Dịch: Gia Cát Nô
***
Đột nhiên bờ vai Trần Hán Thăng có người vỗ một cái.
"Cậu tới đón mình trở về sao?"
Thương Nghiên Nghiên đứng đó, mặc chiếc áo khoác dài mỏng, dáng vẻ rất bắt mắt nhưng có vẻ mỏng manh, trên đùi được bao bọc bởi chiếc quần tất màu đen. Trong đêm đông lạnh giá, thân thể cong cong đang run lẩy bẩy.
Trần Hán Thăng nhìn một chút, sau đó phất tay nói: "Lên xe."
"Ok, cám ơn lớp trưởng ba ba."
Thương Nghiên Nghiên cúi người xuống như con mèo, bước lên ngồi ở ghế lái phụ, sau đó đóng cửa rồi nhìn Trần Hán Thăng cười cười.
Cô trông rất vui vẻ, không nghĩ tới chờ xe bus còn gặp được Trần Hán Thăng. Điều này giúp cô không phải chen chúc trên xe bus chật chội, lại vừa tạo cho mình cơ hội nói chuyện cùng Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng giật mình, không nghĩ tới đã đồng ý Tiểu Ngư Nhi không cho ai ngồi ghế phụ sao, không may cô ấy lại nhìn thấy một sợi tóc nữa rồi dẫn đến cãi va nữa chứ.
Hắn hút xong điếu thuốc, sau đó ngồi vào bên trong xe. Hiện giờ bên trong ngập tràn mùi phấn son trang điểm.
Đây chính là đặc điểm của Thương Nghiên Nghiên, yêu thích trang điểm, tâm tư so với phần lớn sinh viên thành thục hơn rất nhiều. Phong cách nói chuyện lại có phần gợi cảm.
"Sau 25 tuổi cũng sẽ trở thành một bông hoa trên bàn rượu thôi."
Trần Hán Thăng nhìn qua Thương Nghiên Nghiên. So về sắc đẹp, Thương Nghiên Nghiên có phần xinh xắn hơn Trương Minh Dung.
Trên đường đi, nhưng suy nghĩ này luôn xuất hiện trong đầu Trần Hán Thăng. Ban đầu, Thương Nghiên Nghiên định chờ Trần Hán Thăng chủ động nói chuyện, nhưng ngồi một lúc lại có cảm giác ý tưởng này không hiện thực, nên vội vàng lên tiếng: "Mấy ngày nữa mình sẽ nhận lời làm phát thanh viên cho đài phát thanh của trường, coi như đây là kỉ niệm 4 năm đại học đi."
"Đây là chuyện tốt."
Trần Hán Thăng gật đầu nói. Tiếng phổ thông của Thương Nghiên Nghiên rất tốt, lời nói còn hấp dẫn dễ nghe, tương lại sẽ thành mộng tưởng hằng đêm của không ít đám con trai.
"Mình có quen biết cán bộ bên đài phát thanh, đến lúc đó sẽ giúp cậu đánh tiếng."
Đài phát thanh của trường là một bộ phận thuộc đoàn ủy, hiện tại là người cùng một nhà của Trần Hán Thăng.
Thương Nghiên Nghiên cười duyên, sau đó lên tiếng cảm ơn: "Cám ơn. Ở trong trường, cậu cũng được coi là người có tiếng, có quan hệ, có việc làm, có điện thoại, giờ này còn có cả xe oto."
"Còn có người yêu xinh như mộng."
Thương Nghiên Nghiên ghé đầu lại gần, nhẹ nhàng nói.
Trần Hán Thăng tránh né một chút, vì khi nói chuyện hơi thở của Thương Nghiên Nghiên toàn phả lên má của hắn.
"Quan hệ khi ra trường lập tức vứt đi, phòng làm việc thì không phải của mình, xe là đi mượn. Còn điện thoại, nói thẳng ra là cấp trên phát cho, chỉ có người yêu xinh đẹp mới là của mình."
Thương Nghiên Nghiên chú ý động tác của Trần Hán Thăng, thì nhẹ nhàng thở dài: "Cố gắng của mình trong năm vừa rồi, có làm cho cậu chịu nhìn mình thêm một chút không?"
"Chờ một ngày nào đó mình không muốn sống, sẽ tìm cậu nói chuyện yêu đương."
Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
Thật ra cùng Thương Nghiên Nghiên nói chuyện, Trần Hán Thăng cực kỳ thoải mái. Lời nói ra chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.
Đúng như suy nghĩ, Thương Nghiên Nghiên không hề tức giận, ngược lại còn lên tiếng nói: "Để mình đoán một chút. Ngày mà cậu không muốn sống, khẳng định là làm cho cô gái cậu có bầu. Mà cô gái đó không phải là người cậu thích."
Trần Hán Thăng sửng sốt, không ngờ Thương Nghiên Nghiên lại đưa ra đáp án này.
"Nếu như có một ngày như vậy, mình sẽ đến tìm cậu."
"Đến tìm mình làm gì?" Trần Hán Thăng vẫn chưa hiểu nên hỏi lại.
"Mình sẽ giúp cậu nuôi đứa bé đó."
Thương Nghiên Nghiên nhìn ra ngoài bóng đêm bên ngoài cửa sổ: "Mình sau này sẽ không yêu ai, không muốn kết hôn. Sau khi tốt nghiệp, sẽ kiếm một công việc, đại loại như mở một quán cà phê, hoặc một cửa hàng hoa. Không muốn lấy chồng, vì chẳng có một tên con trai nào tốt cả, không muốn đẻ vì sợ đau."
Không ngờ thời điểm này Thương Nghiên Nghiên đã có tư tưởng này, đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều cô gái thời sau. Nhưng những cô gái này do thời thế tạo thành suy nghĩ này, còn bản thân Thương Nghiên Nghiên lại vấp phải quá nhiều điều trong cuộc sống này tạo thành.
"Được. Nếu như có một ngày như vậy, mình sẽ tìm cậu."
Trần Hán Thăng chỉ coi đây là một chuyện cười để nói.
"Tốt nhất là con gái, mình thích đứa bé là gái hơn."
Thế mà ngoài mặt Thương Nghiên Nghiên lại lộ ra vẻ mong chờ.
Trở lại trường học, trước khi Thương Nghiên Nghiên xuống xe còn nói lời cảm ơn. Còn Trần Hán Thăng cũng về phòng ký túc xá của mình. Hắn không để những lời nói vừa rồi ở trong lòng.
.....
Ba tháng sau, nhà nước thật sự ra lệnh phong tỏa, các tin tức trong nước xuất hiện dày đặc.
Cũng may, đại dịch đường hô hấp này không ảnh hưởng đến Tô Đông. Quảng Đông cùng Thủ Đô là hai nơi bị tàn phá nặng nề nhất, rất nhiều trường đại học đã ra lệnh đóng cửa. Bên phía Tô Đông vẫn chưa xuất hiện ca bệnh nào, nên Giang Lăng vẫn là nơi tuyệt đối an toàn.
Nhưng vẫn có phương án dự phòng. Bên trong Tài Viện xuất hiện rất nhiều những băng rôn "Cần rửa tay, cần đeo khẩu trang" được treo khắp mọi nơi. Chỉ cần có sinh viên xuất hiện trạng thái ho sốt là lập tức được đưa đi kiểm tra.
Tin tức dùng dấm có tác dụng, nên Hồ Lâm Ngữ lập tức trích ra tiền quỹ lớp, mua dấm đến từng phòng ký túc xá.
Trần Hán Thăng biết trước sẽ không có việc gì, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Dù sao lớp nào cũng có thái độ khẩn trương thế này. Thế là mùi dấm chua được đun sôi bay khắp Tài Viện.
"Mua xuân năm 2003, không có pháo hoa, không có biểu ngữ. Tất cả nước ngập tràn trong mùi dấm."
Căn cứ lập nghiệp 101, Trần Hán Thăng không thể làm gì, chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào chiếc lò vi sóng mini đặt giữa phòng, được dùng để chứa mấy bát dấm, đang sùng sục sôi, bốc lên bọt trắng. Trong phòng tràn ra vị dấm chua, khiến con người ta như say như tỉnh.
Những người làm thêm giờ bước vào nơi này, toàn bộ đều đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt ở bên ngoài.
Giờ này, Trần Hán Thăng mới phát hiện, có rất nhiều người chỉ đệ lộ ra đôi mắt trong rất xinh đẹp.
"Uống, uống đi, đây là nước làm từ rễ tràm."
Thẩm Ấu Sở bưng tới một chén nước được làm từ rễ tràm.
Trần Hán Thăng ngẩng đầu nhìn Thẩm Ấu Sở. Cô cũng chỉ để lộ ra đôi mắt, nhìn cực kỳ bình dị, nhưng đôi mắt lại nhếch lên tạo thành bức tranh cực kỳ thú vị.
Nếu như cô bé Thẩm Ấu Sở 19 tuổi ngẩng đầu, thì tất cả nữ sinh viên Tài Viện đều phải cúi đầu.
"Khó ngửi quá, không uống."
Trần Hán Thăng khoát tay, tiếp tục xem báo cáo. Mặc dù bệnh dịch cũng ảnh hưởng đến công việc làm ăn, nhưng Trần Hán Thăng lại có hai nơi làm việc, đồ đạc ở nhà máy sản xuất linh kiện điện tử nhiều hơn so với ở trường học.
Thẩm Ấu Sở bưng cái bát đứng một lúc, thấy Trần Hán Thăng không để ý đến mình, nên lặng yên trở về bàn máy tính của mình.
Một lúc sau, bát thuốc rễ tràm đã nguội lạnh. Thẩm Ấu Sở lại lặng lẽ mang đến đắt vào lò vi sóng, sau đó bưng đến trước mắt Trần Hán Thăng nói: "Uống, uống bát nước rễ tràm."
Trần Hán Thăng không còn cách nào nói: "Nếu mình không uống, có phải cứ một đoạn thời gian cậu sẽ đến hỏi một lần phải không?"
Thẩm Ấu Sở không trả lời, coi như đây là nói đúng.
"Tốt tốt tốt. Cậu thắng, mình sẽ uống."
Trần Hán Thăng bưng bát lên, cũng may rễ tràm cũng là một loại thuốc bắc, uống không có tác dụng phụ gì.
Thẩm Ấu Sở chờ cho Trần Hán Thăng uống xong, thì cầm bát trở về rửa sạch sau đó cất vào túi nhỏ của mình.
.....
Loại hành động này sẽ lập đi lập lại hằng ngày. Thẩm Ấu Sở biết Trần Hán Thăng sẽ không chịu chủ động uống nước rễ tràm, cho nên cô sẽ cố tình mang theo bát, cùng thuốc và nước. Mỗi ngày pha sẵn cùng nhắc nhở uống đúng giờ.
"Đối với những điều gì Thẩm Ấu Sở cho là đúng thường sẽ rất kiên trì theo đuổi nó."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm: "Cô ấy từ trước đến nay nghe lời mình, dường như tất cả là những điều, cô ấy cảm thấy nó là đúng nên mới làm theo."
Trần Hán Thăng nghĩ đến đoạn này chợt cảm thấy mình có chút nhỏ nhen, nên tự dưng khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên.
Hắn nhìn qua Thẩm Ấu Sở, vẫn là dáng vẻ nhu nhược ấy, nói chuyện như kiểu nói thầm, có đôi khi mặt đò au nói lắp ba lắp bắp. Còn khi tức giận cùng lắm chỉ là những cái dậm chân...