Tà Thần


Y Thanh nghe được lời này thì tái mặt lại, vốn dĩ tưởng hắn chỉ là công tử của nhà quyền quý nào đó. Nàng thở dài cảm thán:

– Hôm nay ra đường quên chọn ngày rồi!

– Tiểu thư có việc gì hay sao? Có cần chúng ta giúp hay không?

Nàng vội xua tay, thầm nghĩ dây dưa với một tên thái tử hoàng thất đã khổ lắm rồi nay còn dính vào quan binh thì thật phiền phức.

– Tôi không sao đâu, các ngài cứ đi làm nhiệm vụ của mình đi.

– Vậy thì xin từ biệt tiểu thư tại đây! Đi thôi, lùng sục mọi ngóc ngách, phải tìm cho ra thế tử!

Tổng binh sứ ra lệnh đầy uy nghiêm, các binh sĩ cũng nghe hiệu lệnh mà làm theo. Thấy họ đã đi xa, lúc này Y Thanh mới thở phào nhẹ nhõm:


– Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra thế này, thế tử trốn tránh không nối ngôi sao? Thục Châu này thật khó hiểu mà!

Lại nói đến hai người Cao An và Phan Thiên, khởi hành chưa tới một canh giờ đã tới được Thiên Sát chi hội, là một nhánh nhỏ của Thiên Sát Tông. Cao An vỗ vai Phan Thiên cảm phục:

– Ngài đúng là lợi hại, chạy còn nhanh hơn cả tên bắn nữa. Đến giờ đầu óc ta cứ xoay vòng vòng.

– Còn phải nói sao, Phan Thiên ta pháp lực vốn đã vượt qua cả thần tiên. Chẳng qua đang ở trong xác thể phàm nhân, nếu không ta đã bay tới đây rồi.

Phan Thiên tự đắc cười lên khoái chí, người qua đường nhìn vào cứ tưởng hắn bị ma nhập, nhìn vào bằng ánh mắt dò xét. Cao An nhận ra nên vội thúc giục:

– Ngài nhớ để ý xung quanh, hình như hơi mất hình tượng rồi đó!

Phan Thiên vội tắt ngay nụ cười, mắt đảo xung quanh xem có ai đang nhìn mình hay không. Hắn thở phào không nói, chỉ kéo Cao An đi vào Thiên Sát hội.

– Nè! Các người từ đâu tới đây! Có lệnh bài gì thì mau đưa ra.

Tên lính gác cổng chặn hai người họ lại tra xét. Cao An vội giảng hòa:

– Thứ lỗi, bọn ta chỉ đến đây để tìm người thôi, thật sự không biết nơi này phải có lệnh bài mới được vào. Thất lễ rồi!

Nói rồi Cao An lôi Phan Thiên chạy một mạch thật xa khỏi chỗ đang đứng để tránh phiền phức ập đến. Chạy một hồi lâu sau thì họ tới một con đường mòn dẫn ra khỏi thành. Linh tính mách bảo, họ liền đi theo con đường đó mà không chút đắn đo. Cuối con đường mòn là ngọn núi cao đồ sộ, từ dưới nhìn lên, đỉnh núi bị mây vây hoàn toàn. Phan Thiên chần chừ hỏi:

– Ngươi có chắc đây là Huyễn Ngạn Sơn hay không?


– Không biết nữa, ở thành Thục Châu này chỉ có hai ngọn núi lớn là Huyền Vũ Sơn, ngọn núi còn lại là Huyễn Ngạn Sơn. Khả năng chính xác chỉ có một nửa thôi, đánh liều thử xem sao!

– Được! Đằng nào cũng phải lên một ngọn núi mới biết có đúng hay là không. Đi thôi!

Mặc dù không chắc chắn nhưng cả hai quyết định leo lên ngọn núi trước mặt. Đi hồi lâu, thì trước mắt hiện ra là một con đường dẫn lên núi có bậc thang. Bên cạnh còn có một cái bảng nhỏ đề ba chữ “Vái Sơn Thần.” Phan Thiên nhìn thấy thì gọi Cao An cùng hành lễ như chỉ dẫn. Vái xong ba lạy thì lập tức các bậc thang biến mất, thay vào đó là một con đường thẳng tắp, không thấy điểm kết thúc.

– Như thế này là cớ làm sao chứ? Bắt ta hạ mình lạy các ngươi xong lại huyễn hóa ra cái thứ này đây sao?

Phan Thiên tức giận hét lớn. Tiếng hét vang động cả rừng núi, khiến chim chóc lẫn thú dữ đều phải run sợ. Bỗng một giọng nói như xa như gần từ truyền đến:

– Nếu tài giỏi thì hãy tới đỉnh núi đàm đạo với ta, còn không thì cứ việc quay về, không ai ép các ngươi phải leo núi cả.

Rồi giọng nói bí ẩn kia cũng im bặt, trả lại cho khu rừng dưới chân núi bầu không khí tĩnh lặng. Đinh Cao An nãy giờ đứng như pho tượng, những gì diễn ra trước mắt anh lúc nãy quả thật là khó tin. Một ngọn núi có khả năng di chuyển được các kiến trúc thật đúng là quá sức tưởng tượng của con người.

– Vừa rồi là loại pháp thuật gì vậy chứ?


Cao An bừng tỉnh, thất thần tự hỏi. Thấy vậy Phan Thiên chợt thở dài, giải thích:

– Đây là ảo ảnh do tên trên kia tạo ra thôi, từ lúc đặt chân vào núi thì chúng ta coi như đã bước vào trận. Mà một khi vào trận thì mọi thứ bên trong trận này đều do chủ trận huyễn hóa ra. Tuy nói là ảo ảnh nhưng hoàn toàn có thể tác động đến vật sống bên trong.

Người phía trên quan sát trận lúc này gật gù tán thưởng, không thể ngờ một tên thiếu niên lại am hiểu sâu rộng đến như vậy.

– Để xem ngươi làm cách nào để phá trận của ta.

Nói rồi hắn quay đi, để lại một tràn cười sảng khoái như để trêu ngươi hai tên đang bị kẹt trong trận pháp do mình tạo ra.

Phan Thiên bắt đầu ngồi thiền, nhắm mắt lại để cảm nhận lỗ hổng của trận pháp. Kết cấu nghe có vẻ phức tạp nhưng cách mỗi nửa canh giờ thì trận lại xuất hiện một vết nứt nhỏ. Lợi dụng được sơ hở này hoàn toàn có thể phá trận, nhưng sau một khoảng thời gian vết nứt cũng sẽ phục hồi, bọn họ cần phải tranh thủ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận