Tà Thần Vô Song


"Hì hì, lát nữa cô giáo sẽ cắt cho ngươi."
Trương yến cười lắc đầu, mở cửa phòng, thổi tóc vào trong.

Dương Tín có thể nhìn thấy tấm chăn bông và vỏ chăn bông hồng hoạt hình qua cánh cửa khép hờ, hắn không ngờ người cô nghiêm túc này lại có một mặt đáng yêu như vậy.

Một lúc sau, Trương Yến bước ra và ngồi trên "ghế sô pha" với Dương Tín.

Hắn có thể ngửi thấy mùi hương của Trương yến vừa bước ra từ bồn tắm, mùi hương đó là mùi hương tự nhiên của cơ thể, nó khiến Dương Tín cảm giác như có phát hỏa,
“Cô giáo, trường học sẽ cung cấp đồ đạc cho cô sao?” Dương Tín biết giáo viên trong trường học quý tộc này đối xử tốt, nhưng sẽ không tốt như vậy, anh chỉ muốn làm cô bối rối.

“Ở đâu, ta tới đây coi như là nhà trống...!Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” trương yến suýt chút nữa nói nam nhân đưa đồ đạc cho mình, e rằng Dương Tín sẽ nghĩ tới, nên hỏi ngược lại.

“Không… chỉ là người đưa đồ đạc cho cô có vẻ hơi bất cần và tốt bụng, sau này cẩn thận một chút, tôi sẽ không xen vào chuyện của cô giáo” Dựa vào kinh nghiệm của Dương Tín, cậu có thể nhìn thoáng qua tâm ý của Trương yến Nhưng hắn không muốn làm phiền cuộc sống của người khác nên chỉ nói vòng vo
“Đừng suy nghĩ nhiều, làm sao ai đó có thể đưa đồ đạc cho giáo viên được?” Trương Yến lập tức trở nên căng thẳng, cô không muốn học sinh biết quá nhiều về bản thân.

"Thưa cô, cái này..., chỉ là...!chỉ là cái mà chúng ta đang ngồi không phải là ghế sô pha...!và giá khoảng 30.000...!Vì vậy, học sinh đoán rằng nó được tặng cho cô một giáo viên giàu có hay là hoàng tử.

”Dương Tín nhìn thấy cô có một bí mật mà bản thân không muốn nói cho chính mình, không khỏi mỉm cười.

"Làm thế nào mà cậu lại trở thành một tay trùm của tất cả các ngành nghề? Đây rõ ràng là một chiếc ghế sofa rất bình thường." Trương Yến ngạc nhiên và nghi ngờ.


Cô ấy không tin rằng một học sinh kém cỏi và sống nội tâm trước đây lại biết nhiều như vậy.

"Thưa thầy, đây là một đoạn vui vẻ_...!người phụ nữ dang rộng chân tay, và sau đó..."
Dương Tín cho biết, hắn đã dừng lại khi thấy khuôn mặt của Trương Yến chuyển từ đỏ sang trắng, cô không ngờ rằng người đàn ông này lại sỉ nhục mình theo cách này, đồng thời cô cũng muốn xác nhận xem có đúng như vậy không., nhưng cô cảm thấy xấu hổ khi hỏi...!
"Cô giáo ta không có nói như vậy, ngươi xem, ở đây có hướng dẫn..."
Dương Tín nhanh chóng lấy ra một tờ giấy từ bên cạnh của chiếc nghế và đưa cho Trương Yến.

trương yến chỉ nhìn lướt qua, cô đã hoàn toàn tin tưởng những gì cậu học sinh trước mặt mình nói, và cô hơi có lỗi vì đã nghi ngờ cậu ta như thế này vừa rồi.

“Ngươi...!Ta không có mua cái này!” Trương Yến vừa xấu hổ vừa tức giận, lời nói cũng không tốt.

“Ta biết, cô giáo nhất định phải không mua, ai mua? Cô giáo cứ bằng lòng nói ta đánh cho hắn một trận!” Dương Tín cũng rất tức giận, vội vàng nói.

"Không được! Ngươi đừng làm bậy, quên đi, chúng ta không có ảnh hưởng gì, chuyện này, ngươi khôn cần quan tâm." Trương Yến tâm tình hiện tại rất phức tạp, chính mình loại chuyện này cũng vậy.

Đó là một loại sỉ nhục, và nó đã bị phát hiện bởi một học sinh, thật là xấu hổ!
"Chúng ta ngồi ở chỗ này đi, cái này, ta không ngồi, ngươi cũng có thể ngồi ở chỗ này..." Trương Ám đi tới sô pha bên cạnh bàn hoa quả ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nói.

"Hmm..." Dương Tín vừa định đứng lên, liền nhận ra con trai mình đã lên cao như vậy, một khi đứng lên nhất định phải có lều! Dương Tín phải đút tay vào túi và kéo nó xuống bước tới khi Trương Yến đang tập trung gọt táo, không muốn tạo thêm ấn tượng xấu cho cô giáo xinh đẹp này.

"Cô giáo ở trường không sao.

Thật sự là không dễ dàng.

Sống một mình như vậy.

Gặp phải người xấu thì phải làm sao?" Hai người ngượng ngùng một hồi, Dương Tín nhìn về phía cửa sổ xung quanh, kia.

không có lá chắn bảo vệ nào nên đành hỏi
"Gặp người xấu thì chỉ biết chịu thôi, cô làm gì được...!Nhiều khi về muộn có người sợ lắm.

Các nhà ở đây đều đóng cửa từ sáng sớm, vắng bóng người." đêm tối tôi mới tan sở, về nhà không dám đi mua sắm bên ngoài ”.

Trương yến không biết rằng Dương Tín cẩn thận như vậy, và cô ấy đã bị đánh trúng tim khi hắn hỏi, thật ra, có một lý do lớn khiến cô không muốn về nhà ngày hôm qua.

"Làm sao có thể thừa nhận xui xẻo ak.

Cô giáo xinh đẹp như vậy thì sẽ dễ gặp kẻ xấu đi, sao cô không thuê 1 căn rần trường học " đắt hơn một chút, nhưng nó an toàn hơn nhiều so với ở đây.


Dương Tín nói
"Nhà đằng kia mỗi tháng tốn 1.500, điện nước cũng gần 2.000.

Tôi chỉ có chưa đến 5.000 mỗi tháng, nếu không sống ở đây thì nhà trường không trợ cấp.

Tôi không có.

tiền để mua một vài bộ quần áo.

Vâng, tôi cũng cần tiền ở nhà.

Tôi tiết kiệm đồ ăn thức uống và nó không đủ...!"
Trương yến vô tình kể cho hắn nghe về hoàn cảnh của mình, nhưng cô ấy nhận ra có điều gì đó không ổn sau khi nói ra, rõ ràng cô ấy là học sinh của cô ấy chứ không phải bạn trai của cô ấy.

"Cô giáo đừng lo lắng, ta không phải người nhìu chuyện.

Ta sẽ không nói cho ai biết chuyện của ngươi.

Vậy sư phụ phải cẩn thận.

Nếu đi mua sắm, xin hãy trở lại càng sớm càng tốt." Dương Tín bắt đầu phân biệt giữa học sinh và giáo viên, khoảng cách đã qua khiến hắn phải mím chặt miệng, chán nản nói.

“à tôi nhận ra cậu thật là chu đáo.

Khi lớn lên, bạn gái cậu hẳn là có phúc lắm, haha" Trương Yến nhìn thấy ánh mắt chán nản của Dương Tín nên rút lại thái độ, nghĩ về cậu nhóc này thật ra cũng khá.


“haha, tôi nghèo quá, ở trường còn không có bạn bè chứ đừng nói đến bạn gái.” Dương Tín lắc đầu chế giễu, thực ra kiếp trước anh vẫn đang nghĩ về người phụ nữ duy nhất mà anh yêu., nghĩ về những người đẫm máu đó Cuộc đời, đôi mắt đã trở nên thăng trầm.

Trương yến cũng nhận thấy thành tích và sự thăng trầm trong mắt cậu bé, cô có một cảm giác đặc biệt, nhưng cô không thể hình dung ra nó như thế nào, một lúc sau cô nói: "Ăn táo đi."
“Ừ.

Cảm ơn cô” Dương Tín nhận lấy quả táo từ tay Trương Yến,, sau khi ăn xong, cô bắt đầu gọt một quả táo khác.

"Thưa cô, để em cắt cho."
Dương Tín đặt quả táo xuống đĩa, cầm lấy quả táo trong tay Trương Yến, sau đó gọt vỏ, Trương Yến chưa kịp nói thì đã bị tiếng gọt của Dương tín làm cho choáng váng, chỉ một lúc sau, mất mười giây để lật.

vỏ táo thành một chuỗi dài bằng da.

"Không phải nói không cắt được sao? Còn tốt hơn ta! Ngươi nói dối ta!" Trương Yến thừa dịp nói, Dương Tín vừa nghe liền biết là bị nhét, nhanh chóng nở nụ cười.: "Tôi nghĩ tôi đã ăn quả táo của cô giáo.

Tôi cảm thấy rất ngọt ngào khi tôi ăn quả táo của cô giáo.

Bây giờ cho tôi xin cảm ơn."
“Cậu nói dối, vị ngọt của quả táo có liên quan gì đến người cắt nó?” Trương Yến nghe thấy lời nói của Dương Tín luôn chứa đựng một chút khen ngợi và mơ hồ, không khỏi mỉm cười, phụ nữ, họ luôn cần khen ngợi.

không cần phải trực tiếp, nó có thể là gián tiếptiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận