fb: Tuế Nguyệt Thư - 岁月书Khói đen tan đi, có đôi bàn tay lạnh lẽo đang từ từ vuốt ve cần cổ ta.
Ngay sau đó, ta nghe được thanh âm âm trầm của một người đàn ông:“Thứ gì mà lại dám cả gan đánh thức giấc ngủ của ta?”Nương theo ánh sáng yếu ớt trong màn đêm, ta mơ hồ thấy được diện mạo của đối phương: Dáng người cao lớn, đồng tử màu bạc, một nam nhân tuấn mỹ yêu hoặc lạ kỳ xuất hiện trong không trung.
Ta cứng nhắc cất lời:“Xin hỏi…ngài là thần linh ta triệu hồi ra đó hả?”Dường như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm, tay y rút khỏi cần cổ của ta.
Ta khó khăn hít một hơi, tưởng đã thoát nào ngờ ngay sau đó đã bị y véo mạnh vào má“Ồ, nếu như ngươi cho rằng tà thần cũng thần linh mà ngươi muốn triệu”Ta ngơ người, không thể tin nổiTa…triệu ra ta thần trong thuyết ấy hả?????Mà thôi, lo nhiều thế làm gì“Thế, ta có thể cầu nguyện với ngài không?”“Nhân loại nhỏ bé yếu đuối” giọng y cực êm tai “Muốn giao dịch với tà thần, ngươi thì có thế hiến tế được thứ gì chứ?”Người ta run nhè nhẹ: “Ta nguyện hiến tế linh hồn ta, đổi lấy…” Ta đột nhiên thấy có chút khó mở miệng.
“Đổi lấy thứ gì?” Y nhẹ hỏi“Đổi lấy tình của ngài” Ta cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào góc áo.
Không gian vốn tăm tối lập tức trở nên tĩnh lặngSau đó, tiếng cười vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
“Nhân loại nhỏ bé tầm thường cũng xứng lấy được tình của Ngô?” (Ngô là cách tự xưng, kiểu như Trẫm, Cô, Bản cung í)Lòng ta dâng trào cảm giác tự ti cùng cực.
Người khác sinh ra đã được yêu thương, mà ta, cho dù đánh đổi cả linh hồn mình vậy mà cũng chẳng đổi được một chút.
Y cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào ta“Ngươi là nhân loại đầu tiên thức tỉnh Ngô, Ngô sẽ hoàn thành một nguyện vọng của ngươi.
Chỉ là, sau này ngươi còn cầu Ngô loại nguyện vọng như vừa rồi, Ngô sẽ bóp chết ngươi”Ta ngẩng đầu, đang định nói thêm điều gì thì phát hiện y đã biến mất mất rồi.
Trong căn gác lọt gió, một cơn gió lạnh thổi qua.
Tất cả những chuyện vừa xảy ra dường như chỉ là một giấc mộng.
.