Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư


Lúc Lâm Yêm nhận được cuộc gọi của Tống Dư Hàng, thần trí vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng mệt mỏi cầm lên điện thoại đặt dưới gối, mở miệng giọng điệu đã lạc đi vài tông: "Ân?"
Vừa nghe âm thanh này cô lại nhớ đến khoảnh khắc hết sức kiều diễm tối qua, tai bất chợt nóng lên, dùng tay che miệng thấp giọng khụ một tiếng, bước sang một góc nói chuyện.
"Ừm....!vốn dĩ muốn em ngủ thêm một lát nhưng hiện tại xảy ra một vụ án mạng....!xin lỗi, tôi sẽ bù lại ngày nghỉ cho em."
Lâm Yêm đang trong trạng thái mơ màng, vừa nghe cô nói ánh mắt chợt trở nên sáng quắc, từ trên giường giật bắn người dậy, rên khẽ một tiếng, không biết đã động đến chỗ nào lại phịch một cái ngã ngửa, xoa xoa eo: "Lát nữa em đến."

Nửa giờ sau.
Toán xe cảnh sát mang theo dòng chữ "Khám nghiệm hiện trường" lần lượt dừng trước cửa thôn nội thành.
Cửa xe kéo ra, đoàn người nối đuôi nhau bước xuống xe, xe của Lâm Yêm dừng ở phía cuối cùng, nàng đỡ cửa bước xuống, dáng vẻ có chút mất tự nhiên.
Tống Dư Hàng đi đến, dìu nàng thuận tay cầm lấy rương khám tra trong tay nàng.
Lâm Yêm muốn tự mình cầm, Tống Dư Hàng hết sức tự nhiên quải nó lên trên lưng, ôm bả vai nàng đi về phía trước, nhỏ giọng thì thầm: "Vất vả cho em rồi, còn đau không?"
Hôm nay Lâm Yêm ăn mặc rất chỉnh tề, quần dài áo tay dài, sau lưng có in dòng chữ "Khám nghiệm hiện trường" màu đen, dưới chân là đôi bốt vải cao chuyên dụng của cảnh sát, mái tóc xoăn được bới lên rất có khí chất anh tư chuyên nghiệp, cúc áo được cài đến nút trên cùng, che kín những dấu vết ái muội chằn chịt trên cổ.
Tống Dư Hàng buồn cười liếc mắt nhìn nàng.
Lâm Yêm không dấu vết nhéo vào eo cô, nghiến răng nghiến lợi: "Chị nói đi, Cảnh sát Tống."
Tống Dư Hàng vui vẻ mỉm cười, hai người vừa đi vừa nói đến trước cổng sân viện, ở đây rất nhiều người nên cô cần phải thu liễm giữ chút hình tượng, vỗ vai nàng ý bảo nàng đưa tai qua gần mình chút.
Thoạt nhìn giống như đang thương lượng chuyện gì đó, thực chất là.
"Muốn tôi nói, thật ra chưa đủ.

Chỉ cần thường xuyên vận động, tay sẽ trở nên nhuần nhuyễn không phải sao."
Tại sao trước kia không phát hiện da mặt Tống Dư Hàng lại dày như vậy, nếu không phải có mặt nhiều người ở đây Lâm Yêm nhất định đã ban phát cho cô một cái tát, nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng nàng chỉ giơ tay đẩy cô ra, giật lấy rương khám tra trên vai cô hì hục bước vào trong.

Tống Dư Hàng vui thích cong môi, nhấc chân đuổi theo.
Vừa vào trong đã bị mụi than làm sặc, mắt cay xè, Lâm Yêm ho khan, phất tay phủi phủi không khí.
Tống Dư Hàng bước đến bên cạnh nàng: "Lúc chúng tôi vào trong khắp căn phòng toàn là khói, hiện tại đã thông thoáng hơn chút, vừa mới thôi."
Khắp căn phòng chỉ có một ô cửa sổ ở phía sau được mở ra.
Lâm Yêm liếc mắt nhìn xung quanh, lấy bao tay từ trong rương khám tra ra đeo vào, đi đến bên giường.
Bắt đầu trích xuất dấu vân tay cùng mẫu DNA.
Tống Dư Hàng phác tay xua khói, bếp lò đã tắt, cô dùng cặp gắp than lục lọi bên trong, rất nhiều than, bên dưới vẫn còn vài khúc chưa kịp đốt, cô giơ tay gõ gõ ống khói, âm thanh trầm đục không vang, ắt hẳn đã bị bịt kín đầu thoát khói.
Chả trách sao khói không thoát ra ngoài được.
Đoạn Thành chụp thi thể, phóng to, ấn nút chụp: "Lâm tỷ, gò má của người chết xuất hiện thi đốm màu đỏ, căn phòng lại tràn ngập khói than, rất có thể đã trúng độc Carbon monoxit dẫn đến tử vong."
Lâm Yêm mở mí mắt người chết, dùng bút quang chiếu rọi đồng tử sau đó dùng tay mở khoang miệng của hắn ra, thò một que y tế vào bên trong đè lưỡi của hắn xuống quan sát, nhân viên khám nghiệm đứng bên cạnh giúp nàng rọ đèn soi vào bên trong.
"Có tiến bộ, nhưng những người bị trúng độc khí CO cấp tính triệu chứng đầu tiên sẽ đau đầu dữ dội, choáng váng, tim đập nhanh, khi đó mặc dù đau đớn nhưng tinh thần họ vẫn còn tỉnh táo, bản năng sinh tồn của cơ thể sẽ thúc giục họ bò đến cửa ra vào hoặc cửa sổ gần đó, đúc kết kinh nghiệm khám nghiệm từ rất nhiều hiện trường tương tự, đa phần sẽ để lại dấu vết kéo lê trên sàn, hoặc là chết trên sàn, hoặc là trước cửa sổ hoặc gần cửa ra vào."
Nàng không ngẩng đầu, cũng không dừng lại động tác tay.
"Cậu quan sát hiện trường xem, có phải sạch sẽ quá mức hay không."
Nghe nàng nhắc nhở, Đoạn Thành mới phát hiện quần áo trên người nạn nhân không chỉ rất chỉnh tề, ngay cả khăn trải giường một nếp nhăn cũng không có, chứng tỏ trước khi tắt thở hắn không hề vùng vẫy, thậm chí rất có khả năng đã bất động trước đó.
"Lúc theo dõi nạn nhân, mọi người có phát hiện ai khả nghi theo sau hắn không?" Tống Dư Hàng hỏi.
Mấy trinh sát nằm vùng đứng thẳng người, lắc đầu: "Không ai theo hắn, hắn về nhà một mình, từ lúc vào trong không hề bước ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn theo sát, không thể nào nhìn lầm."
"Vậy có ai từng bước vào sân viện không?"
Đội trưởng đội trinh sát ngoại cần lắc đầu: "Cũng không có, chúng tôi chỉ canh giữ xung quanh ngôi nhà, nhất định không có điểm mù, nếu có ai đó tiến vào chúng tôi tuyệt đối không bỏ sót."
Trong lúc đang nói, Phương Tân cầm túi vật chứng đi đến."
"Tống đội, ngoài nạn nhân, hiện trường không phát hiện bất kỳ dấu vân tay nào."
Tống Dư Hàng nhăn mày, bảo mọi người ra ngoài lấy thông tin của hàng xóm chung quanh.

Cô đánh giá cách bày trí bên trong căn nhà, từ bếp lò đến điếu thuốc hút bị bỏ dở, cô bật đèn pin chiếu rọi, loại này cũng khá quen mắt, Trung Hoa, cô cũng từng hút một thời gian.
Tống Dư Hàng cầm lấy túi vật chứng của một nhân viên tây trang đưa đến, cô đứng dậy bước đến chỗ Lâm Yêm.
Đoạn Thành đứng bên giường đi đến gần cửa sổ chụp ảnh: "Lâm tỷ, có khi nào nạn nhân chết trong lúc ngủ mê."
Lâm Yêm cởi quần áo trên người nạn nhân, quan sát những đốm thi biểu đặc thù: "Không bài trừ khả năng này, có điều khói nồng nặc như vậy, đổi lại là tôi cũng không thể ngủ yên được."
"Trừ phi...." Nàng ấn xuống ngực người chết, cơ thể đã bắt đầu quá trình cương cứng, làn da lộ rõ một mảng lớn da thịt đổi màu đỏ hồng.
Lâm Yêm tháo khẩu trang, cúi người tiến gần đến miệng người chết, hít thật sâu để ngửi.
Tống Dư Hàng nhìn chằm chằm vào sau gáy nàng, khoảng cách mà nàng vạch ra với thi thể thật sự khiến cô sợ hãi, nếu lỡ vấp chân đứng không vững chẳng phải đi hôn xác chết sao?
May là Lâm Yêm vẫn đứng vững: "Có mùi rượu, Phương Tân, trích máu, đo lường nồng độ cồn trong máu."
Phương Tân mang theo rương khám tra bước đến.
Lúc Lâm Yêm quay đầu, tầm mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tống Dư Hàng, nàng không dấu vết trượt đi, kéo khẩu trang lên.
Tống Dư Hàng đi đến bên cạnh nàng, đoạt lấy đèn pin soi của người nọ giúp nàng rọi vào.
"Lúc chúng tôi vào trong hắn đã tắt thở, có thể quá trình từ lúc còn sống đến khi tử vong hoàn toàn trong phòng kín." Tống Dư Hàng duỗi tay chỉ chỉ.
"Theo báo cáo của đội trinh sát, hắn về nhà một mình, sau khi vào nhà thì không hề ra ngoài cũng không phát hiện người khả nghi nào bước vào trong, cửa sổ khoá chặt, không có dấu hiệu ẩu đả, bếp lò tàn dư rất nhiều than đá, Lâm Yêm, có thể phỏng đoán thời gian tử vong của nạn nhân, loại trừ khả năng hắn bị mưu sát không?"
Lâm Yêm nhìn gương mặt trắng bạch của hắn, không riêng vì cách chết tương đối khó coi mà còn bởi vì hắn đã làm những chuyện đồi bại đối với Bạch Linh.
Hắn không xứng làm người, chết càng tốt.
Nhưng là....
Lâm Yêm nhắm mắt, thở hắt ra: "Dựa vào nhiệt độ cùng quá trình cương cứng của thi thể, thời gian tử vong vào khoảng 1 - 4 tiếng, nhưng không thể xác định có phải là do tai nạn hay không bởi vì trong miệng hắn có mùi rượu ---"
Lúc cảnh sát khám xét căn nhà không phát hiện chai rượu nào, Tống Dư Hàng nhăn mày.
"Vậy nói cách khác, hắn đã uống rượu trước khi về nhà, bây giờ là 10h sáng, 4h trước hắn đã uống rượu những đâu, uống cùng ai, đều có can hệ không nhỏ đến cái chết của hắn."
Lâm Yêm gật đầu, tháo bao tay: "Không sai, sau khi trở về Cục tôi sẽ tiến hành Giải phẫu tử thi."
Mấy cảnh sát bước vào mang bao tay tiến hành quá trình bọc thi, Lâm Yêm tháo khẩu trang bước ra ngoài, khí carbon monoxit tràn ngập trong phòng khiến ngực nàng cực kỳ khó chịu, đương nhiên cũng có thể là vì tối qua không được ngủ đủ giấc.
Tống Dư Hàng nhìn mọi người bận rộn, bước vào xe lấy một chai nước khoáng đưa cho nàng, nắp chai đã được nới lỏng.
Lâm Yêm tiếp nhận chai nước uống mấy ngụm, lúc ngửa đầu nút gài bị bung ra hé lộ những vết đỏ trên cổ.
Lòng Tống Dư Hàng vẫn tồn đọng chút ngứa ngáy: "Em ăn gì chưa?"
Lâm Yêm lắc đầu, dùng mu bàn tay lau khoé môi: "Chưa, vừa nhận được điện thoại đã lập tức đến đây."
"Biết ngay mà." Tống Dư Hàng hờn dỗi.
Lâm Yêm trợn mắt, mặc kệ cô, cũng không biết ai gọi nàng đến a, rồi ai là người tối qua lăn lộn nàng suốt cả đêm, báo hại nàng tinh thần không cách nào phấn chấn nổi.
Ngay sau đó, người nọ lén lút từ trong áo khoác cảnh phục lấy ra một hộp sữa bò cùng bánh mì, cắm ống hút đưa qua cho nàng.
"Em ăn chút đi, nếu không lát trở về lại bị say xe."
Lâm Yêm ngoài miệng cự tuyệt nhưng ánh mắt đã dán chặt hộp sữa bò, Tống Dư Hàng bật cười, tiến gần hai bước nhét vào trong tay nàng: "Uống đi, đừng để tôi phải đút em."
Lâm Yêm giả vờ thủ thế muốn đánh, Tống Dư Hàng hai bước nhanh chóng lui lại, đã thu thập đầy đủ thông tin cho nên cô vào một chiếc xe cảnh sát phía trước, không thể ngồi cùng tổ kỹ trinh được, vì thế vỗ vỗ vai nàng rời đi, bỏ lại câu nói ý vị sâu xa.
"Buổi tối gặp."
Lâm Yêm giậm chân: "Buổi tối ai muốn gặp chị, cút đi!"
Trên đường về, Lâm Yêm vẫn giữ nguyên bộ dáng uể oải không ngủ đủ giấc của mình.
Đoạn Thành nhìn nàng ngã trái ngã phải: "Lâm tỷ, tối qua lại đi Bar sao?"
Lâm Yêm ngáp một tiếng, dựa vào lưng ghế, lười nhác nhướng mi mắt xem như trả lời.
Nghĩ thầm: --- Tống Dư Hàng cái người này hưng phấn đến rạng 4 - 5 giờ sáng mới ngủ, mẹ nó sao hôm nay có thể phấn chấn tung ta tung tăng nhảy nhót như vậy chứ, người được đúc bằng sắt à?
"Lâm tỷ, chị thường đi đâu vậy? Em cũng muốn thử, mấy ngày nay quá căng thẳng, đã lâu rồi chưa được thả lỏng...."
Phương Tân đánh hắn một cái: "Cậu bị sao vậy?"
Đoạn Thành quay đầu dường như tìm được lạc thú: "Ah, cùng nhau đi đi, chẳng phải chị cũng chưa từng đến mấy nơi đó sao? Lúc trước công chiếu Hoạ Bì nghe nói diễn viên đẹp lắm, vẫn chưa có thời gian đi xem...."
"Ai muốn đi xem phim với cậu chứ?"
"Rảnh rảnh mới đi mà."

.....
Hai người ngươi một câu ta một câu, xe rốt cuộc dừng trước cổng Cảnh cục.
Phòng họp.
Tống Dư Hàng ngồi vị trí chủ toạ, Lâm Yêm ngồi xuống ngay bên cạnh.
Trên bàn phóng rất nhiều ảnh chụp cùng các manh mối tìm được ở hiện trường.
Nhân viên báo cáo cầm bút, đưa nội dung lên màn hình lớn trình bày.
"Người chết, nam, tên Cao Cường, 26 tuổi, con trai thứ của lão tổng cty Trí Nghiệp, ba của hắn bị dính vào vụ tham nhũng bị cảnh sát sờ gáy, nghi ngờ có liên quan đến một tổ chức tội phạm bị bắt giữ, không lâu sau đó công ty gia đình hắn phá sản, Cao cường bị nghi ngờ liên quan đến cái chết của một nữ sinh, bị cảnh sát thành phố truy nã, sáng nay phát hiện chết tại một căn nhà hẻo lánh trong một thôn nhỏ nội vi thành phố, tiên đoán sơ bộ chết do ngộ độc khí than, nhưng không loại trừ khả năng hắn bị sát hại."
Cảnh sát thuật lại sơ bộ vụ án, ngữ tốc bình ổn không gợn sóng.
Tống Dư Hàng nhíu mày quan sát những bức ảnh chụp phóng to trên màn ảnh, người đàn ông ngoài hai mươi, tây trang giày da, đeo chiếc kính gọng vàng, tóc thắt bím, có một chút gì đó vừa văn nhã vừa có khí chất con nhà giàu ăn chơi, hoàn toàn khác xa một trời một vực với bộ quần áo thôi thếch rách rưới ở hiện trường vụ án.
Cô cùng Lâm Yêm liếc mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng chợt nhớ ra.
Đêm đó ở Bar Milan, người khiêu vũ với Lâm Yêm, quấy rối Bạch Linh, cuối cùng bị cô ngăn lại chính là hắn.
Ngón tay của Tống Dư Hàng gõ nhẹ xuống mặt bàn: "Điều tra các mối quan hệ xã hội của người này, đặc biệt là đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, cty Trí Nghệp đã phá sản được một thời gian, tập trung điều tra những người từng xích mích công việc làm ăn với Cao gia."
Nói đến phá sản, cô trộm liếc nhìn Lâm Yêm, Lâm Yêm nhướng mày không sao cả: • Nhìn em làm gì, ruồi bọ phải diệt tận trứng.
Tống Dư Hàng hiểu ra, nhếch môi quay đầu trở về.
"Cảnh sát an ninh đang điều tra, xem lại hoạt động những ngày gần đây của hắn, hắn đã đi những đâu, từng tiếp xúc những ai."
"Sắp cuối năm, vì tránh việc người dân khủng hoảng, vụ án này phải phá nhanh chóng, tự sát hay bị sát hại hay đơn giản chỉ là tai nạn ngoài ý muốn cũng được, cho dù hắn liên quan đến án mạng, việc chúng ta nên làm vẫn phải làm, đã rõ chưa?"
"Đã rõ!" Tất cả đều đồng thanh.
Tống Dư Hàng gật đầu, chuẩn bị tan họp.
"À phải, còn một chuyện, thông báo với các đồn cảnh sát lân cận tăng cường tuần tra, sắp đến Tết âm lịch, một ngày lễ trọng đại trong năm, ngày gia đình sum họp càng không thể lơ là thiếu cảnh giác, đây là thời điểm tỷ lệ trộm cắp tăng cao, cần phải để dân chúng an tâm chuẩn bị đón cái Tết an lành."
Bên dưới có người nhẹ giọng cười một tiếng: "Tống đội, chúng ta cũng nhân lúc này kiếm chút công trạng, thấy một tên bắt một tên, không chừng sang năm lĩnh được công huân."
Nhóm cảnh sát trẻ tuổi hùa nhau cười, ngay cả Lâm Yêm cũng nhịn không được cong gợi khoé môi nhưng rất nhanh khôi phục nét lạnh lùng.
Trương Kim Hải qua đời, tinh thần đám cảnh sát trẻ tuổi này chưa từng một lần sa sút, ngược lại dưới sự chỉ đạo của Tống Dư Hàng giống như măng mọc sau mưa, tản mát vui sướng hướng về ánh bình minh.
Nếu ông trên trời có linh thiên nhất định cũng sẽ vui lây.
Tống Dư Hàng liếc nhìn bức ảnh kỷ yếu vừa chụp năm ngoái treo trên tường, đứng dậy: "Được, tan họp, mọi người đi làm việc của mình đi, có tin gì mới lập tức báo cáo."
Tống Dư Hàng đương nhiên cũng có công việc của chính mình, Lâm Yêm cũng xoay người thay quần áo chuẩn bị giải phẫu.
Nàng rửa tay, mặc đồ bảo hộ, tém tóc chỉnh tề dưới chiếc mũ trắng, mang kính bảo vệ, loạt động tác liền mạch lưu loát.
Lâm Yêm bước vào phòng giải phẫu, vặn nhỏ điều hoà, quạt gió đã bật hết công suất.
Đoạn Thành bật sáng camera.
"Người chết Cao Cường, 13h40" ngày 15 tháng 1 năm 2008, sơ phẫu, bắt đầu."
Lâm Yêm cầm lên con dao phẫu thuật trên khay, tiến hành mổ xẻ mở khoang bụng, bắt đầu công việc cắt xương sườn, lấy nội tạng.
Vì nạn nhân vừa chết không lâu, máu tươi chảy đầm đìa, mùi máu tanh nồng khiến người không khỏi buồn nôn.
Đoạn Thành vẫn đang cầm máy quay, nhưng không có tình trạng nôn ói như mọi khi.
Trái lại là Lâm Yêm, cho dù nàng cực kỳ hận người đàn ôn này nhưng vẫn công tâm làm việc rất nghiêm túc, động tác tay không nhanh không chậm, báo cáo số liệu vừa nhanh vừa chuẩn xác khiến người không khỏi kinh ngạc.
Nhóm người tổ Kỹ Trinh đang lúc bận rộn, Tống Dư Hàng cũng không nhàn rỗi, cô đích thân thẩm vấn những người nằm trong diện tình nghi xâm hại Bạch Linh.
"Cảnh sát, chúng tôi chỉ nhất thời hứng khởi xâm hại cô ta, lúc đó nó vẫn sống mà, nhiều lắm cũng chỉ là truy cứu xâm hại trẻ vị thành niên." Tên côn đồ ngồi đối diện cười cười, lộ ra hàm răng cửa vàng ố, còn quơ tay mỉa mai cô.
"Ngài xem, khi nào có thể thả chúng tôi ra ngoài đây?"
Toà án chưa đưa ra phán quyết chính thức, không thể xem bọn họ như tội phạm, cùng lắm chỉ là nghi phạm, tạm giam ở cục cảnh sát, chỉ khi nhận được lệnh phán quyết của toà án mới có thể đưa bọn chúng đến trại giam.
Hiện tại, hắn có quyền mời luật sư, tiểu tử này xem ra đang trông chờ thoát tội đây.
Tống Dư Hàng nhếch môi, đặt cây bút lên bàn: "Đừng vội, sẽ ra ngoài nhanh thôi, có điều không phải về nhà, mà là ngục giam."
Cô sờ soạng hộp thuốc trên bàn rút ra một điếu, bật lửa, hài lòng nhìn sắc mặt đối phương nhất thời biến sắc.

Khói thuốc lượn lờ, cô tựa vào lưng ghế, khí tràng lập tức khuếch tán, đôi mắt lạnh băng trở nên sắc bén.
"Chỉ là xâm hại trẻ vị thành niên thôi sao? Ngươi nhất thời hứng khởi phá huỷ một cô gái tốt cùng cả tương lai nàng, đẩy nàng vào vực sâu tuyệt vọng, gián tiếp dẫn đến lý do khiến nàng muốn từ bỏ cuộc sống này, ngươi cảm thấy tội ngươi gây ra không đáng tử hình?"
Cô nhẹ phả ra một vòng khói, hơi nghiêng người về trước, làn khói trắng phiêu dật trước mặt hắn.
Phòng thẩm vấn không có điều hoà cũng không có máy sưởi, không biết vì lạnh hay vì lý do gì, sau lưng hắn chợt ớn lạnh nổi gai ốc.
Ánh mắt Tống Dư Hàng như xuyên thấu vạn vật nhìn vào khoảng không phía sau lưng hắn: "Cô ấy chết rất thảm, mỗi đêm đắm chìm trong giấc mộng, ngươi không cảm thấy chột dạ đấu tranh với sự hối hận sao?"
"Người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, oan có đầu nợ có chủ, không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc."
Người ngồi đối diện bắt đầu nuốt nước miếng, chân run rẩy, có chút đứng ngồi không yên.
Hoàng Nha nhìn cô chạm vào điếu thuốc, liếc mắt giọng nói run run: "Cho tôi một điếu, tôi nói, tôi nói..."
Tống Dư Hàng ngồi lại ném một điếu cho hắn, nhướng mắt bảo người đến châm thuốc, một cảnh sát ngồi bên cạnh bắt đầu ghi chép.
Cô gật đầu: "Bắt đầu đi."

Hôm nay là thứ ba, đúng lúc là ngày cuối cùng của học kỳ 2, Quý Cảnh Hành cố tình xin nghỉ đến sớm đón Tiểu Duy tan học.
Thường thì nàng rất bận, Tống Dư Hàng sẽ là người giúp nàng đón Tiểu Duy, nàng lại ngại phiền phức Tống mẫu, dù gì bà tuổi cũng đã cao.
Hiện tại đã khác rồi, từ sau cuộc cãi vả lần đó, Tống Dư Hàng không chủ động tìm nàng nữa, nàng càng không có mặt mũi phiền cô.
Quý Cảnh Hành nghĩ như vậy trong khoảng thời gian ngắn có chút hoảng hốt, đèn đỏ phía trước sắp chuyển xanh, xe phía sau liên tục ấn kèn, nàng lúc này mới sực tỉnh nhẹ giẫm chân ga.
Giẫm cái thứ nhất không sứt mẻ, giẫm cái thứ hai hoàn toàn không cử động, xe vẫn không nhúc nhích.
Quý Cảnh Hành đờ đẫn, mở đai an toàn bước xuống xe kiểm tra, chắc là động cơ có vấn đề, vừa mới bảo trì cách đây mấy hôm thôi.
Bây giờ đang vào giờ cao điểm buổi chiều, là giờ đưa đón con tan học, ngựa xe như nước, một người một xe đứng lẻ loi trên đường lớn.
Thỉnh thoảng có vài chiếc phóng như bay lướt qua người nàng, kèn xe liên tục inh ỏi hết lần này đến lần khác.
Quý Cảnh Hành gân cổ gọi đến cửa hàng sửa chữa: "Các người làm việc sao vậy, mới vừa sửa xong bây giờ lại tắt máy không hoạt động được---"
Nàng còn chưa nói xong đối phương đã tắt máy.
"Uy? Uy? Uy?"
Mặc cho nàng gọi thế nào, trong ống nghe chỉ truyền đến âm thanh đô dô.
Quý Cảnh Hành vừa tức lại vội, nhìn đồng hồ sắp đến giờ Tiểu Duy tan học, nàng sợ nó một mình ở lại trường chờ đến sốt ruột, nhưng mà xe một chút không không nhích nổi.
Nàng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi 122 thì một chiếc xe chậm rãi di chuyển đến bên cạnh nàng, dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Khả đánh tay lái nhìn nàng: "Quý tiểu thư?"
Quý Cảnh Hành quay đầu lại, người này có chút quen mắt: "Anh....!anh là?"
"Tôi là Lâm Khả, lúc ở bệnh viện chúng ta đã từng gặp qua." Lâm Khả cười ôn hoà, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng cùng chiếc xe.
"Xe....!bị làm sao vậy?"
Nghe nàng nói xong, Lâm Khả ngẫm nghĩ, gọi điện thoại sau đó bước xuống xe, chủ động mở ra cửa xe của anh.
"Quý tiểu thư không chê có thể ngồi xe tôi, tôi sẽ đưa cô đến trường đón con trước, lát nữa sẽ có xe đến cẩu xe cô về công ty."
Quý Cảnh Hành từ chối: "Ah....!không cần, tôi gọi người đến đưa đi được rồi."
"Xe tới xe đi, cô đứng giữa đường thế này cũng không an toàn." Lâm Khả cũng xống xe, lấy biển cảnh báo hình tam giác ra, đi xa một chút đặt xuống sau đó bước trở lại.
"Hơn nữa cô có báo thì người ta cũng gọi xe đến kéo xe cô đi, không thể dừng giữa đường mà sửa xe cho cô được."
Quý Cảnh Hành mỉm cười, có chút cảm tạ người đàn ông này: "Vậy cũng được, nhưng tôi muốn chờ xe đến kéo xe tôi về, dù gì thì tôi cũng là chủ xe, vạn nhất có thủ tục gì thì tôi cũng có thể thanh toán một lần."
Lâm Khả qua lần nói chuyện này thì cảm giác được nàng là một người rất có nguyên tắc, lại nhìn bộ quần áo trên người nàng, áo khoác vest, váy ôm mông, huy hiệu luật sư sáng chói đeo trước ngực, vừa nhìn liền biến nàng mới tan tầm không lâu.
Thấy anh quan sát mình, Quý Cảnh Hành sực tỉnh, mặt nóng lên, ba chân bốn cẳng tháo huy hiệu xuống.
"Xin lỗi, vì vội quá...."
"Ah, cẩn thận!"
Một chiếc moto lao tới, Lâm Khả không nghĩ kéo kéo nàng lại, chân Quý Cảnh Hành lảo đảo, ngã vào trong ngực anh, khí tức của đàn ông phả ra trước mắt nàng, có cảm giác ôn hoà mềm mại giống hệt Tống Dư Hàng vậy.
Quý Cảnh Hành ngẩng ra, khôi phục thần trí vội lui về một bước: "Cảm....!cảm ơn."
Lâm Khả gật đầu, buông lỏng cánh tay nàng: "Tôi thấy chúng ta nên đứng trên vỉa hè chờ đi."
"Được." Quý Cảnh Hành nhớ lại cảnh vừa rồi vẫn chưa hết hoảng sợ, theo anh đi đến bên vỉa hè.
Lúc này mới kịp chỉnh tra lại quần áo, trước ngực không có gì cả, tiêu rồi, huy hiệu luật sư đâu?!
Chút tiểu tiết này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nhưng bị mất thì rất phiền toái, phải làm cớ mất, rồi lại phải đến hiệp hội luật sư cấp thành phố ký phát bổ sung, khi nào có cũng không biết chừng, nhưng công việc hằng ngày của nàng lúc nào cũng đòi hỏi phải mang huy hiệu trên người.
Quý Cảnh Hành nhìn dòng xe cộ như nước chảy, hít sâu, xoa trán, hôm nay ra ngoài quên xem là ngày gì rồi.
Lâm Khả nhìn một loạt hành vi của nàng, từ kinh hoảng thất thố đến bất an sau đó là bình tĩnh chấp nhận sự thật, nhẹ cười một tiếng, hai ngón tay kẹp huy hiệu trò nhỏ đưa đến cho nàng.
"Quý tiểu thư đang tìm cái này sao?"
Quý Cảnh Hành mừng rỡ ra mặt cầm lấy nó: "Ah? Sao lại ở chỗ anh?"

"Vừa rồi nhìn thấy nó rơi ra, tiện tay nên bắt được, tôi nghĩ món đồ này khá giống huy hiệu bác sĩ chúng tôi, rất quan trọng đi."
Quý Cảnh Hành bỏ vật tròn nhỏ vào túi xách, mỉm cười cảm kích.
"Cảm ơn anh, rất quan trọng, mất sẽ rất phiền phức."
Lúc hai người đang nói chuyện, xe tải đã đến, Quý Cảnh Hành làm xong thủ tục thì để xe cho bọn họ kéo đi, trực tiếp đưa đến cửa hàng sửa chữa.
Lâm Khả giới thiệu cho nàng một cửa hàng 4S đáng tin cậy, anh nháy mắt, tươi cười hào phóng.
"Bạn của tôi mở, chỉ cần nói tên của tôi sẽ được giảm giá 50%."
Quý Cảnh Hành cười: "Thật sao? Sẽ không bị đánh gãy xương đó chứ."
Hai người cười phá lên.
Lâm Khả thoáng nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, tôi đưa cô đến trường học trước, nơi này cũng không dễ bắt xe."
Quý Cảnh Hành nhìn anh là một người rất nhiệt tình lại thiện lương nên không từ chối nữa, gật đầu bước lên xe.
"Vậy làm phiền anh."
"Thắt đai an toàn vào đi."
"Ừm."
Nàng nghiêng người thắt đai an toàn, vô tình nhìn thấy thẻ bác sĩ anh đặt trong hộp ở đầu xe, bên trong có bức ảnh chụp, nàng lại nhìn anh, nhớ đến trước đó ở hành lang bệnh viện từng gặp qua anh một lần, lúc đó anh hồi hộp lo lắng đứng trước cửa phòng phẫu thuật Lâm Yêm, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
"Anh cùng....!Lâm Yêm là?"
Lâm Khả đánh tay lái rẻ trái: "Yêm Yêm là em họ tôi, sao vậy?"
Quý Cảnh Hành thầm nghĩ: Sao anh trai tốt như thế mà em gái lại là loại người như vậy?
Huống chi mối quan hệ giữa Lâm Yêm và Tống Dư Hàng vẫn chưa sáng tỏ, trong lòng nàng càng thêm hụt hẫng.
Lâm Khả nhìn sắc mặt nàng: "Trước đó tôi từng nghe Tống tiểu thư nói qua chị dâu của cô ấy là một người rất tốt, vừa có năng lực lại xinh đẹp, mặc dù chọn sống độc thân nhưng chăm sóc con nhỏ rất tốt, hôm nay có dịp gặp mặt, quả danh xứng với thực."
Anh dừng một chút, dưới ánh nắng chiều nghiêng đầu nhìn nàng: "Quan hệ giữa Yêm Yêm cùng Tống tiểu thư cũng rất tốt, sao vậy, em ấy đã làm gì phật ý Quý tiểu thư sao? Tính cách của nàng vốn dĩ rất độc đoán ương bướng...."
Nghe nửa câu đầu Tống Dư Hàng khen mình, Quý Cảnh Hành có chút vui vẻ, nhưng nửa câu sau, nhớ tới bộ dáng của nàng lúc đứng trước mặt Tống Dư Hàng, nào chỉ có độc đoán, là khinh thường ngạo mạng.
Quý Cảnh Hành lòng xúc động, lại để ý mối quan hệ tốt của Lâm Khả và Lâm Yêm, nói không chừng anh có thể khuyên ngăn nàng, vì thế liền quyết định nói bóng gió.
"Không....!Em gái anh thật sự....!thật sự...." Liên tục hai chữ thật sự, nàng vẫn nuốt những lời định nói r trở vào, thay đổi cách nói uyển chuyển.
"Việc xem mắt trước kia của anh cùng Dư Hàng thế nào?"
Lâm Khả cười khổ, vững tay lái xuyên qua dòng xe cộ: "Tôi bị từ chối rồi."
Quý Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại có chút tiếc hận, nói thật, so với Lâm Yêm, trừ bỏ vấn đề giới tính, nàng nhìn Lâm Khả vẫn thuận mắt hơn nhiều.
"Chả trách sao."
Lâm Khả dừng xe trước cổng trường, nghi hoặc nhìn nàng: "Đây là ý gì?"
Quý Cảnh Hành muốn nói lại thôi, có ý dẫn dắt: "Anh có cảm thấy em gái anh cùng Dư Hàng có chút, gần gũi quá mức không?"
Nàng cố tình nhấn giọng từng chữ.
Lâm Khả đột nhiên nhìn lại.

"Mẹ, sao cô út không đến đón con?"
Quý Cảnh Hành nắm tay đứa nhỏ băng qua sân trường, nàng ngồi xổm xuống chỉnh lại khăn quàng cổ cho nó, sau đó kéo áo khoác lại cho chỉnh tề.
"Cô út bận việc, không thể đến đón Tiểu Duy được."
Tiểu Duy đếm số trên đầu ngón tay, có chút ỉu xìu: "Mẹ cùng cô út đều gạt người, lần trước nói đưa con đi chơi nhưng không đi, trước đó nữa, trước trước trước đó nữa cũng vậy luôn...."
Quý Cảnh Hành áy náy xoa đầu nó.
"Tiểu Duy, con nghe mẹ nói, cô út....!từ nay về sau không thể thường xuyên đến đón con được, không thể lúc nào cũng bồi hai mẹ con mình....!cô út có việc của cô út....!có cuộc sống riêng của nàng, mẹ đồng ý với con sẽ nhín ra chút thời gian vui đùa cùng con có được không."
Tiểu Duy nắm chặt ngón tay của Quý Cảnh Hành, thổi thổi: "Mẹ, là bởi vì ngày đó hai người cãi nhau sao?"
Quý Cảnh Hành vốn không muốn nhắc lại chuyện này, vừa nghe nó nói hốc mắt chợt đỏ lên, ôm nó vào trong lòng.
"Không phải, Tiểu Duy, mẹ yêu con lắm."
Quý Nhất Duy dùng ngón tay non búp của mình giúp mẹ lau nước mắt, nó cũng muốn khóc theo: "Mẹ, Tiểu Duy cũng yêu mẹ nhiều lắm."
Quý Cảnh Hành trong lòng ấm áp, nín khóc mỉm cười, kéo đứa nhỏ đứng dậy: "Mẹ không sao, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn bò Beefsteak."
"Dạ, đi đi, đi ăn bò bít tết nha."
Hai người đi rồi, xe của Lâm Khả vẫn còn đỗ ở đó, anh cúi người trước tay lái, trong đầu quanh quẩn câu nói vừa rồi của Quý Cảnh Hành, tay siết chặt vô lăng, cắn chặt khớp hàm.
---------------
---------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận