Cùng lúc này tại một căn nhà nhỏ đơn sơ vùng ngoại ô. Bóng dáng người thiếu nữ tuổi đôi mươi đang ngồi đó, đôi mắt nàng ta lấp lánh ngắm nhìn thiên tự.
– Phan Thiên, ngươi sắp chuyển sinh một lần nữa hay sao?
Tờ mờ sáng hôm sau, khi gà trống vừa cất tiếng gáy thứ hai, người làm trong Đinh phủ đã nháo nhào lên. Một con hầu chạy xộc vào phòng Cao An mà gọi, giọng khẩn thiết:
– Cậu út à, không hay rồi, lão gia đại nhân qua đời rồi, cậu mau dậy đi thôi!
Đang chìm đắm trong cơn mộng mị thì bị gọi dậy, lúc đầu Cao An còn cau có mặt mày, nhưng khi nghe lời người hầu nói ra thì mặt anh tối sầm lại. Đinh Lâm chết sao, nếu thế chẳng phải thế gian này mất đi một tên ác bá hay sao? Nhưng mà đó là cha, là người sinh ra anh, cảm xúc đối chọi nhau khiến tâm trí Cao An như muốn nổ tung. Đến cuối cùng phần thiện lương trong người anh đã chiến thắng, anh tức tốc chạy ra ngoài sân trước xem tình hình. Một cái xác người đã phân hủy nằm ngay đó, mùi hôi thối như xác chuột chết xộc thẳng vào mũi khiến ai nấy nôn thốc nôn tháo. Quả tim của tử thi đã bị mất, ngay phần khoang ngực bị thủng một lỗ như ai đó đã dùng tay chọc mạnh vào mà moi đi. Đứng trước cái xác của người chồng, phu nhân Vũ Thư lại tỏ ra bình tâm đến lạ kỳ. Dường như cái chết của ông ta không liên quan gì đến bà, vẻ mặt lạnh tanh cùng cái nhếch môi đầy châm biếm đã thể hiện điều đó.
– Hầu! Đem cái xác đi đốt nhanh cho ta!
Mấy tên gia nô nhanh chóng vâng lời mà răm rắp làm theo lệnh của bà ta. Nếu dám không làm thì xác định cái xác tiếp theo phải nằm đó chính là bọn họ. Thấy Cao An đang cau mày nhìn mình thì Vũ Thư vội trấn an:
– Con không cần bận tâm đâu, cha con tham lam nên chết là đúng người đúng tội, chẳng phải con cũng không muốn ông ta sống trên đời hay sao?
– Con…
– Không cần dài dòng nữa, con dậy rồi thì ngồi nói chuyện với mẹ một lát, không mất nhiều thì giờ đâu.
– Dạ, mẹ.
Vũ Thư rót ra chén trà đẩy qua trước mặt Cao An, môi nở ra một nụ cười tinh quái. Anh cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, rõ ràng là mẹ anh có độc ác nhưng lại không giống bà ta bây giờ. Một người sau bảy năm đã nham hiểm, độc đoán và mưu mô hơn rất nhiều. Có lẽ anh cần phải đề phòng người mẹ này.
– Nào, con làm gì mà đờ mặt ra thế? Mẹ hỏi con quá trình học pháp như thế nào rồi? Mau trả lời mẹ đi.
Cao An mất mấy phút mới hoàn hồn lại được, giọng anh lấp bắp:
– Chuyện đó…Vẫn không tăng tiến được là bao mẹ à!
Vũ Thư cười to, giọng cười như có dao nhọn đâm vào tim người nghe thấy. Bà ta châm chọc nói:
– Bây giờ con đã thấy con đường tà tu nhanh hơn là tu tiên chưa? Cứ cái đà này bao giờ con mới đuổi kịp được các anh trưởng đây? Nếu muốn quay lại thì nhân lúc linh lực của đạo gia chính tông chưa kiểm soát hoàn toàn đang điền. Hãy để mẹ tống nó ra hết, con sẽ bắt đầu con đường ma tu.
Đinh Cao An tức giận đứng phắt dậy:
– Mẹ à, rốt cuộc thì ma tu có gì hay chứ, đây là con đường con đã chọn, cho dù có kém cỏi hơn các anh con, nhưng đó là chính đạo. Người độc ác như mẹ làm sao có thể hiểu được niềm vui khi trừ ma, phục yêu, giúp đỡ được bách tính được chứ!
Vũ Thư lúc này đã nổi giận, khuôn mặt giăng đầy tơ máu, lao vút lại gần túm lấy cổ Cao An mà nhấc bổng lên:
– Mẹ đã nói rất nhiều lần mà con vẫn ngoan cố sao? Được rồi, vậy thì chỉ còn con đường chết thôi, ta không ngại phải giết chính đứa con ruột của mình đâu!
Nói rồi bà ta vận hắc khí vào bàn tay, những ngón tay đen đặc đang siết chặt dần cổ Cao An. Hai mắt anh nhòe đi, ý thức dần tiêu biến, trong đầu lúc này hiện ra hình bóng lão Phù Dung cùng với câu nói “Cậu phải bảo vệ nó, bảo vệ đứa cháu duy nhất của ta!” Bất chợt giọt lệ trên mắt anh lăn xuống, bảo vệ ư? Cả bản thân anh còn chẳng thể toàn mạng thì có thể bảo vệ cho ai đây? Anh nhắm mắt chấp nhận cái chết đến với mình. Bỗng một tiếng vút xẹt qua, cả cơ thể Vũ Thư va mạnh vào bức vách. Cao An rơi xuống đất, tay ôm cổ, cố hít lấy từng ngụm không khí. Tuy lực đạo đòn vừa rồi là mạnh nhưng chỉ làm Vũ Thư văng ra xa, hoàn toàn không có chút sát thương. Nhìn lại thì đó là một thanh niên tầm mười tám tuổi, cặp mắt có hai tia máu đỏ lóe lên. Vũ Thư kinh sợ kêu lên:
– Ngươi! Ngươi là!
Chưa kịp bất ngờ thì người thiếu niên hóa từ hư không ra một thanh đoản kiếm sáng loáng màu tiên khí. Miệng cậu ta niệm câu khẩu huyết, âm thanh vang động như xa như gần:
– Thiên Minh Kiếm, xuất thế!
Sau đó là một kiếm hung bạo lướt qua khiến Vũ Thư vô lực phản kháng, bà ta bị chém ra làm hai phần. Cậu thiếu niên lại đưa một cánh tay ra phía trước:
– U Linh Chi Mộng, thu!
Lập tức Vũ Thư bị cuốn vào trong lòng bàn tay cậu ta, trận chiến tưởng chừng như kinh thiên động địa lại kết thúc chóng vánh.