Hội chợ cách Tống gia không xa.
Đoạn Thành cầm điện thoại mở sẵn tấm ảnh chụp, chạy từ gian hàng này sang gian hàng khác rối rít hỏi: “Xin chào, ông có từng thấy qua đứa bé này không?”
Chủ quán lắc đầu, cậu lại vội chạy sang quán tiếp theo.
Phương Tân cũng mang theo bức ảnh, hai người chia ra hành động, cô kéo một người bán kẹo hồ lô lại hỏi.
“Xin chào chú, chú có từng thấy qua đứa bé này không?”
Ông chú xích lại gần nhìn vào điện thoại, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh người đàn ông trung niên bế một đứa bé vội vàng chạy ngang qua, kẹo hồ lô trong tay đứa trẻ là mua từ quầy hàng của ông, vậy nên ông cẩn thận xem kĩ lại một chút.
“Tôi đã nhìn thấy.
Kẹo hồ lô là mua ở chỗ tôi, hình như đang cùng với ba của nó đi về hướng đó.”
--- Ba?
Ba của Quý Nhất Duy đã qua đời nhiều năm trước.
Phương Tân trong lòng lộp bộp một chút, quả nhiên là bị bắt cóc, sau khi cảm ơn người kia một tiếng, cô lập tức gọi cho Lâm Yêm.
“Lâm tỷ, bọn em điều tra được một người đàn ông đã đưa Tiểu Duy đi.”
“Đi về hướng nào?”
Phương Tân nhìn xung quanh, có rất nhiều người ở hội chợ, lại nằm ngay khu vực trung tâm thành phố, trải rộng ra nhiều hướng, rất nhiều ngã ba theo hướng mà ông chú kia vừa chỉ.
Cô lắc đầu: “Em không biết vị trí cụ thể, nhưng có thể chắc chắn là đứa bé đã bị bắt đi từ chỗ này, với cả mẹ của Tống đội cũng không có ở đây.”
--- Mẹ Tống Dư Hàng?
Lâm Yêm trong lòng như bị một cây kim sắc nhọn đâm vào, nhói lên khiến cô không nói nên lời, phải rất lâu sau mới có thể hoàn hồn.
“Lão Trịnh?” Cô thông qua bộ đàm gọi một tiếng.
“Em đang kiểm tra.” Trịnh Thành Duệ gõ nhanh bàn phím, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính và các dòng mã hóa phản chiếu lên trên tròng kính.
Cảnh cục Giang Thành.
Bộ phận Điều tra Kỹ thuật, lữ đoàn An ninh mạng.
“Cảnh báo, cảnh báo, máy chủ đang bị xâm nhập—” Một dấu chấm than màu đỏ lóe sáng trên màn hình điện tử khổng lồ.
Trên trán kỹ thuật viên chảy một vệt mồ hôi mỏng, anh ta quay người lại nói: “Mau báo cáo cho Phùng cục, tường lửa đang bị một tin tặc lạ mặt tấn công.”
Phùng Kiến Quốc đập tay thật mạnh xuống bàn, tách trà nảy lên, bước đi lòng vòng qua lại trong phòng làm việc.
“Chết tiệt, Tống Dư Hàng đang làm cái quái gì vậy? Điện thoại thì không trả lời, người thì không tìm thấy! Còn Lâm Yêm ---?”
Nhắc đến Lâm Yêm, ông càng giận không có chỗ phát tiết, đập bàn một lần nữa, thở hổn hển.
“Làm cái trò gì vậy!”
“Phùng cục, có tin tức từ đội Kỹ trinh báo đến, máy chủ của chúng ta đang bị tấn công.”
Rốt cuộc, Phùng Kiến Quốc vẫn là một hình cảnh lão luyện, cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Nghỉ phép cùng nhau, biến mất cùng nhau, Lâm Yêm dẫn người vào phòng điều khiển trung tâm của sân bay để trích xuất tư liệu.
--- Cô ấy đang tìm ai?
Tiếp đến là vụ tai nạn xe trên đường, chiếc ô tô màu đen bám theo nảy sinh va chạm, những người bị thương đều bị cảnh sát khống chế.
Và sau đó máy chủ nội bộ của bọn họ bị tấn công.
Phùng Kiến Quốc đột nhiên rùng mình: “Truy tìm IP của đối phương, khóa chặt vị trí của bọn họ và theo dõi Lâm Yêm.”
“Báo cáo, xe của pháp y Lâm đã được tìm thấy trên đường cao tốc Thông Nguyên.”
Không thể nào, thực tế xe của cô ấy rất dễ nhận ra, nằm cùng dòng xe trên đường cao tốc cơ hồ thoáng liếc mắt cũng nhận ra.
“Ngăn cô ấy lại, đưa cô ấy về đây.”
Viên cảnh sát phụ trách truyền lại mệnh lệnh sửng sốt trong giây lát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phùng Kiến Quốc, anh ta giơ tay chào rồi vội vàng rời đi.
“Vâng, Phùng cục.”
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát lại vang lên.
Lâm Yêm đạp mạnh chân ga, thân xe bị hư tổn nghiêm trọng phát ra âm thanh nặng nề, suýt chút nữa đã trượt ra ngoài.
“Lâm tỷ, em phát hiện ra rồi.
Hai chiếc xe tải đang đi về hai hướng khác nhau.
Một chiếc ở đường hầm núi Dã Lĩnh phía bắc thành phố, chiếc còn lại ở gần đường cao tốc Thông Nguyên.”
Quả nhiên, đúng như Lâm Yêm dự đoán, muốn bức Tống Dư Hàng phục tùng, bọn chúng đã bắt cóc người nhà của cô ấy và giam giữ ở nhiều nơi khác nhau.
Mục đích là để đánh lạc hướng các nàng, đồng thời tranh thủ câu giờ một lúc.
Hướng núi Dã Lĩnh, Tống Dư Hàng đã đi rồi.
Địa điểm còn lại cách Lâm Yêm không xa.
Lâm Yêm mở điện thoại di dộng bật định vị, nhìn xem bản đồ.
Nơi mà có thể giấu người nhất định không phải là một phố xá sầm uất, gần đường cao tốc Thông Nguyên cũng không có khu dân cư nào, nếu đi trên đường cao tốc nhất định sẽ đi qua một trạm thu phí, một đứa trẻ thì còn có thể nói dối qua chuyện, nhưng hai người lớn bị trói thì chắc chắn không thoát được ánh mắt của nhân viên, cho nên nhất định bọn hắn không đi qua đường cao tốc.
--- Vậy thì sẽ ở đâu?
Xung quanh đường cao tốc, có nơi nào che giấu được mà không có địa phương giám sát ?
Lâm Yêm phóng to bản đồ bằng hai ngón tay, ánh mắt cô rơi vào một trạm khai thác gỗ gần lối vào đường cao tốc.
Cô áp chiếc mic nhỏ xíu bên tai: “Ra khỏi hội chợ ven đầu đường có một quán lẩu, chính là quán lúc trước trước chúng ta đến ăn, đi vào, gọi một phòng riêng, nồi lớn, người phục vụ sẽ đưa mọi người ra ngoài bằng cửa sau.
Nhớ kỹ phải thay quần áo, đi đến tọa độ 25° vĩ độ Bắc, 104°10″ kinh độ Đông và đợi tôi ở đó.
“
Đoạn Thành biết đây là tạo chứng cứ ngoại phạm cho bọn họ nên có chút lo lắng: “Lâm tỷ, còn chị thì sao?”
Lâm Yêm đánh lái sang trái, đổi hướng lùi lại, còi xe vang khắp nơi, cô lách qua dòng xe cộ, trực tiếp đâm gãy lan can của trạm thu phí rồi lao ra khỏi đường cao tốc.
“Tôi? Đi cứu người.”
•
“Tôi đã đến, mau thả người ra.” Tống Dư Hàng đỗ xe ở đoạn đường bên cạnh đường hầm núi Dã Lĩnh.
Âm thanh phát ra từ ống nghe khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi Tống đội, đã mang theo thứ tôi muốn chưa?”
Tống Dư Hàng siết chặt tập hồ sơ trong tay, nhỏ giọng nói: “Rồi.”
“Tốt lắm, mau xé nát tờ giấy có chữ ký và dấu vân tay của mẹ con Quách Hiểu Quang, ném xuống vách núi.”
Màn đêm buông xuống, trên đoạn đường dốc chỉ còn lại ánh đèn pha, bên cạnh là vách núi cheo leo không nhìn thấy đáy.
Tống Dư Hàng nghiến răng: “Để tôi gặp mẹ tôi trước.”
Bên kia dừng lại một chút, sau đó truyền ra tiếng kêu của mẹ Tống: “Dư Hàng, Dư Hàng...”
Cô còn chưa cẩn thận lắng nghe, cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Người đàn ông tiếp chuyện: “Thế nào, vẫn còn sống đấy, nhưng...”
Hắn hơi dừng một chút: “Còn phải xem vật chứng lần này đối với Tống đội quan trọng hơn, hay là gia đình của cô quan trọng hơn.”
Ngay lúc hắn nói câu này, Tống Dư Hàng đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.
Trước khi nói chuyện với mẹ cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, so với giọng nói của người này, giọng nói của mẹ cô hình như có chút méo mó, không giống như đang nói chuyện trực tiếp mà giống như giọng nói thông qua một sản phẩm điện tử.
Cô nhạy bén phát giác xung quanh hơi ồn ào trong lúc mẹ Tống nói chuyện, âm thanh này rất giống tiếng gầm của một loại máy móc lớn đang hoạt động.
Người này khi nói chuyện, giọng nói đặc biệt trầm tĩnh.
May nhờ kinh nghiệm được đúc kết qua nhiều năm điều tra tội phạm, để cô ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này có thể duy trì đủ bình tĩnh, phân tích về những vấn đề này.
Tống Dư Hàng mặt không biến sắc.
“Được, tôi xé, có điều trò chơi này làm tôi thật mệt mỏi, một trận quyết định kết quả đi, thế nào, anh chọn một địa điểm, tôi trực tiếp đưa USB cho anh, còn lại anh phải thả người nhà của tôi ra, tôi đi với anh cũng được.”
Bên kia cao giọng phá lên cười: “Được, không hổ là Tống đội, rất thắng thắn! Vậy cô lên núi đi, tôi ở núi Dã Lĩnh chờ cô.”
Sau khi cúp điện thoại, màn hình truyền đến cảnh cô thô bạo xé nát trang giấy, vung vẩy tay rải khắp núi rừng.
•
“Lâm Yêm đã chạy đến xưởng gỗ.” Một giọng nói khác trong bộ đàm phát ra.
“Tôi biết rồi.” Người đàn ông nhấp một ngụm rượu đỏ, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ.
“Anh không sợ cô ta cứu được người sao? Tống Dư Hàng tất nhiên sẽ không đưa gì cho anh.”
Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn, ngửa lưng tựa vào chiếc ghế làm việc êm ái.
“Nếu cô ấy không đi cứu người, thì cô ấy thực sự không phải Lâm Yêm.”
Hắn bày mưu tính kế, tính toán lòng người, thậm chí còn đoán được mỗi người sẽ làm gì tiếp theo.
Tiếng nói kia dừng lại một chút: “Anh thật đúng là....”
Thật đúng là lòng lang dạ sói, cực kỳ tàn ác.
Người đàn ông tựa hồ như hiểu được hắn muốn nói gì, nhẹ nhàng cười khẽ: “Không độc cũng không phải đàn ông*, nói thật, tôi rất chờ mong sau khi cô ấy ra ngoài, nghe được tin Tống Dư Hàng đã chết thì sẽ thế nào.”
* Trích từ câu: "Tiểu lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu" - Tính toán nhỏ không phải là quân tử, không độc ác chẳng phải là trượng phu.
•
Xưởng gỗ
“Mẹ, mẹ...” Quý Cảnh Hành nhỏ giọng kêu lên, tay chân bị trói chậm rãi bò tới, trên mặt máu tươi đầm đìa, hiển nhiên cũng chịu không ít tra tấn.
Mẹ Tống bị trói vào bộ tản nhiệt, đầu rũ cụp xuống, quạt thông gió trên đầu kêu ù ù, bụi mịn bay mù mịt trong xưởng.
Mắt Quý Cảnh Hành đỏ hoe, cô sụt sịt một chút, khom người xuống dưới, dùng bả vai đυ.ng vào chân bà.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ không sao chứ?”
Thấy bà bất động không nói gì, Quý Cảnh Hành nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Bà lão đầu tóc bạc phơ rối tung, thân hình gầy gò, trên quần áo còn dính vết máu, trên mặt cũng không tìm được nơi nào sạch sẽ.
Lúc đầu không tìm được đứa nhỏ, Quý Cảnh Hành vẫn còn có chút oán giận bà, nếu bà không mang Tiểu Duy ra ngoài, nó sẽ không mất tích, nhưng bây giờ nhìn thấy bà như vậy, chút oán giận kia liền biến mất không còn tăm hơi.
Có người bà nào trên thế giới này không yêu cháu của mình đâu?
Quý Cảnh Hành quỳ xuống, cúi người cắn sợi dây thừng quanh cổ tay bà, muốn dùng răng mài đứt nó.
Mùi rỉ sét nồng nặc trên bộ tản nhiệt và lớp băng kim loại khiến toàn thân cô run rẩy.
Sợi dây thừng thô ráp làm răng cô đau nhức, Quý Cảnh Hành nếm được trên đầu lưỡi một tia máu, nhưng vẫn không thể cắn đứt dây thừng.
Cạch —— cánh cửa mở ra, mấy người mặc đồ đen xông vào.
Quý Cảnh Hành vừa giật mình vừa sợ hãi, cô còn chưa nói chuyện, đã có người nhấc cổ áo lên ném cô xuống đất.
“Mẹ nó, còn muốn trốn, đánh cho tao!” Chiếc roi da to bằng ngón tay cái từ trên đầu giáng xuống mặt.
Quý Cảnh Hành lăn ra đất, nghẹn ngào gào lên, chiếc quạt thông gió trên đầu cô lấp ló ánh sáng và bóng tối hỗn độn.
Cô nức nở cầu xin tha thứ, giọng nói thoi thóp: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, các người muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho, đều cho các người hết, thả tôi ra, thả tôi ra...”
Nhóm người kia dừng tay lại, người đàn ông đeo mặt nạ dẫn đầu cúi xuống, nâng mặt cô lên nhìn thật kỹ.
“Vấn đề không phải chuyện tiền bạc, mà vì cô đã động tới một người đáng lẽ không nên động vào, cô biết chứ?”
“Còn nữa, tôi khuyên chị tốt nhất đừng đừng động đến Lâm Yêm, nếu không chị chết thế nào còn chưa biết, đừng trách tôi không nhắc chị.”
Lời nói của Tống Dư Hàng thoáng qua trong đầu, phút chốc Quý Cảnh Hành đã rơm rớm nước mắt.
Người đàn ông buông tay, túm tóc cô ném sang một bên.
“Tự mình suy nghĩ kĩ đi, đóng cửa lại.”
Dứt lời, hắn cùng một vài tên côn đồ lần lượt rời đi.
Cửa lại bị khóa.
Một tên thuộc hạ ghé sát tai hắn: “Có người đến.”
“Thiếu gia phân phó, để người đi vào, đừng làm quá lộ liễu.”
Tên thuộc hạ gật đầu một cái, nhanh chóng rời đi.
Lâm Yêm tay không trèo qua bức tường rào, nhẹ nhàng đáp xuống đất, không chờ cô kịp trốn vào bóng tối, ánh đèn đã rọi bốn phía trắng xóa.
Vài tên áo đen tay cầm dao gươm điên cuồng lao tới.
Lâm Yêm thò tay vào thắt lưng rút ra cây roi sắt, “Răng rắc” một tiếng vung thẳng, lợi dụng ưu thế về khoảng cách đánh vào đầu tên mặc đồ đen ở gần nhất.
Xung động trên roi sắt truyền về lòng bàn tay, tên áo đen lảo đảo lui về sau hai bước, sờ soạng cái trán đang máu chảy đầm đìa.
Một lưỡi dao sáng loáng vươn ra bên cạnh, Lâm Yêm cầm roi sắt chặn nó lại, kim loại va chạm với nhau phát ra âm thanh bén nhọn.
Cô nhấc chân, một đòn đá ngang nhanh như gió, chiếc giày da va mạnh vào đầu đối phương, đem người đạp văng ra ngoài.
Tên áo đen miệng nôn máu tươi, người đâm thẳng vào tường rào.
Dư quang thoáng thấy một con dao phía sau lưng, Lâm Yêm bị dọa đến lông tơ dựng đứng, nghiêng người tránh đi, tay trái bắt lấy cánh tay người kia, tay phải cầm roi một quyền đập vào cổ tay đối phương.
Tên áo đen chịu đau, con dao rơi xuống đất, hắn còn chưa kịp hoàn hồn chống đỡ, mũi roi đã xoay một vòng, nhắm vào phần trọng yếu trên bụng đánh một đòn chí mạng.
Tên vừa bị đánh “Oa” một tiếng phun ra một chút thứ dơ bẩn, Lâm Yêm tiếp sau đó thúc cùi trỏ vào nơi yếu điểm cho đến khi hắn chóng mặt, lại túm đầu hắn đập mạnh vào tường.
Tống Dư Hàng ra chiêu thường sẽ nương tay giữ lại mạng sống cho người khác, Lâm Yêm thì khác, cô không ra tay thì thôi, nhưng một khi ra tay chính là sát chiêu.
Lớp tuyết mỏng dưới chân tường lấm tấm những vệt máu nhỏ.
Lâm Yêm buông tay, tên áo đen lập tức ngã xụi lơ trên đất.
Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, đầu roi vẫn còn nhỏ giọt một vũng máu.
Lâm Yêm đã cố ý thay một bộ quần áo khác khi đến đây để tiện hành động, một bộ đồ đen và một đôi giày tác chiến, mái tóc xoăn màu nâu được buộc thành đuôi ngựa rũ ra sau đầu, lông mày và đuôi mắt nhuốm máu, trên người toát ra dáng vẻ người sống chớ gần.
Đám người còn lại hai mắt nhìn nhau, không sợ chết nhào lên phía trước.
“Cô ta không trụ được lâu đâu, lên!”
Khóe môi Lâm Yêm nhếch cong, cô múa roi sắt đến không tìm ra được một kẽ hở, như một con rồng uyển chuyển bơi giữa một biển người.
Nhưng rốt cuộc hai chân vẫn không địch lại bốn tay, không tránh khỏi có lúc bất cẩn khiến trên người bị đả thương không ít.
Lâm Yêm ôm bả vai lùi lại, hứng một đòn vào ngực, mất đà ngã về phía trước, vừa tiếp đất đã bị một dao đâm sượt qua đầu.
Đồng tử Lâm Yêm co rút lại, cô lăn tránh sang một bên, lưỡi dao sắc bén cắt đứt một sợi tóc ở thái dương, gò má ẩn ẩn nhói đau.a
Có người lại đá vào ngực, Lâm Yêm lăn lộn trong bùn, hai tay giơ roi sắt lên đỡ đòn, cánh tay chịu lực dần cong lại.
Cô cắn chặt răng, cánh tay đau nhức, máu ứa ra từ vết thương trên vai nhuộm đỏ một mảng lớn nơi cô nằm.
Một tên áo đen khác từ dưới đất đứng dậy, chộp lấy con dao đâm về phía ngực Lâm Yêm.
Kim quang trong con ngươi Lâm Yêm lóe sáng ngày càng lớn, cô cắn răng, suýt chút nữa đã chống đỡ không nổi.
Tên áo đen giẫm lên cổ tay cô, lòng bàn tay ê ẩm thoát lực đánh rơi chiếc roi sắt trên đất.
Hắn dùng sức đạp mạnh chân xuống, rất dứt khoát.
Lâm Yêm đau đớn cau mày, ho khan hai tiếng, bọt máu tràn ra khóe môi, nội thương không hề nhẹ, cô dùng sức nắm chặt chân hắn, cố hết sức đẩy người ra, sắc mặt tái nhợt đến không còn giọt máu.
Đáng sợ nhất là thời điểm con dao đâm tới, cô đã cảm nhận được lưỡi dao chạm vào da mình.
Lâm Yêm hô hấp dồn dập kéo căng cơ thể, nhưng thấy được con dao kia chỉ vẻn vẹn chém rách quần áo cô rồi nằm im bất động.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, tên áo đen đã bị túm lấy hất bay ra ngoài.
Tên vừa rồi giẫm lên tay cô buộc phải quay đầu chống đỡ, còn người vừa cứu mình lại hai tay không tấc sắt.
con dao lớn chính là bị người này giật phăng.
Anh ta liếc cô một cái: “Còn ngây ra đó làm gì, đi mau!”
Lâm Yêm ôm bụng đứng dậy, cầm cây roi sắt của mình khập khiễng đi về phía xưởng gỗ.
Quay đầu nhìn lại, người thần bí kia đang tranh đấu với những người còn lại, dùng sức mình một mực kiềm chặt hai tên cao thủ.
Mái tóc màu rượu vang đỏ bắt mắt bay nhảy trong đêm tối.
“Kinh Trập.” Lâm Yêm gọi tên anh, khẽ gật đầu.
“Cẩn thận.”
Dứt lời, không ngoảnh đầu lại đi thẳng vào bên trong xường.
“Có ai không? Có ai ở đây không?” Lâm Yêm đập cửa hét lớn, tiếng nói vang đi rất xa trong không gian trống trải.
Quý Cảnh Hành nằm trên nền nhà lạnh lẽo, nước mắt đã cạn khô, đôi mắt đẹp mê hồn, ngơ ngác nhìn ánh đèn chập chờn trên trần nhà.
Bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân, cô gần như vô thức phát run, co người lại một góc nhỏ.
“Đừng, đừng gϊếŧ tôi...”
Mảnh gỗ vụn bay tứ tung trong xưởng gỗ, Lâm Yêm ho vài tiếng, vịn tường đi từng bước, nơi nào bàn tay lướt qua đều để lại vết máu.
“Có…Có ai không?”
Lâm Yêm tựa người vào cửa, thở hồng hộc nhìn lên trần nhà, máu tươi thuận thể chảy xuống đầu roi, tích tắc.
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng quạt thông gió hoạt động và tiếng thở dốc của cô, hầu như không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào khác.
Lâm Yêm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để điều hòa nhịp tim hỗn loạn, khoảnh khắc cô ngừng hô hấp, thế giới trở lại im lặng, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng kêu cứu nho nhỏ.
Cô đã nghe thấy.
“Đừng, đừng gϊếŧ tôi.
.
.”
Lâm Yêm từ cửa vọng vào: “Ai? Ai ở bên trong?”
Tiếng kêu cứu càng lúc càng chói tai.
“Làm ơn, đừng, đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ con tôi...”
Tay chân bị trói, Quý Cảnh Hành nhìn cánh cửa rung chuyển dữ dội, bật khóc gục đầu xuống đất cầu xin sự thương xót.
Cánh cửa bị khóa, Lâm Yêm đẩy ra mấy lần, tro bụi và mảnh vụn gỗ rơi xuống bay tán loạn.
Cô nhấc chân đạp cửa nhưng nó không nhúc nhích, cuối cùng, cầm cây roi sắt của mình lên, dùng sức đập mạnh vào ổ khóa.
Kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh sắc bén, lập tức tia lửa lóe lên phát sáng.
Lớp sơn trên cây roi bị mài mòn, lộ ra phần chất liệu màu trắng bên trong.
Mỗi khi Lâm Yêm nhấc tay, vết thương trên vai chưa khép vẩy liền tuôn ra rất nhiều máu.
Cô đứng ở chỗ này quá lâu, đến mức dưới chân đã đọng thành một vũng máu.
“Phá!” Lâm Yêm giơ tay lên cao, phẫn nộ gầm lên một tiếng, mạnh mẽ đập xuống, chiếc khóa không chịu nổi áp lực cuối cùng cũng gãy ra rơi xuống.
Lâm Yêm đẩy cửa bước vào.
Một tia sáng hắt vào đám bụi lượn lờ bên trong.
Quý Cảnh Hành hơi nheo mắt lại, trông thấy một bóng người cao gầy chạy về phía bên này, trong lòng vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng là Tống Dư Hàng, đợi người đi tới trước mặt.
Tiếng “Dư Hàng” còn chưa kịp nói ra, Lâm Yêm đã ném cây roi sắt và ngồi xổm trên đất, vươn tay kéo ra sợi dây gai quấn quanh người cô.
“Tại sao lại là cô?” Quý Cảnh Hành khó tin nhìn Lâm Yêm.
Lâm Yêm phớt lờ Quý Cảnh Hành, vội cởi bỏ sợi dây trên người cô ta ném sang một bên.
“Ra ngoài đi thẳng, rẽ phải, đi theo cửa hông.
Bạn của tôi sẽ đợi tiếp ứng cô ở đó.
Dì Tống đâu?”
Theo ánh mắt của Quý Cảnh Hành, Lâm Yêm quay đầu lại nhìn, lập tức mím chặt môi, ba chân bốn cẳng chạy tới, nâng người dậy, cởi trói cho bà.
“Dì, dì, dì Tống, dì tỉnh lại đi.” Lâm Yêm nhẹ nhàng lay vai bà, lại đặt tay lên mũi bà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quý Cảnh Hành cũng chạy tới: “Mẹ tôi… không sao chứ?”
“Không sao, chỉ ngất đi thôi.” Lâm Yêm nói, nhẹ nhàng đỡ bà lên, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng bà, để bà đem hơi nghẹn ho ra sẽ tốt lên ngay.
“Khụ khụ...” Mẹ Tống kịch liệt ho vài tiếng, mở mắt ra, nhìn thấy bọn họ liền òa khóc.
“Cảnh Hành, mẹ xin lỗi...” Mẹ Tống run rẩy đưa tay ra nắm lấy tay Quý Cảnh Hành.
Quý Cảnh Hành lắc đầu, nước mắt chảy ròng trên mặt: “Mẹ…”
Lâm Yêm ôm eo mẹ Tống nâng bà đứng lên: “Được rồi, đừng ở đây đau buồn, mau ra ngoài đi.”
Cô cùng người kia một trái một phải đỡ lấy mẹ Tống hướng chạy ra ngoài, nhưng trước khi họ chạy đến, cánh cửa thép chống đạn nặng nề đã đổ ập xuống.
Đồng tử của Lâm Yêm co lại, nàng buông tay mẹ Tống chạy đến, muốn dùng sức mình nâng giữ cửa nhưng đã quá muộn.
Cánh cửa thép rơi xuống đất, tro bụi bắn tung tóe, mẹ Tống kinh hãi nhìn ngón tay của Lâm Yêm suýt nữa bị kẹp chặt.
Lâm Yêm đứng dậy nhìn xung quanh, xưởng nhỏ này còn có một cửa phụ bên hông, hẳn là phòng của nhân viên, có thể thông ra bên ngoài.
Lâm Yêm dẫn đầu chạy tới: “Lối này.”
Quý Cảnh Hành cố gắng vịn lấy mẹ Tống, đôi chân bị bong gân mang giày cao gót giẫm từng bước.
“Ối.”
Lâm Yêm trợn tròn mắt, ném cây roi của mình cho cô: “Cầm lấy đi.”
Nhìn cây roi sắt máy nhuốm đầy máu, Quý Cảnh Hành sợ hãi khϊếp vía, lại “A” một tiếng, xoay đầu ngón tay, nặng quá không cầm được, suýt chút nữa thì rơi trúng chân, thế là cô vội vàng dùng hai tay đỡ lấy.
Lâm Yêm quay lại cõng mẹ Tống trên lưng.
“Yêm Yêm....”
“Không có việc gì, chúng ta phải nhanh đi ra ngoài thôi.”
Quá muộn rồi, nếu Tống Dư Hàng đem USB giao cho đối phương thì coi như cái gì cũng không kịp nữa.
Mấy chục năm nỗ lực không ngừng lại thành công cốc, Lâm Yêm chỉ cần nghĩ đến đó đã sôi máu lên, hận đến cắn chặt răng.
Những tên canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, nhấn công tắc trên tường, một cánh cửa thép chống đạn khác từ từ đổ xuống, mục đích chính là để bẫy chết họ.
Lâm Yêm nghiến răng, đưa người hướng vào trong ngực Quý Cảnh Hành, tầm mắt rơi xuống một khúc gỗ dày to cỡ miệng bát, nàng nhặt nó lên dùng hết khí lực đập mạnh vào cửa, khúc gỗ rơi xuống, cánh cửa thép không nhúc nhích chút nào.
Lâm Yêm cảm nhận bả vai đau nhói một hồi, ngón tay mất hết sức lực quỳ trên mặt đất thở hồng hộc, hơi thở so với kéo ống bễ cơ hồ còn nặng nề hơn.
*Ống bễ: Một công cụ của thợ rèn, dùng để thổi hơi vào lò cho than cháy nhanh, tạo nhiệt độ cao để nung kim loại
Quý Cảnh Hành và mẹ Tống nhìn Lâm Yêm, cô cũng nhìn lại bọn họ.
Trong đôi mắt kia có đau khổ, có tuyệt vọng, có buồn bã và có chút khẩn cầu.
Họ đang cầu xin Lâm Yêm đưa họ ra ngoài để nhìn thấy ánh mặt trời.
Quý Cảnh Hành muốn sống để gặp Tiểu Duy, mẹ Tống muốn sống để gặp Tống Dư Hàng.
Lâm Yêm biết vào thời khắc này, mình là hy vọng duy nhất của họ.
Lâm Yêm nhìn họ, nhìn ánh sáng và bóng tối xen kẽ trên trần nhà, nhìn đám bụi bay lơ lửng trong không khí, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
--- Đã vậy, chỉ còn một cách cuối cùng.
Tay phải của Lâm Yêm bắt đầu phát run, khó có thể cầm được vật gì nữa, Lâm Yêm chạm vào mảnh vụn gỗ trên mặt đất, nắm lên một chút và lắc mạnh tay.
Quý Cảnh Hành mê mang, ho kịch liệt: “Khụ khụ… Cô đang làm gì vậy, muốn nghẹt chết chúng ra sao?”
Lâm Yêm lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, nếu cô còn muốn sống thì làm theo tôi đi.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, nhiệt độ trong xưởng giảm xuống đột ngột, quạt thông gió bắt đầu đảo chiều, tất cả khí thổi ra đều là hơi lạnh.
Quý Cảnh Hành rùng mình, ngón tay cứng ngắc không thể động đậy.
Lâm Yêm đỏ cả vành mắt, cô điên cuồng ném lên mảnh gỗ vụn dưới đất, đồng thời đem mấy bao tải chất đống ở trong góc mở ra, vung tay thật mạnh đem đổ hết ra ngoài, bốn phía bụi bay mịt mù.
Khu xưởng trống trơn, không tìm được chỗ nào có thể trốn.
Lâm Yêm lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra, quay đầu nhìn lại một chút: “Chạy đi!”
Quý Cảnh Hành nhìn ngọn lửa trong tay Lâm Yêm, rồi nhìn đám bụi mù mịt trước mắt, lập tức như từ trong mộng tỉnh lại, kéo mẹ Tống lui về phía sau co người lại.
Một tia sáng xuyên qua khu xưởng tối tăm.
Lâm Yêm giơ tay, ném chiếc bật lửa ra ngoài, đập vào bên trên cánh cửa thép, lớp vỏ nhựa nứt ra, butan lỏng tiếp xúc với một lượng lớn mảnh gỗ vụn, một đám mây bụi bốc lên, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Lâm Yêm quay người chạy trở về, luồng khí lưu đã khiến cô lật ngược lại.
Quý Cảnh Hành và mẹ Tống cũng té ngã ra trên đất.
Lâm Yêm kéo hai người lại và nhào lên trên người họ.
Oanh! Vụ nổ lớn tạo thành sóng không khí hất tung tất cả khói bụi trên mặt đất, ngọn lửa nhanh chóng bao trùm những mảnh gỗ, khuếch tán ra bốn phía.
Mấy tên canh gác bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cảnh cửa thép đã bị nổ tung một lỗ lớn, ngọn lửa phun ra ngoài, tiếp xúc với không khí trong lành bên ngoài, nháy mắt hình thành một con gió thổi ngược mang theo bụi hỗn hợp, tạo ra một vụ nổ oanh tạc lần thứ hai.
Khắp nơi đều là ánh lửa.
Quý Cảnh Hành bị ép chặt, màng nhĩ ù đi, mặt mũi đều là tro bụi, rất nhanh vì nghẹt thở mà sặc đến ngất đi.
Đoạn Thành và nhóm của cậu đang đứng bên ngoài khu xưởng chuẩn bị tiếp ứng, nhìn thấy làn khói dày đặc cuồn cuộn bên trong, nhất thời cảm thấy không ổn rồi..