai không? Em đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi một chút đến cùng thì ai có thể khiến em...."
Tống Dư Hàng cũng mỉm cười, bất quá nụ cười đã dịu dàng hơn nhìu, chỉ những khi nghĩ đến người nào đó cô mới có thể lộ ra nét cười thiên chân như vậy, khoé môi cong cong, khí tràng xung quanh cảnh cáo người sống chớ gần tản đi, lộ ra vẻ mặt nhu mì trước nay chưa từng có.
"Là một người rất rất rất rất tốt, quật cường, cao ngạo, ôn nhu ẩn sau vẻ ngoài cố chấp bất cần."
"Nàng là đoá hoa nở rộ trong vũng lầy, rất rất rất đáng để tôi bảo vệ, rất đáng yêu, cho nên, xin lỗi."
Tống Dư Hàng lấy tiền từ trong ví ra gọi ông chủ lại tính tiền, đến cuối cùng thì cô vẫn không nói cho anh biết người đó là ai.
Tuy rằng cô cùng Lâm Yêm đã thổ lộ cõi lòng với đối phương nhưng Lâm Yêm đến giờ vẫn còn đang hôn mê, cô cũng không rõ được đoạn tình cảm này gọi là gì, công khai hay không, có nên nói cho người thân biết hay giấu giếm?"
Đặc biệt là cái đêm ở rừng trúc, Lâm Yêm đã từng nói, Lâm Khả là một trong số ít những người đối xử tốt với nàng, bởi thế nên Tống Dư Hàng lựa chọn nói dối, không cho anh biết người mình thích là ai, khiến anh mơ hồ không rõ, sau đó hoàn toàn chặt đứt ý niệm này thì tốt rồi.
Đến chuyện giữa cô cùng Lâm Yêm, tương lai còn dài, chờ nàng tỉnh rồi lại cùng nàng thống nhất với nhau cũng không muộn.
Mấy túi đồ Lâm Khả còn chưa kịp đưa cho cô thì người đã đi rồi.
Anh đứng dậy đuổi theo, đến trước cửa bệnh viện mới đưa mấy thực phẩm dinh dưỡng nhét vào tay cô.
"Em cầm đi, tôi dùng danh nghĩa bằng hữu đến thăm em, không phải mối quan hệ nam nữ, Tống tiểu thư sẽ không phiền nhận quà từ người bạn này chứ?"
Bởi vì chạy vội, trên trán anh rỉ rả mồ hôi, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn tươi cười.
Tống Dư Hàng từ chối, anh đã lui hai bước, xuống dưới bậc thang cùng cô phất tay từ biệt.
"Em dù sau cũng là bằng hữu của em gái anh, coi như anh thay nó cảm tạ ơn cứu mạng của em, em yên tâm, Lâm Khả anh là người thức thời, anh sẽ giải thích với mẹ và dì, về sau sẽ không dùng thân phận đối tượng xem mắt mà hẹn gặp em nữa."
Đang nói chuyện, xe của Lâm Khả đã đi đến.
"Vậy anh chúc Tống tiểu thư cùng người mình yêu sẽ vui vẻ hạnh phúc.""
Lâm Khả nói xong liền chui vào trong xe, căn bản không cho cô cơ hội đáp trả.
Tống Dư Hàng nhìn túi thực phẩm dinh dưỡng trên tay, Lâm Yêm a Lâm Yêm, ba em chẳng ra gì nhưng ngược lại có người anh thật tốt.

Tống Dư Hàng còn chưa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng của Tống mẫu quanh quẩn bên tai.
"Người đâu? Người sống sờ sờ vậy đi đâu mất rồi?" Bà ríu rít hỏi mấy nhân viên y tế.
"Báo cảnh sát....!phải, báo cảnh sát." Lão nhân gia lấy điện thoại ra, ấn nút, chưa kịp gọi đã bị người đoạt lấy.
Tống Dư Hàng bật cười: "Mẹ, con đây, nằm trên giường chán quá nên con ra ngoài ăn cơm với bạn thôi mà."
Tống mẫu nhìn cô từ trên xuống: "Sao quần áo con lại dơ như vậy? Có phải lại đi đánh nhau không, đã bị thương sao còn không biết tự lo cho mình...."
"Không sao, không có gì đâu mẹ, mẹ yên tâm đi." Tống Dư Hàng kéo bà ngồi xuống mép giường sau đó tạ lỗi với mấy nhân viên y tế, mời bọn họ ra ngoài mới đóng cửa lại.
Tống mẫu nhìn thấy mấy túi thực phẩm dinh dưỡng: "Đây là...."
Tống Dư Hàng rót cho bà một ly nước ấm: "Của Lâm Khả, tối vậy rồi sao mẹ còn đến?"
"Đến xem con, một mình mẹ ở nhà không yên tâm, lúc trên đường đến mẹ thấy xe bán hạt dẻ rang bơ nên mua cho con một ít."
Lão nhân mở giỏ xách lấy ra một túi giấy đặt lên bàn, lót một miếng khăn giấy để nàng tách hạt dẻ.
Tống Dư Hàng muốn tự làm lại bị bà đuổi về giường.
"Đi đi, con lên giường nằm đi.

Đúng rồi, con cùng Lâm Khả sao rồi, có tiến triển gì không?"
Vẫn là nói đến trọng điểm.
Tống Dư Hàng cầm một hạt dẻ nhét vào trong miệng, vẫn còn nóng, quả nhiên mềm xốp lại ngon miệng, có vị ngọt thanh.
Cô thích thú nheo mắt, vì đã gặp được Lâm Yêm, giải quyết rõ mối quan hệ với Lâm Khả nên tâm tình hiện tại của cô vui vẻ lắm.
"Qua rồi."
Động tác lột hạt dẻ của Tống mẫu dừng lại, Tống Dư Hàng tính cầm lên ăn đã bị bà gõ trán.
Tống mẫu tức giận không nhẹ: "Con....!con lần này lại vì nguyên do gì mà cự tuyệt người ta? Thật vất vả lắm mới tìm được người đàn ông tốt như vậy...."
Cảnh sát không ai rảnh tự tìm hạnh phúc, lúc bận rộn sẽ chẳng quan tâm đến gia đình, những người khác càng không phải nói, vừa nghe thấy chức nghiệp đã chạy xa ngàn dặm, Lâm Khả là người kiên trì lâu nhất.

Tống Dư Hàng cầm hạt dẻ rơi trên áo mình đặt lên bàn, nắm tay Tống mẫu, châm chước nói: "Mẹ, khoan hẳn nóng giận, mẹ xem, chị dâu đơn độc nhiều năm như vậy cũng không tìm đối tượng, một mình không phải cũng tốt lắm sao...."
"Không giống, chị con có tiểu Duy, xung quanh còn có bạn bè, mẹ không phản đối việc nó đi bước nữa nhưng vẫn muốn người có thể chăm sóc tốt hai mẹ con nó, đấy mới là điểm mấu chốt!"
"Bây giờ con kết hôn sinh hài tử, nhân lúc mẹ còn khoẻ có thể giúp con chăm sóc đứa nhỏ mấy năm, chờ thêm hai năm nữa, mẹ yếu rồi, con lại đơn chiếc, bệnh hoạn gì thì bên giường lại không có ai bưng thuốc rót nước, đó mới thật sự bi ai."
Tống mẫu cũng cầm tay cô, hốc mắt đỏ hoe, tận tình khuyên bảo.
Nói đến cùng vẫn là lo lắng cô lúc tuổi già không có người chăm sóc, thê lương đến nhường nào.
Tâm Tống Dư Hàng mềm nhũn, ôm bà vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng an ủi bà, cuối cùng bất ngờ thốt lên.
"Mẹ, nhà chúng ta không trọng nam khinh nữ, không có ai kế thừa ngôi hoàng đế đi?"
Tống mẫu sinh khí muốn vỗ vào đầu cô: "Nói cái gì vậy! Trọng nam khinh nữ thì làm sao có con?"
Tống Dư Hàng cười: "Vậy không phải tốt rồi sau, nhà chúng ta lại không cần nối tiếp hương hoả, hơn nữa nếu muốn cũng chẳng phải có Tiểu Duy rồi đó sao?"
Ánh mắt cô cẩn trọng nhìn Tống mẫu, xem như lập rào chắn dự phòng trước khi công khai chuyện của cô và Lâm Yêm.
"Mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, là người hiểu con nhất, nên biết tính cách của con mạnh mẽ không khác gì đàn ông, hơn nữa cũng không nam nhân nào chịu nổi con, con cũng xác định không tính toán đến chuyện kết hôn, nhân lúc còn trẻ tích góp một ít, già rồi thì an nhàn trong viện dưỡng lão, con đi với mẹ, đến lúc đó mỗi ngày con đều bồi mẹ phơi nắng, đi nhảy đầm."
Nửa đoạn đầu quả thật cô chọc tức Tống mẫu không ít, nhưng khi nghe nửa đoạn sau thì bị cô chọc nhịn không được cười.
"Con a, đến lúc đó có mà nhảy cò cò...."
"Không sao, nhảy không đẹp thì chúng ta vào phòng xem TV, uống trà chơi cờ, nếu mẹ thích hài tử còn sẽ nhận nuôi 17 - 18 đứa, tính cách ngoại hình đều cho mẹ chọn, mỗi ngày cả đội con nít xum xoe chọc bà ngoại vui cười không ngớt...."
Tống Dư Hàng nhìn mái đầu bạc phơ của bà, trên mặt in hằn nếp nhăn, bà đã không còn trẻ, mất mát tang phu tang tử đã khiến bà già đi nhanh chóng.
Sau khi bà tốt nghiệp cao trung đi làm được hai năm thì gả cho ba ba, mặc dù học không cao nhưng từ trước đến giờ luôn lo ăn ngủ chu toàn cho cả nhà bốn người.
Năm đó gia đình khó khăn, tiền lương của ba ba chỉ vỏn vẹn mấy trăm nhưng Tống Dư Hàng đều mỗi ngày trang phục sạch sẽ đến trường, tan học về trên bàn ăn lúc nào cũng có tôm thịt đầy đủ.
Chờ đến khi tự thân độc lập ra ngoài làm việc mới biết, một người bận rộn công việc lại thêm mấy chuyện phải lo toan, nào là quét dọn nhà cửa mua đồ nấu cơm, lấp đầy bụng phải sắc vị đầy đủ là chuyện phi thường không dễ dàng.
Tống Dư Hàng cầm hạt dẻ còn ấm, duy trì tư thế ôm Tống mẫu, đầu gục trên vai bà, trong lòng thầm biết ơn bà biết bao nhiêu.
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
Cô dừng một chút lại nói: "Còn nữa, thực xin lỗi, con đã khiến mẹ phải nhọc lòng."
Tống mẫu vỗ vỗ lưng cô: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ chỉ mong con sống tốt, ba con mất sớm, anh con cũng đi rồi, nhà không còn ai, mẹ trước sau gì cũng theo cha con họ, tới lúc đó, mẹ sợ con một mình cô đơn, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể bên cạnh con chăm sóc con là mẹ yên tâm rồi."
Tống Dư Hàng ôm bà chặt hơn: "Sẽ không, mẹ, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tống mẫu tách ra một khoảng, hai tay đặt lên vai cô nhìn con gái mình đã trưởng thành rồi: "Nào có ai sống lâu trăm tuổi, là người thì nhất định sẽ già, tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là con có thể sống bình an vui vẻ."
Hốc mắt Tống Dư Hàng nóng lên, chủ động lột hạt dẻ cho bà: "Mẹ, đừng chỉ lo cho con, mẹ cũng ăn đi."

"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi!" Nửa đêm, y tá trông chừng nàng sắp vào cơn buồn ngủ, đột nhiên nhìn thấy tay nàng cử động, vội vàng chạy đi gọi người tới.
Nhóm bác sĩ phần phật ùa vào, nào là mở mí mắt, nào là nghe nhịp tim, cố gắng lay tỉnh Lâm Yêm khỏi cơn hôn mê.
Nàng mơ màng nghe thấy có người nói: "Phổi nhiễm trùng đã được kiểm soát."
"Nhịp tim khôi phục, hô hấp tự chủ."
"Tháo máy thở, dẫn truyền ống thức ăn qua đường mũi."
Các dụng cụ y tế đã được đẩy đi, ống dẫn truyền luồn qua đường mũi dậy lên từng cơn đau khó chịu khiến nàng mơ hồ mở bừng mắt.
Thế giới từ hai màu đen trắng dần lan toả những màu sắc rực rỡ, từ mộng mị đến rõ ràng.
Lâm Yêm chớp chớp mắt, các giác quan cho nàng biết cơ thể quá mệt mỏi, nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu đuối thế này, khắp người đều đau, đầu cũng nhức như búa bổ.
Bác sĩ xoắn tay áo nàng lên, tiêm thuốc giảm đau vào người nàng.
Lâm Yêm nhíu mày, tiếng rên rỉ tràn ra kẽ môi, nàng siết chặt nắm tay chợt phát hiện trong lòng bàn tay mình có vật gì đó.
Lạnh lạnh, tròn tròn, bề mặt bóng mượt.
Nàng hơi nghiêng đầu mở tay ra, tận lực xem đó là gì.
Là một chiếc cúc áo.
Là cúc áo trên bộ cảnh phục.
Dưới ánh đèn mờ nhạt phản chiếu ngân quang.
Lâm Yêm đã biết, Tống Dư Hàng đã đến đây.
Cũng không hiểu vì sao, ý niệm này vừa loé lên khiến đày lòng nàng thư thái, chưa bao giờ nàng có cảm giác ấm áp cùng an tâm như lúc này.
Lâm Yêm siết chặt chiếc cúc áo trong lòng bàn tay, hơi khép mắt lại, mặc cho cơn buồn ngủ nuốt chửng mình.
---------------
---------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận