Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Nhà ăn tầng 2 học viện Khoa Học Kỹ Thuật Giang Lăng, Lưu Bằng Phi cầm theo đồ ăn cùng hai chai bia đang đi tới vị trí ngồi.

Thật ra, tối qua anh ta uống vào hỗn hợp rượu khiến cho hiện tại dạ dày không dễ chịu chút nào. Nhưng hôm nay, nhất định phải kỷ niệm, bởi Thu An Bình không chỉ công nhận mình là bạn trai mà cô ấy còn thừa nhận trong tình huống công khai nữa.

Trần Hán Thăng bật nắp bia, đổ đầy chén rồi nói: "Tôi mời hai người, đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến một cặp đôi ở trong Hoả Tiễn 101."

Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình nhìn nhau, khách khí bưng cốc lên đáp lễ.

"Hai người sao lại biết nhau?"

Trần Hán Thăng đặt cốc bia xuống, tò mò hỏi.

Lưu Bằng Phi cười "hắc hắc", sau đó hỏi ngược lại: "Hán Thăng, khi cậu đi báo danh có cần bố mẹ đi cùng không?"

Trần Hán Thăng lắc đầu.

"Bố mẹ tôi cũng không đi cùng, nhưng vì ông nội tôi phải nằm viện, nên cần người chăm sóc."

Lưu Bằng Phi thấy cũng bình thường, bởi vì tính cách Trần Hán Thăng không thể lấy người bình thường để đánh giá.

"Ngày báo danh trời bỗng đổ mưa, tại nhà ga Kiến Nghiệp lái taxi đòi những 50 tệ một chuyến, đã thế đi tới trường còn lạc đường. Ngay tại thời điểm, toàn thân tôi ướt đẫm, cảm giác bất lực không biết làm sao thì chị Thu xuất hiện."

"Cô ấy che ô, dẫn tôi đến chỗ nộp tiền ghi danh cùng dẫn đến tận phòng ký túc, không những thế còn tận tình giới thiệu tình huống trong trường."

Lưu Bằng Phi nhìn Thu An Bình: "Thời khắc đó, tôi cảm giác thấy những nốt tàn nhang trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy cũng đáng yêu đến kỳ lạ."

Thu An Bình thở dài, nhớ đến chuyện cũ chẳng đáng gì: "Lúc ấy tôi là cán bộ hội học sinh, vốn dĩ có nhiệm vụ trợ giúp sinh viên năm nhất."

"Sau này, tôi theo đuổi cô ấy 2 năm, từ năm nhất đến năm thứ 3 đại học."

Lưu Bằng Phi cầm cốc bia lên cụng với cốc bia của Trần Hán Thăng.

"Vốn dĩ, tôi nghĩ rằng, thời gian học đại học này chẳng còn cơ hội nữa..."

Lưu Bằng Phi nói đến đây, âm thanh có chút nghẹn ngào. Trần hán Thăng cười cười, nói lời khách khí: "Đây là truyền thuyết về tình yêu của hai người, để chúng tôi những người đi sau nhìn thấy mà ngưỡng mộ."


"Cũng đừng chỉ nói chuyện của chúng tôi. Chuyện tình cảm của cậu thế nào?"

Lưu Bằng Phi hỏi. Bởi vì thời gian anh ta ở căn cứ 101 không phải là nhiều, nên chỉ coi Thẩm Ấu Sở như nhân viên bình thường. Không giống như Lý Quyến Nam, Nhiếp Tiểu Vũ biết được tầm quan trọng của Thẩm Ấu Sở.

Trần Hán Thăng cười cười: "Chuyện của tôi phức tạp lắm, muốn nói chuyện tình cảm với tôi cũng nhiều, có người nghĩ trăm phương ngàn kế để được ngủ cùng tôi, thật sự khiến tôi đau đầu vô cùng."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình tưởng Trần Hán Thăng đang chém gió, làm cho hai người cười ầm lên.

Trên bàn nói đến chuyện tình cảm, khiến quan hệ mọi người trở nên gần gũi hơn. Lúc này, Trần Hán Thăng hỏi Thu An Bình: "Chủ nhiệm Lưu Húc của trung tâm lập nghiệp có yêu thích gì không? Hôm nay, tôi định hẹn anh ấy ra ngoài gặp mặt mà không sao mời được."

Thu An Bình suy nghĩ: "Học trưởng Lưu không phải gia đình đặc biệt giàu có gì, nhưng hẳn không thiếu tiền. Thường thường có sở thích sưu tầm tranh chữ, anh ta thường xuyên đi phố đồ cổ Miếu Phu Tử đi dạo."

Trần Hán Thăng gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Triệu Quân: "Bố, ngài có quen với hội trưởng hiệp hội thư pháp Cảng Thành phải không? Ngài kiếm hộ con hai bộ tranh chữ có dấu, không cần nổi tiếng quá, vừa đủ làm quà tặng là được rồi."

Lão Trần không biết Trần Hán Thăng định làm gì, song loại tranh chữ này có nhiều, kiếm hai bộ cũng tương đối dễ dàng.

"Lần sau tôi sẽ trở thành người yêu thích một chút về vấn đề văn hoá." Trần Hán Thăng cười nói.

Trần Hán Thăng ăn uống xong xuôi, dự định đi xe bus đến quán đồ nướng Hương Mộc Hương lái chiếc Santana trở về.

Trước khi đi, hắn còn giao nhiệm vụ cho Lưu Bằng Phi cùng Thu An Bình bắt đầu in tài liệu quảng cáo, cùng vài thao tác phản triến phía dưới, chuẩn bị cho lần ký kết hợp đồng sau đây.

"Hán Thăng làm vậy có chút thẳng quá, nhưng cũng vì công việc cả thôi."

Lưu Bằng Phi lo lắng hành động tạo mối quan hệ của Trần Hán Thăng có phần tục, sợ với tính cách của Thu An Bình sẽ xem thường.

Thu An Bình lắc đầu: "Từ khi mẹ em sinh bệnh, em cảm thấy nhiều khi đạo mạo quá cũng không phải là tốt, đôi khi cần phải tục mới có thể thành công."

"Nãy giờ quên chưa nói, tiền chữa bệnh tháng này của dì vẫn là tiền mượn của Trần Hán Thăng."

...


Trần Hán Thăng trở lại trường học, còn chưa kịp véo đôi má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ấu Sở thì lớp, hội học sinh của khoa cùng hội học sinh của học viện đã tới tìm.

Chủ tịch Thích Vi của khoa Nhân Văn đến tìm để bàn về cuộc thi đấu bóng rổ.

Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Khoa chúng ta còn có cuộc thi đấu bóng rổ sao?"

Thích Vi lắc đầu: "Vẫn luôn có mà."

"Vậy sao tôi lại không biết?" Trần Hán Thăng hỏi.

"Đúng vậy? Sao phó chủ tịch khoa Nhân Văn lại không biết nhỉ?" Thích Vi hỏi ngược lại.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng vội cười trừ "ha ha". Thật ra kỹ thuật chơi bóng của hắn cũng rất được, đáng tiếc không phải là bóng rổ, chỉ có vài lần xem qua giải NBA, nên không quan tâm lắm giải này có tổ chức trong trường học.

"Chị cùng với chị Đông xem sao cân đối tốt là được, có chuyện gì khó khăn thì cứ việc sai khiến." Trần Hán Thăng tỏ rõ thái độ.

Thích Vi biết, không thể trông mong quá nhiều đối với Trần Hán Thăng, nhưng có câu nói này của hắn đã đủ rồi.

Bắt đầu tháng 11, là thời gian tổ chức đại hội thể thao mùa xuân của Tài Viện. Mà hiện tại, Trần Hán Thăng làm bộ trưởng bộ phận đối ngoại thuộc hội học sinh, cho nên cần phải gánh chịu trách nhiệm kéo về tiền tài trợ.

Chuyện này đối với Trần Hán Thăng không phải việc khó, thực ra hắn không để ở trong lòng.

Thật ra hắn quan tâm tới vấn đề ở trong lớp hơn, bởi vì mọi người sẽ gắn bó với nhau thời gian 4 năm cơ mà.

Hồ Lâm Ngữ nói chuyện cùng Trần Hán Thăng lúc nào cũng trực tiếp: "Quỹ lớp không còn."

Trần Hán Thăng hững hờ: "Quỹ lớp không còn thì cậu cứ thu thôi. Tiêu chuẩn mỗi người 50 tệ, ai khó khăn mình sẽ hộ trợ, loại chuyện nhỏ này từ sau cậu đừng phiền đến mình nữa."

Hồ Lâm Ngữ bĩu môi: "Người khó khăn nhất thì cậu đã giải quyết rồi, những người khác không có việc gì."


Hồ Lâm Ngữ đang nói đến Thẩm Ấu Sở. Cô ấy đang nằm dài trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên cánh tay trái, tay phải cẩm cây bút vẽ linh tinh gì đấy, đây là cách Thẩm Ấu Sở giảm stress.

"À."

Trần Hán Thăng kêu lên.

Thẩm Ấu Sở vội ngẩng đầu nhìn qua. Khuôn mặt gối vào tay hơi lâu nên có chút đỏ, cặp mắt anh đào vẫn trong suốt, nhưng lộ ra vài phần nghi hoặc.

"Năm nay chúng ta không cần xin vào danh sách sinh viên nghèo khó, không nhất thiết chiếm tiện nghi của người khác. Mình cũng cần phải giữ chút phong độ." Trần Hán Thăng nói.

"Ừ, ừ, được rồi."

Thẩm Ấu Sở chăm chú gật đầu.

Hồ Lâm Ngữ thở dài trong lòng. Từ biểu hiện vừa rồi, cô rất dễ nhận ra Thẩm Ấu Sở đã bị Trần Hán Thăng ăn sạch, cũng không biết sau này có thay đổi nào hay không.

Quan trọng là Thẩm Ấu Sở có muốn thay đổi tình trạng này hay không?

"Mặt khác."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói: "Sáu tháng cuối năm, lớp chúng ta cần phải tổ chức hoạt động cho lớp, nhằm tăng cường sự thống nhất tập thể."

Trần Hán Thăng rất đồng ý: "Đề nghị này rất được, cậu có ý tưởng gì hay không?"

Hồ Lâm Ngữ suy nghĩ: "Có cần tìm địa phương xa hơn chút không? Mình cảm giác Giang Lăng có vẻ gần."

"Uhm, hoàn toàn chính xác." Trần Hán Thăng đồng ý.

"Kia..."

Hồ Lâm Ngữ cắn răng nói: "Hay chúng ta đi Tử Kim Sơn, dù sao đây cũng là trung tâm chứa Long Mạch của Cố Đô Lục Triều mà."

Trần Hán Thăng cười cười: "Tiểu hồ, cậu suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chỉ xoay quanh Kiến Nghiệp thôi sao? Biết là Tử Kim Sơn tốt đấy, nhưng dù sao đó vẫn là quê hương chúng ta mà."

Trần Hán Thăng không cho Hồ Lâm Ngư đưa thêm ý kiến, trực tiếp đề xuất: "Đừng nghĩ nữa, chúng ta quyết định đi Hoàng Sơn nhìn mặt trời mọc, quỹ lớp tăng thêm 100 tệ, thiếu đâu mình bù. Vì lưu giữ một kỷ niệm đáng nhớ thời sinh viên của các bạn lớp hai Hành Chính Công."


Hồ Lâm Ngữ giật nảy mình: "Hoàng Sơn không chỉ ra khỏi thành phố, mà ra khỏi tỉnh thành nữa đấy?"

Trần Hán Thăng không muốn loằng ngoằng: "Quyết định Hoàng Sơn đi. Đến lúc đó, mình sẽ gọi thêm lão Quách là đã có người dẫn đoàn rồi."

Hiện tại, lời nói của Trần Hán Thăng trong lớp vẫn có trọng lượng rất lớn, nhất là về vấn đề giao lưu hay hoạt động càng nhận được sự ủng hộ của đại đa số các bạn. Khi mọi chuyện được quyết định, tất cả mọi người bắt tay vào công cuộc mua sắm chuẩn bị vật phẩm cho chuyến đi.

Ngay cả Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ đều háo hức đi mua sắm.

Hồ Lâm Ngữ chọn cho mình chiếc túi màu đen: "Ấu Sở, cậu nhìn xem cái này rất được, không gian rộng mà có nhiều ngăn."

"Ừ."

Thẩm Ấu Sở thấy chiếc túi này giá cả phải chăng, đã thế còn có vẻ rất bền.

Hai cô gái đeo ba lô bước ra ngoài, nhưng một người đeo phía sau, còn người kia đeo phía trước.

"Úi Ấu Sở, loại này phải đeo ở phía trước. Túi này giúp mình không phải cầm nhiều đồ, mà lại rất an toàn."

Hồ Lâm Ngữ tỏ ra mình là "người từng trải" nói: "Nhanh, chuyển cái túi về phía trước đi."

Thẩm Ấu Sở nghe lời chuyển túi về phía trước.

"Sao? Có phải thấy thích hơn không?"

Hồ Lâm Ngữ cười hỏi.

"Siết, siết chặt khó chịu quá."

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt trả lời.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Hồ Lâm Ngữ còn tưởng dây đeo chỉnh chưa được tốt, thế nhưng kiểm tra lại cũng không thấy có gì lạ.

"Sao lại vậy chứ..."

Hồ Lâm Ngữ nói được nửa câu chợt dừng lại, như phát hiện ra điều gì.

"Ấu Sở, thân hình của cậu chắc chắn không thể có bạn bè được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận