Tà Thần


Làng Hoa Trúc lúc này cảnh vật trở nên hoang tàn đổ nát đến không còn nhận ra. Khung cảnh làng mạc bình yên như mọi ngày, có tiếng cười nói, tiếng nô đùa của lũ trẻ chăn trâu mỗi chiều về đã biến mất. Thay thế vào đó là bầu trời phủ đầy linh thức xanh lam, đó là tàn hồn của những dân làng xấu số còn lại nơi đây. Phía đường làng, hình ảnh một bà lão đang ngồi trong tư thế thiền định và hiển nhiên cơ thể không còn chút sinh khí. Phù Dung lão bà đã chết, chính tay Liệt Khốc đã dùng Phá Hồn Thuật để hủy cả tàn hồn còn sót lại. Trước lúc chết bà kịp để lại pháp thân đã hóa đá. Phía xa xa, trên một ngọn cây cao, ánh mắt đượm buồn pha lẫn chút chấp niệm nhìn xuống nơi xác bà lão. Sau tiếng thở dài bất giác hắn thốt ra một câu đầy chua xót:

– Là tỷ ép ta thôi, một ngày nào đó khi Liệt Khốc ta phá bỏ ấn chú, hồi sinh lại đế chủ. Lúc đó ta sẽ giết từng tên phàm nhân một để rửa nỗi hận năm xưa. Cũng chính vì bọn chúng mà tỷ, đệ chúng ta mới lâm vào cảnh này.

Vừa dứt lời định thoát đi thì có bàn tay chụp vào vai hắn, cùng lúc đó một giọng tà dị của người đàn ông phát ra:

– Ngươi định đi đâu? Số dân làng ta đã cống nạp cho nhà ngươi rồi, còn chuyện thăng quan tiến chức của ta thì sao chứ? Ngươi định nuốt lời hay sao?

Liệt Khốc không quay đầu lại nhìn, chỉ để lại một câu:


– Từ lúc nào mà một tên nhãi như ngươi lại dám ra lệnh cho ta vậy? Ngươi thấy mình sống đủ rồi sao?

Người kia đanh mặt lại, chỉ hừ lạnh một tiếng.

– Dù gì thì Đinh Lâm ta cũng là quan phụ mẫu cả cái trấn Côn Luân Hương này, trên dưới giới pháp sư đều phải kính nể một phần. Kể cả chi của Mao Sơn phái cũng phải e dè, nhà ngươi định trở mặt sao?

Nghe vậy Liệt Khốc chỉ cười to, tiếng cười như xa như gần mà dội vào màng nhĩ tên Đinh Lâm kia.

– Ngươi nghĩ ta với bọn pháp sư nhân gian giống nhau sao? Sai rồi! Ta là ma thần, chúng chỉ là những tên tầm thường đối với ta thôi. Việc ta hứa thì chắc chắn sẽ giữ lời, nhưng thái độ hỗn xược của ngươi thì…

Nói chưa dứt câu Liệt Khốc tung một quyền, hắc khí phát ra như một thanh đoản đao, lia qua phần đầu tên kia. Động tác nhanh đến nỗi hắn chỉ kịp trợn tròn mắt, không dám tin đây là sự thật. Xác tên tri huyện Đinh Lâm đổ gục xuống dưới chân tên ma thần, một cái chết thê thảm.

– Phàm nhân mang tâm địa tham lam như ngươi sống cũng là tên vô dụng, thôi thì dùng tinh phách cống nạp cho đế chủ sẽ phù hợp hơn.

Liệt Khốc cười lên mang dại, vậy là ở đây không còn gì có thể ngăn cản được hắn nữa. Ánh mắt hắn nhìn về phía trấn Côn Luân Hương, sở dĩ hắn chưa dám manh động là vì vẫn còn nhánh Mao Sơn Sát Quỷ Tông trong đó. Nhánh này nói mạnh thì không hẳn, nhưng pháp bảo trấn môn lẫn kim thân tông chủ đời trước có khả năng sát quỷ, tru tà cực mạnh. Nếu chẳng may thần hồn bị đánh nát thì công sức bao nhiêu lâu coi như đổ sông đổ bể. Rồi Liệt Khốc cũng hòa lẫn vào màn đêm tịch mịch, trời đêm nay không có trăng.

Huyễn Ngạn Sơn


– Nè! Huynh mau đứng lại cho muội, mau đứng lại! Cái tên chết bầm này còn không mau trả đồ lại đây!

Tiếng quát tháo, rượt đuổi của cô cậu thanh niên tuổi đã hai mươi, người ngoài thấy lạ nhưng đệ tử trong phái lại gặp như cơm bữa. Hôm nào mà hai cái đứa nhóc này không có chuyện xào xáo thì hôm đó cơm không ngon.

Phía xa xa, Du Luân đang ba chân bốn cẳng mà chạy, tay còn cầm theo viên đá bảy sắc lạ kỳ. Phía sau lưng là Hạ Chu đang chạy đuổi theo, tay cầm theo cái gậy trúc, miệng la í ới không ngừng:

– Đừng có để ta tóm được huynh, nếu không thì hôm nay là ngày tàn của Du Luân huynh rồi!

Từ đằng xa, một lão già râu tóc bạc phơ, nhìn thấy cảnh đệ tử đang chơi trò mèo vờn chuột mà chỉ biết lắc ngao ngán. Chỉ biết thở dài cảm thán một câu:

– Ta năm nay cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, chưa gặp trường hợp nào mà nó như thế này đây. Chứ phải ta thì…

Nói chưa dứt lời thì từ đâu ám khí phóng tới, một mũi tên bọc bằng tà khí đang lao thẳng đến chỗ lão già. Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng bắt lấy rồi tháo lá thư ra từ tốn đọc từng câu chữ.


“Thiên Sát Tông Môn, ta là trưởng đệ tử đời thứ hai mươi của Thiên Sát, sở dĩ gửi hắc tốc thư này đến cho Ngạn Minh tông chủ là có việc cầu kiến. Vài mươi năm trở lại đây, giáo phái gặp một số vấn đề cơ mật, kim thân một số vị tông chủ đời trước hóa thành cát. Còn có một số điều lạ như lúc thi pháp triệu thỉnh các thần linh trấn phái cũng vô tác dụng. Ta nghi ngờ ở Huyễn Ngạn Sơn có chuyện gì đã xảy ra nên phần nào ảnh hưởng đến cả tông môn, xin tông chủ suy xét.

Ngạn Phù Điểu.”

Đọc xong lão già tên Ngạn Minh chỉ biết lắc đầu, lại trút thêm một hơi thở dài mệt mỏi.

– Cuối cùng nó cũng tới rồi, kiếp nạn này phải chờ ngươi rồi, tông chủ đời cuối cùng của Thiên Sát Tông!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận