Tà Thần


Đinh Cao An lúc này đã ổn, mắt anh ngước nhìn người thiếu niên đang đứng trông lên trời.

– Ngươi là?

Người kia quay mặt sang một bên liếc nhìn anh ta, một hồi sau quay người lại, mắt đối mắt với Cao An.

– Phan Thiên!

Đinh Cao An như không tin vào những gì mình nghe thấy, vội hỏi lại:

– Phan Thiên sao? Ngươi đùa ta chắc, đệ ấy sao lại lớn nhanh như vậy được chứ!

Mặt người kia cau lại, tỏ ra khó chịu mà chất vấn Cao An:


– Ta không có thì giờ đùa cợt với ngươi, nếu chẳng phải tên vô dụng nhà ngươi không làm được gì thì ta đã không tái sinh nhanh đến như vậy. Mà cũng tốt thôi, dù chưa kiểm soát được hoàn toàn tu vi nhưng lại tiết kiệm được thời gian tìm ra nàng.

Cao An ngỡ ngàng trước lời nói của Phan Thiên, quả thật gương mặt là cùng một người nhưng khí chất của kẻ này hoàn toàn không hề tầm thường. Thậm chí thứ linh lực phát ra từ người hắn lại có màu bạch kim chứ không phải màu vàng như pháp sư chính đạo.

– Nếu không phải ma đạo vậy thứ linh lực mà ngài sử dụng là gì vậy? Có thể cho ta biết được không?

Phan Thiên không tỏ ra tức giận lại còn ôn hòa giảng giải cho Cao An:

– Thôi được, tiện đây ta sẽ cho nhà ngươi biết một số chuyện, vốn dĩ ngày xưa ta cùng tộc nhân đến từ dị giới, vì thế loại linh lực lẫn thể chất hoàn toàn khác biệt với nhân loại. Loại linh khí này không có ở địa ngục, lại càng không có ở nhân gian, thế nên ngày trước phu nhân của ta đã đặt tên cho nó là thiên khí. Hay cái tên các ngươi vẫn truyền tai nhau Hoàng Kim Khí Thần, nghe qua là thế nhưng thực chất nó lại có màu bạch kim. Sai lầm lớn nhất mà nhân loại mắc phải cũng bởi vì thứ tiên khí này. Ngày trước ta cùng Tuyết Kỳ đã tiêu tốn lượng lớn tiên khí để phong bế ma lực cũng như thể phách của con ma thần đó. Nhưng không may là Gia Cát tiên tử đã dùng tiên khí để đẩy nhanh phong ấn đến cực hạn, và nó nhanh chóng vỡ ra. Ta và phu nhân ta bị phản phệ nên đã lạc nhau, nàng được ta đẩy vào một nơi nhỏ không nằm trong lục đạo luân hồi, còn ta thì bị đẩy tới địa phủ để tái sinh.

Phan Thiên kể xong thì rơi vào trầm tư một lúc, quá khứ này đã khiến hắn phải dày vò suốt hàng nghìn năm. Cao An thắc mắc hỏi tiếp:

– Vậy Tuyết Kỳ phu nhân của ngài hiện ra sao rồi?

– Ta vừa cảm nhận được tiên khí của nàng xuất hiện trở lại vào tối qua, có lẽ nàng đã được luân hồi chuyển kiếp.

Phan Thiên nói tiếp:

– Ngươi biết gì về huyết sắc dị giới hay không?

Nghe thấy câu hỏi, Cao An vò đầu suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời:

– Phải rồi, lúc trước ta có nghe sư phụ kể về nó, nghe nói loại ấn chú pháp thuật này cực kỳ đáng sợ.

– Có phải nó như thế này hay không?


Mắt Phan Thiên chợt hiện lên hai tia máu đỏ sáng rực khiến Đinh Cao An kiếp sợ lùi lại.

– Cái gì chứ? Ngài ở bậc tiên rồi sao lại dung nhập được cả thứ này vào người chứ?

Phan Thiên cười to sảng khoái, giọng đầy phần kiêu hãnh nói với anh:

– Đó không phải là pháp chú, đó là tiên thuật, người phàm như các ngươi do lạm dụng nên mới bị tâm ma khống chế thôi. Ta là người tạo ra thì làm sao nó kiểm soát được ta chứ.

Càng nói chuyện, Cao An càng cảm thấy người này thật cao siêu, có lẽ hắn chỉ cần một chiêu cũng có thể tiêu diệt được Liệt Khốc rồi.

– Vậy ngài sẽ tiêu diệt Liệt Khốc chứ?

– Không được, thời cơ chưa tới, ngươi đã quên lời bà ngoại ta dặn dò rồi sao? Đưa ta đến Huyễn Ngạn Sơn.

Trong lòng Đinh Cao An lúc này đã không còn chút gì nghi ngờ người trước mặt, chuyện này chỉ có ba người biết nên anh không lo bị ma quỷ giả dạng lừa gạt.

Đến trưa hôm đó, tàn cuộc phủ tri huyện được dọn dẹp sạch sẽ, triều đình cử người xuống quan sát hiện trường, có cả hoàng đế đương triều và thái thượng hoàng đích thân vi hành. Hiện trường chỉ còn lại đống đổ nát, xác của quận chúa hoàn toàn biến mất. Cuối cùng do không thể điều tra được gì nên họ cũng giải tán. Con trai trưởng Đinh Cao Bình lên thay cha làm tri huyện kế nhiệm, được đích thân hoàng đế phong hiệu.


– Cha mẹ con đã không may qua đời, người làm chú như trẫm lại không giúp được gì, thật có lỗi với các con và em ta. Nếu ở đây khó sống thì cứ về kinh, trẫm sẽ ban cho chức quan trong triều mà sống an nhàn sau này.

Cao Bình quỳ xuống cung kính:

– Bệ hạ thứ tội, cháu tuy là cháu ruột của người, nhưng chỉ muốn làm một vị quan nhỏ, hoàn toàn không hề tham muốn trèo cao. Nên xin người hãy dành đặc ân đó cho những công thần xứng đáng.

Hoàng đến đỡ cháu mình lên, không kiềm được xúc động, vỗ vai động viên Cao Bình:

– Đúng là cháu ngoan của trẫm, thôi được rồi, sau này có khó khăn gì hãy cứ viết thư gửi lên kinh, trẫm sẽ trợ giúp cho con.

– Thần, tạ ơn bệ hạ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận