Tà Thần


Trên đỉnh Huyễn Ngạn Sơn, bầu không khí lúc này trái ngược hoàn toàn với cảnh hỗn loạn bên dưới. Ngạn Minh điềm nhiên như không, tay vẫn vuốt ve bộ râu bạch cước của mình mà khoan khoái gật gù.

– Cổ thần quả nhiên sức mạnh rất cường đại, cả đời ta chưa bao giờ nhìn thấy loại thuật pháp thông thiên bậc này.

Lão ngồi thụp xuống, đưa bản thân vào tư thế thiền định, mục đích rõ là muốn đấu pháp với Phan Thiên. Khi mọi thứ đã vào quỹ đạo, lão mới giao phó một việc với người bí ẩn:

– Thiện Minh, ta chỉ e rằng trách nhiệm bảo vệ tông chủ đời kế tiếp phải giao lại cho ngươi rồi! Ta sẽ dùng hết tu vi cả đời mình để gia cố lại pháp trận, đợi thời cơ đến.

Thiện Minh từ trong góc tối bước ra, đó là một vị hòa thượng, khuôn mặt thanh tú, thuần khiết, nhưng đôi mắt lại mang vẻ u buồn đến lạ. Ngài vắt trên môi nụ cười, cất giọng vang vọng như mọi khi:


– Miễn là hắn còn sống đến khi tàn cuộc.

Ngạn Minh gật đầu, mắt bắt đầu nhắm nghiền, vài phút đầu tiên cố dùng linh lực gia cố lại kết giới trận pháp khá thuận lợi. Nhưng không lâu sau, có vẻ như người bên dưới phát giác ra có vấn đề nên vội dùng tiên thuật đẩy ông ra khỏi kết giới. Trên khóe miệng Ngạn Minh chảy ra một dòng máu đen đặc, chỉ một đòn phản phệ đã khiến lão thừa sống thiếu chết. Thử hỏi nếu Phan Thiên trực tiếp đánh thẳng mặt thì còn cơ hội cho lão chứ. Tuy vậy nhưng lão vẫn chưa bỏ cuộc, vội lục trong vạt áo lấy ra một viên gì đó màu đen, nhanh chóng nuốt xuống. Lập tức một luồng ánh sáng vàng phát ra từ người lão. Thiện Minh thấy vậy mở to mắt chấn kinh, vội thốt lên:

– Tán Dược? Ngạn Minh, vậy là ngài quyết định liều chết hay sao?

Ngạn Minh không đáp, như ngầm trả lời cho câu hỏi của Thiện Minh. Loại đan dược này vốn là vũ khí cuối cùng của các gia chủ tông môn. Một khi bị dồn đến bước đường cùng, bất đắc dĩ họ mới sử dụng. Nó có tác dụng tăng cường linh khí lưu thông trong cách mạch máu, khiến toàn bộ tu vi được đẩy đến cực hạn. Người sử dụng có thể tăng cường sức mạnh trong vòng hai canh giờ nhưng cái giá tương ứng phải trả là mạng sống. Ngạn Minh cũng đã đến bước đường cùng. Lão hét lên:

– Đằng nào cũng chết, thôi thì ta sẽ chết cho đáng! Thiên Sát Thông Linh trận đồ, khai!

Lập tức một tấm kết giới bắt đầu phủ lên kết giới trước đó. Từ trên đỉnh kết giới một cái hố xuyên lên khỏi tầng mây cũng bắt đầu hình thành. Bên trong là hàng loạt các tia sáng vàng chiếu rọi xuống, mỗi tia sáng tương ứng một vị đại tiên gián thế. Cuối cùng là sự xuất hiện của người được mệnh là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, Na Tra. Ngài vừa đến liền ra lệnh cho thiên binh đánh lui con hắc long đang tác quái trên không. Thiên binh tuân lệnh kéo đến tạo thành một thế trận vây hãm con rồng bên trong. Thiên soái chắp tay niệm chú:

– Tinh Minh Thiên Môn, khai!

Một loạt những cổng thiên môn bằng bạc đâm xuống thật mạnh, kéo theo con hắc long đâm sầm xuống mặt đất. Nó kêu lên đầy hung dữ nhưng rất nhanh lại im bặt đi, hai mắt tỏ ra sợ hãi vô cùng. Na Tra trên không nở nụ cười lạnh, phất tay thi triển Bánh Xe Phong Hỏa nhằm đốt cháy con ác long ra thành tro bụi. Đúng lúc sắp kết liễu thì một ngọn gió cực mạnh thổi ngược lại khiến đòn đánh vừa rồi nhất thời vô dụng. Na Tra tức giận quát:


– Là kẻ nào?

Từ trong kết giới, một người chầm chậm bay đến, trên thân là bộ y phục cổ quái như không thuộc về thế giới này. Là Phan Thiên, lúc này hắn đã hoàn toàn làm chủ được khí tức trong cơ thể, sức mạnh có thể nói là vô đối. Ánh mắt Phan Thiên sắt như đao nhìn tên trước mắt, giọng chế giễu:

– Một tên thần sao? Nhìn ngươi có vẻ yếu đuối quá. Nhiều năm về trước ta nhớ có giao chiến với Nhị Lang khiến hắn phải cong đuôi bỏ chạy. Giờ thì hay rồi, một con kiến lại dám cản ta!

Dứt câu, chỉ trong một cái chớp mắt, hàng loạt dây xích trói chặt lấy Na Tra và đám thiên binh.

– Sức mạnh gì đây? Thậm chí hắn còn không cần đến đọc chú hay khẩu huyết để thi triển thuật pháp, không thể tin nổi mà!


Na Tra lấp bắp khó tin, nghĩ thầm rốt cuộc tên này là ai mà lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Nếu có là thập bát La Hán hay hơn nữa là ngọc đế đại nhân còn không thể sánh ngang được. Những tên thiên binh bắt đầu tan ra thành tinh phách, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, chỉ biết thét lên đau đớn:

– Xích sắt này…Hút linh khí sao? Không thể nào!

Những tiếng như chuông gió kêu lên, đó là tiếng của tinh phách, thiên binh tất cả đều đã thành hư vô, kể cả Na Tra. Phan Thiên ngửa mặt lên nhìn vòng xoáy xanh thăm thẳm trên bầu trời mà nói to:

– Phu nhân đợi ta thêm một chút nữa thôi, ta sẽ mang nàng trở về bên ta!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận